Sáng hôm sau...!
Nàng chân trước vừa bước đến chính cung thì đã thấy Vu Tả ngồi đó chờ sẵn rồi.
Trên ghế chủ cung, Triều Nhã Miên đang thưởng trà, nhưng không khó để nhìn ra vẻ mặt nàng ta cực kì khó coi.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
"Nô tỳ xin tham khiến Liễu tần nương nương." Đình Nguyệt Hy như thường lệ đối Triều Nhã Miên nhún người hành lễ.
"Đứng dậy đi." Giọng Triều Nhã Miên lúc này nghe cực kì chói tai, tựa như đang kiềm nén cảm xúc không lao đến cấu xé Đình Nguyệt Hy ra thành từng mảnh.
"Tạ ơn nương nương!"
Lúc này, Vu Tả mới đứng dậy, trên tay cầm theo chính là một đạo thánh chỉ màu vàng óng sáng trưng.
"Đình Nguyệt Hy tiếp chỉ!"
Thanh âm rơi xuống, Đình Nguyệt Hy vội vàng quỳ gối trên thảm gấm, chống tay dập đầu, nói: "Nô tỳ Đình Nguyệt Hy xin tiếp chỉ!"
Đứng trước thánh chỉ của Thiên hoàng, ngay cả Triều Nhã Miên cũng phải quỳ xuống theo.
"Phụng thiên thừa vận, Thiên hoàng chiếu viết, Đình Nguyệt Hy thông minh sắc sảo, hiền dịu đoan trang, công dung ngôn hạnh tài sắc vẹn toàn, tài nghệ nhất đẳng độc nhất vô nhị, lại rất hợp ý trẫm.
Nay trẫm phong làm tòng cửu phẩm Canh y, chuyển đến sống ở Vạn Hoa cung – Đào Viên điện.
Khâm thử!"
"Nô tỳ xin cảm tạ long ân của Bệ hạ!" Ý cười trên môi của nàng lại sâu thêm vài phần, tuy rằng chỉ là một tòng cửu phẩm Canh y thấp bé, nhưng chí ít nàng cũng đã có một chút danh phận trong hậu cung ngập tràn ong bướm này.
"Liễu tần nương nương, Đình Canh y, hạ thần xin phép cáo lui." Mắt thấy thánh chỉ đã ở trên tay của Đình Nguyệt Hy, Vu Tả kính cẩn cúi người chắp tay hành lễ, sau đó nhanh chân rời khỏi Thụy Du cung, hắn còn phải trở về Long Thần điện hoàn thành chức trách của một nhất đẳng thị vệ.
Đình Nguyệt Hy nhìn thánh chỉ trên tay mình, sau mới xoay người lại nhìn Triều Nhã Miên, nàng nhỏ giọng gọi: "Nương nương..."
"Đừng gọi bổn cung như thế nữa, Đình Canh y." Triều Nhã Miên hừ lạnh nói, "Bổn cung thật không ngờ, sẽ có ngày cung nữ thân cận mà bổn cung tin tưởng nhất lại đâm sau lưng bổn cung một dao như thế."
"Liễu tần nương nương." Đình Nguyệt Hy điềm nhiên nhìn Triều Nhã Miên, "Gần nửa năm qua ta ở cạnh người, con người của ta như thế nào ắt hẳn nương nương cũng sẽ có vài phần hiểu rõ..." Nhìn thấy vẻ mặt có phần dịu lại của Triều Nhã Miên, Đình Nguyệt Hy cười nhẹ, cũng không giấu giếm thêm điều gì: "Phải, là ta đã sớm có ý định trở thành phi tần của Bệ hạ."
"Ngươi..." Triều Nhã Miên khi nãy vừa hòa hoãn lại một chút nay lại nộ kí xung thiên.
"Người khoan hãy tức giận đã." Đình Nguyệt Hy ngắt ngang cơn thịnh nộ của Triều Nhã Miên, "Bản thân người cũng biết rõ nơi thâm cung này nguy hiểm trùng trùng, nếu ta chỉ an phận làm một nô tỳ nhỏ bé, thật không biết ta có thể giữ nổi tính mạng của mình để xuất cung hay không? Vậy chi bằng ta đánh liều một phen, tham gia vào trận chiến nơi hậu cung, nếu chết già chết non trong điện của mình, ta vẫn có thể sống những tháng ngày không lo ăn lo mặc, nếu thành công có được sự để ý của Thiên tử, thì chí ít ta vẫn có thể bảo đảm tính mạng của mình được an toàn, phải vậy không?"
