XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Trời rất nhanh đã vào trưa, Tiêu Dương Như chạy vào trong tẩm điện của nàng, thần sắc hoảng hốt xen lẫn phẫn hận.

"Chủ tử, nô tỳ và Bang Dạ rốt cuộc cũng đã điều tra được rồi." Quả nhiên y như dự liệu của Đình Nguyệt Hy, kẻ kia làm việc quá mức nhanh chóng nên mọi dấu vết đều chưa có thủ tiêu.

Trong cung vốn cũng có một cơ sở ngầm để cho các vị phi tử thu mua tin tức, hiển nhiên chỉ cần có ngân lượng, mọi chuyện sẽ được giải quyết hết sức mau lẹ.

"Đưa cho ta xem." Đình Nguyệt Hy dừng tay, nhận lấy tờ giấy từ chỗ Tiêu Dương Như.

Vốn đã nằm trong dự liệu của Đình Nguyệt Hy từ lâu, người âm mưu muốn nàng bẻ mặt trước mọi người không ai khác chính là Hoàng hậu Yến Tri Diệu nương nương cao quý nhân từ.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Hoàng hậu thật không hề nhân từ như vẻ ngoài nàng ta tạo dựng chút nào.

Đình Nguyệt Hy đặt tư liệu điều tra xuống, song song đó liền mỉm cười nhu hòa: "Dương Như, mang chuyện triều phục của ta gặp vấn đề báo lại cho Bệ hạ."
Tiêu Dương Như tròn mắt: "Chủ tử, chẳng phải người nói Bệ hạ bận rộn việc chính sự..."
Đình Nguyệt Hy cười cười cắt ngang lời Tiêu Dương Như, "Nếu là phi tần khác, ta còn có thể không ngại cùng người đó đối đầu trực tiếp, nhưng đây lại là Hoàng hậu, ta nghĩ bản thân ta còn chưa đủ thực lực, cho nên đành nhờ vào uy quyền của Bệ hạ rồi."
Nàng còn không nhân cơ hội này khiến Hoàng hậu bị mất đi vài tầng sủng ái của đế vương thì nàng chính là ngốc đến nỗi trời đất cũng khó dung a!
Tiêu Dương Như như hiểu ra được ý tứ của nàng, lập tức vâng lệnh cầm theo khay đựng cung trang chạy đến Long Thần điện của Thiên hoàng.


Đình Nguyệt Hy uống một ngụm trà lài, sau đó tiếp tục hoàn thành tranh thêu Phật Tổ trên khung.

Hoàn toàn không biết chuyện triều phục kia làm cho Sở Cửu Khuynh vốn băng lãnh biểu tình nay lại đột nhiên phát hỏa.

"Vu Tả, ngươi nói triều phục của Hiền Thường tại có vấn đề?" Sở Cửu Khuynh lạnh giọng hỏi lại một lần nữa, sắc mặt cực kỳ âm trầm, loại kiềm chế tức giận kia cũng là lần đầu tiên Vu Tả thấy được.

"Khởi bẩm Bệ hạ, đúng vậy, hạ thần cũng sai người kiểm tra qua rồi, triều phục Thượng Y cục đưa qua hôm nay quả thật có vấn đề, nếu Hiền Thường tại mặc tham dự yến tiệc tối mai mà nói, khả năng rất lớn là chỗ khâu lại ở mép vải có thể sẽ bị đứt ra." Vu Tả bình tĩnh trả lời hắn.

Sắc mặt Sở Cửu Khuynh càng tăng thêm vài phần âm trầm, ngón tay trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng hắn đang vô cùng tức giận, người đứng sau màn này cư nhiên tâm tư đủ ngoan độc, lại có thể nghĩ đến chuyện khiến cho Hiền Thường tại bẻ mặt trước toàn bộ hậu cung.

Chỉ là người kia thiên tính vạn tính cũng không sao tính được Sở Cửu Khuynh rất quan tâm đến Đình Nguyệt Hy.

"Tra, đem người của Thượng Y cục tra rõ ràng cho trẫm." Giọng nói của hắn mang theo tầng tầng phẫn nộ cùng lạnh lùng.

"Hạ thần tuân chỉ."
"Còn nữa, tìm người may lại triều phục của Hiền Thường tại thật tốt."
Đối với một bậc Đế vương cao ngạo mà nói, một khi đã là phi tần hậu cung – cho dù có được sủng ái hay không thì cũng đã là nữ nhân của Sở Cửu Khuynh này! Một nam nhân có tính chiếm hữu cao như hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc nữ nhân của mình bị lộ ra da thịt để rồi chịu sự sỉ nhục kia chứ?
Chưa kể đến lần này lại là Đình Nguyệt Hy...!
Sở Cửu Khuynh căn bản không hiểu được vì sao khi nghe đến người bị hại là Đình Nguyệt Hy, hắn cư nhiên lại có thể tức giận đến như vậy, hẳn là không muốn nàng phải chịu uất ức...!
Người ra tay phía sau thật sự đã đi quá mức giới hạn của hắn!
Hắn biết hậu cung đương nhiên sẽ có việc tranh đấu, nhưng loại hành động bẩn thỉu bôi nhọ nhân phẩm người khác này hắn tuyệt đối không thể chấp nhận!
Rất nhanh, Vu Tả đã trở lại, mang theo kết quả điều tra mà Sở Cửu Khuynh yêu cầu.

Sở Cửu Khuynh chỉ liếc mắt xem sơ ngang, chưa đến hai giây sau liền bốp một tiếng đập tay xuống bàn.

Mặt hắn trầm lại, hung hăng quét hết mọi thứ trên bàn xuống, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo chết người, thế nào lại là Hoàng hậu, tại sao lại là Hoàng hậu cơ chứ?
"Vu Tả, ngươi đã điều tra kĩ hay chưa?" Sở Cửu Khuynh chỉ ngón tay về phía Vu Tả, dường như không thể chấp nhận được sự thật này.

"Khởi bẩm Bệ hạ, hạ thần đã cho người điều tra rất kĩ, kết quả ghi trên giấy hoàn toàn là đúng sự thật." Vu Tả quỳ xuống, nghiễm nhiên Bệ hạ đã thật sự tức giận.

Sở Cửu Khuynh chỉ im lặng, không nói gì nữa cả.


Hoàng hậu tại sao lại làm như vậy? Từ khi nào nàng đã thay đổi như thế này?
Hắn đối với Hoàng hậu trước giờ đều là yêu chiều cùng tôn trọng hết mức có thể, cho dù có sủng ái phi tần nào cũng không hề khiến Hoàng hậu phải bận tâm, vốn dĩ hắn cũng không để ý nàng ta sinh ra là Công chúa hay Hoàng tử đều nhất mực yêu thương bằng cả tấm lòng của một phụ hoàng.

Sở Cửu Khuynh cũng không cần Hoàng hậu sinh cho mình Hoàng tử, chỉ cần Hoàng hậu cứ như vậy, không phạm phải sai lầm nào quá lớn, nàng ta có thể an nhiên ngồi trên Hậu vị này đến già...!
Thế nhưng, Yến Tri Diệu lại đạp đổ đi sự tin tưởng của Sở Cửu Khuynh dành cho nàng ta suốt mười hai năm qua.

Yến Tri Diệu thế nhưng vẫn có dã tâm.

Đã sớm không còn là một tiểu cô nương thanh thuần thoát tục ngày nào.

Hắn cười khẩy, quả nhiên, vinh hoa phú quý, tiền tài và quyền lực vẫn luôn luôn có thể thay đổi một con người...!
Sở Cửu Khuynh chợt cảm thấy cả thân thể mình nhẹ hẫng, hắn thật sự đã chết tâm rồi, trên thế gian này sao có thể tìm ra một nữ nhân xem đế vương như hắn là một phu quân kia chứ?
Thứ họ yêu, thứ họ mong muốn, chính là quyền lực và địa vị.

Hắn có thể cho họ những thứ phù phiếm sa hoa đó, nhưng đổi lại bọn họ chỉ trao cho hắn những hài tử cùng những lời nịnh nọt chẳng thật tâm.

Thử hỏi, nếu Sở Cửu Khuynh hắn không phải Thiên hoàng, chỉ là một nam nhân rất đỗi bình thường, liệu còn có thể nghe được những lời như vậy?1
Chắc chắn là không.

"Tạm thời đừng đem chuyện này truyền ra ngoài." Sở Cửu Khuynh lẳng lặng ra một đạo thánh chỉ, xem như hắn để lại cho Yến Tri Diệu một chút mặt mũi.


...!
Vạn Hoa cung – Đào Viên điện.

Đình Nguyệt Hy nhận lại triều phục mới từ tay cung nữ ở Thượng Y cục, bên cạnh đó còn có thêm một số trang sức.

Ắt hẳn lúc này Thiên hoàng đang cảm thấy cực kì thất vọng, đường đường là bậc mẫu nghi thiên hạ lại làm ra loại chuyện hủy hoại nhân phẩm của người khác như vậy, căn bản chính là không thể dung thứ.

Nhưng nàng nghĩ, lúc này Thiên hoàng hẳn sẽ không xử phạt gì Hoàng hậu.

Như thế cũng tốt, nàng sẽ ở đây từ từ thu thập chứng cứ, nếu như Hoàng hậu đã có dã tâm làm ra loại chuyện như này, căn bản sẽ không thể nào dừng lại được.

Đến khi nào nàng có thể đối đầu trực tiếp với nàng ta, thì đây tuyệt đối sẽ là lợi thế của nàng, để cho Hoàng hậu triệt để không thể trở mình, không phải càng tốt hay sao?
Đình Nguyệt Hy lấy ra một lớp áo lót khác, điềm nhiên cắt bỏ hai tay áo, sau đó may lại thật chắc, nàng không quen mặc mỗi một lớp áo lót mỏng manh như vậy, hiện tại thêm một lớp không tay che trước ngực sẽ tốt hơn.

"Dương Như, lúc thả đèn Khổng Minh ngày mai, ta muốn ngươi chuẩn bị một số cánh hoa tươi."
Tiêu Dương Như mặc dù không hiểu chủ tử muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu, "Vâng, thưa chủ tử!"
Hết chương 51..


Bình luận

Truyện đang đọc