"Nguyệt Hy, ngươi vẫn có thể ở bên cạnh bổn cung, bổn cung vẫn có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, vẫn có thể cho ngươi ăn ngon mặc đẹp kia mà?" Nghe được Đình Nguyệt Hy giải bày nỗi lòng, Triều Nhã Miên kì thực cũng có chút hiểu cho nàng, cho nên vẻ tức giận khi nãy liền biến thành sự thương cảm.
Đình Nguyệt Hy lắc nhẹ đầu, "Liễu tần nương nương, chim non thì vẫn có ngày đủ lông đủ cánh và phải rời xa cha mẹ của mình theo bản năng của chúng.
Ta không thể cả đời đứng dưới sự bảo hộ của nương nương mà sống được, ta cũng cần chọn cho mình hướng đi riêng và nương nương cũng sẽ có lúc không cần đến sự hiện diện của Đình Nguyệt Hy theo một quy luật nhất định..."
"Cái gì mà quy luật nhất định? Cái gì mà bổn cung có lúc sẽ không cần đến ngươi? Đúng là ăn nói hàm hồ!" Triều Nhã Miên bước xuống khỏi chiếc ghế chủ cung, tiến đến nắm chặt tay Đình Nguyệt Hy lại, trong mắt nàng ta lúc này chỉ còn sự tha thiết khẩn xin nàng đừng rời khỏi Thụy Du cung, "Không có ngươi, ai sẽ nấu ăn cho bổn cung? Không có ngươi, ai sẽ bày kế tranh sủng giúp bổn cung? Không có ngươi, ai sẽ cho bổn cung niềm vui trong nơi cung cấm này? Không có ngươi, ai sẽ giúp bổn cung trang điểm và sửa soạn những thứ cần thiết cho sáng hôm sau? Trên hết, không có ngươi, Thụy Du cung này sẽ rất buồn tẻ, Nguyệt Hy!"
"Liễu tần nương nương đừng khóc như vậy." Đình Nguyệt Hy dùng khăn tay lau nhẹ nước mắt cho Triều Nhã Miên, "Buổi tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, mong nương nương đừng vì sự rời đi của ta mà thương tâm.
Sau này, nếu có duyên được gặp lại, người không phạm ta thì ta nhất quyết không phạm người.
Ta chúc nương nương sớm ngày được thăng phân vị, chiếm được quân tâm."
"Người không phạm ta thì ta nhất quyết không phạm người." Triều Nhã Miên lặp lại câu nói của nàng, rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi, "Được, sau này không có sự che chắn của bổn cung, e rằng đám nữ nhân kia sẽ đối ngươi gây ra không ít phiền toái.
Nguyệt Hy, bổn cung biết ngươi rất thông minh, bổn cung mong rằng sẽ có ngày được thấy ngươi danh chính ngôn thuận đến Phượng Nghi cung thỉnh an!"
Triều Nhã Miên là đang mong muốn nàng có thể ngang nhiên đến Phượng Nghi cung thỉnh an dưới tư cách của một phi tử có phân vị cao, lời chúc này đương nhiên là nàng rất thích a!
"Tạ ơn Liễu tần nương nương ban lời vàng ý ngọc." Đình Nguyệt Hy ôm thánh chỉ vào trong lòng, cười nói với Triều Nhã Miên, "Mong nương nương sẽ giữ gìn sức khỏe thật tốt, chờ ngày ta được đến thỉnh an tại Phượng Nghi cung."
"Được, bổn cung nhất định chờ ngươi."
Nhận được lời này của Triều Nhã Miên, Đình Nguyệt Hy hài lòng gật đầu, "Vậy thì ta xin phép được chuyển đến Đào Viên điện." Nàng vẫn theo quy củ lui lại ba bước, sau đó mới quay gót ra khỏi cửa lớn của chính điện, từ hôm nay trở đi, nàng không còn là một nô tỳ thấp cổ bé họng nữa, thay vào đó nàng chính là một phi tần của Thiên hoàng, và nàng cũng có quyền tranh sủng!
Đình Nguyệt Hy chợt bẻ khớp tay hai cái, để xem nàng có thể phá tan tành cái hậu cung này đến mức độ nào!1
Ra khỏi cửa lớn của chính điện bước chân liền hướng về phía sương phòng phía sau mà đi, nàng vào trong phòng sửa sang lại một chút đồ đạc, nguyên chủ vốn dĩ cũng chỉ có một tay nải rách rưới, ngoài ra chẳng có gì thêm.
Số lễ vật mấy tháng trước được bề trên ban tặng, nàng sớm đã đổi hết ra thành ngân phiếu luôn cất kĩ trong người, ôm theo chiếc chăn bông Thái hậu ban tặng, nàng xem như đã thu dọn hết đồ đạc của mình rồi.
Vừa khép cửa phòng lại, nàng đã bắt gặp Tiêu Dương Như đứng trong sân chờ nàng.
"Tỷ tỷ!" Nàng híp mắt mỉm cười, như bình thường gọi đối phương một tiếng tỷ tỷ, đây hẳn là lần cuối cùng nàng có thể gọi Tiêu Dương Như có như vậy.
"Nguyệt Hy, muội không thể không trở thành phi tần của Bệ hạ hay sao?" Tiêu Dương Như tiến đến trước mặt nàng, đáy mắt phảng phất nét u buồn thấy rõ, "Muội ở đây cùng tỷ hầu cận nương nương...!Như vậy không tốt sao? Tại sao phải đến bước đường này kia chứ?"
"Như tỷ tỷ không hiểu muội." Đình Nguyệt Hy đặt chăn bông xuống bàn đá cẩm thạch, đôi ngọc lục bảo trong như lưu ly ngước lên nhìn Tiêu Dương Như, "Tỷ cũng biết rõ, muội sẽ không thể nào mãi chôn chân ở một chỗ kia mà?"
"Hậu cung này so với chiến trường có chỗ nào khác biệt? An phận làm một nô tỳ, đến tuổi lục tuần sẽ được xuất cung, lại không lo ăn lo mặc, hà cớ gì muội lại chọn cách lao đầu vào chỗ chết kia chứ?" Tiêu Dương Như nắm chặt lấy đôi vai gầy của Đình Nguyệt Hy, "Tỷ cầu xin muội, đừng đi có được hay không?"
"Tỷ tỷ, ý chỉ Bệ hạ đã ban ra thì như đinh đóng cột, nếu muội không tuân theo sẽ bị trảm đầu." Nàng nhẹ nhàng đem đôi tay gầy của Tiêu Dương Như gỡ ra, cười khẽ nói: "Hơn thế nữa, với tính cách này của muội, muốn muội an nhiên chịu đựng kiếp sống nô tỳ là không thể, Tiêu Dương Như tỷ tỷ, chí hướng của chúng ta hoàn toàn khác nhau, muội không thể chịu đựng nổi cảnh sống tù túng như thế này được nữa.
Quyết định nhập cung chẳng khác nào đem chính bản thân mình giam lại trong một nhà lao ngột ngạt đến chết người, không tương lai cũng chẳng còn ước vọng, trước mắt đều chỉ là một tương lai tối đen như mực...!Hằng ngày phải hầu hạ chủ tử, làm việc từ khi mặt trời ló dạng cho đến tận canh ba mới có thể chợp mắt.
Tỷ thử nghĩ xem, mỗi ngày mỗi tuần mỗi tháng đều trải qua những công việc vất vả như vậy, phải làm xuyên suốt từ khi còn là một tiểu cô nương mười ba tuổi cho đến tận tuổi lục tuần, đến khi ấy dung nhan nữ nhân cũng đã tàn phai mất rồi, chỉ còn lại làn da nhăn nhúm của một lão nhân gia, thử hỏi xem còn có nam nhân nào sẽ để mắt đến một lão nhân xuân sắc đã úa tàn? Khi được phép xuất cung, cho dù có muốn xuất giá đi chăng nữa cũng chẳng thể nào nữa rồi..."
"Nguyệt Hy...." Tiêu Dương Như đương nhiên rất hiểu rõ tính khí của Đình Nguyệt Hy, muốn nàng suốt đời chôn chân tại Thụy Du cung làm một nô tỳ đến khi già cỗi là chuyện không thể nào xảy ra.
Huống hồ chi, một mỹ nhân xinh đẹp như nàng lại không thể nào chấp nhận được cảnh xuân sắc tàn phai.
Nàng ôm lại chăn bông, cười nói: "Dương Như, ta phải đến Đào Viên điện rồi."
Tiêu Dương Như có chút bất ngờ khi nàng thay đổi cách xưng hô, nhưng vẫn đối nàng hành lễ: "Cung tiễn Đình Canh y."
Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu rồi bước tới cổng lớn của Thụy Du cung, khoảnh khắc nàng bước chân ra khỏi nơi đây, nàng không còn là một nô tỳ nhỏ bé nấp dưới sự bảo hộ của chủ tử nữa, thay vào đó, nàng chính là một phi tử, tương lai phía trước của nàng, phải do chính nàng tự định đoạt rồi.
Hết chương 44..