Những ngày tiếp theo sau đó, Đình Nguyệt Hy vẫn chăm chỉ làm việc, những công việc nặng nhọc trong phủ đều đổ hết lên người nàng, nhưng nàng một lời cũng chẳng thèm oán than.
"Hy Nhi,Thương Tổng quản cũng thật quá đáng, muội còn nhỏ tuổi, thân thể còn gầy yếu thế này, lại bắt muội lên tận con suối ở bìa rừng gánh nước..." Uyển Đình đau lòng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán của nàng, "Muội có mệt không? Để tỷ lấy cho muội chút nước..."
"Tỷ tỷ, không cần." Nàng cười nói, "Muội còn phải đổ đầy giếng nước cạn kia, thời gian một ngày chắc chắn sẽ gánh không đủ, hiện tại muội cần tỷ giúp một tay, tỷ có đồng ý không?"
"Muội muốn tỷ giúp cái gì?"
"Muốn tỷ hỗ trợ nhân lực cho muội!" Từ lúc gánh nước về đến đây nàng đã tính toán khá kĩ lưỡng, phía thượng nguồn thác chảy rất mạnh, khoảng cánh từ bìa rừng đến chính điện của phủ tướng quân thì rất xa, nhưng nội phủ thì được xây rất gần, giếng nước cạn đó may thay lại là nơi gần nhất, còn chưa đến nửa dặm đường, nàng muốn thử vận may của mình một chút xem sao.
"Muội...!cần bao nhiêu người?"
"Càng nhiều càng tốt!"
"Nha đầu, muội lại muốn phá phách gì hả?"Uyển Đình tuy rất thương nàng nhưng cũng không đồng ý việc nàng đem tất cả hạ nhân trong phủ Tướng Quân ra đùa giỡn.
"Tỷ tỷ à, lần này muội thật không có đùa đâu!" Nàng bỏ hai thùng nước đầy ắp xuống đất, "Nếu như làm kịp, muội chắc chắn trong vòng năm canh giờ có thể đổ đầy giếng nước kia!"
"Thật sao?" Uyển Đình nhíu mày nhìn nàng, "Muội thật sự không đùa?"
"Ai, tỷ tỷ à, giờ phút nào rồi mà tỷ còn ở đây nghi ngờ quyết định của muội? Nếu không làm xong sớm thì trời sẽ tối, mà đến tối muội không đổ đầy giếng nước cạn kia muội sẽ lại bị đánh, tỷ nhẫn tâm nhìn muội bị đánh sao?"
"Tỷ...!thôi được, tỷ tin muội lần này!"
Uyển Đình nói xong liền tức tốc chạy đi nhờ người, quan hệ của nàng ta tính ra cũng rất tốt, chưa đầy thời gian một nén nhang đã đưa đến gần một trăm hạ nhân lực lưỡng rồi.
"Nhân lực muội cần đây này." Uyển Đình còn rất vui vẻ chỉ vào một đại hán lực lưỡng nhất trong họ, "Huynh ấy là Mặc Phương, là bạn lúc nhỏ của tỷ, tuy nhìn huynh ấy rất cộc cằn nhưng lại rất tốt bụng đó!"
"Đa tạ tỷ tỷ." Tuy nàng không biết vì sao Uyển Đình tìm được nhiều người nhanh như vậy nhưng vẫn là nên nhờ họ giúp cái đã, về sự nghi hoặc của chính mình thì tính sau.
Đình Nguyệt Hy cười tít mắt nhìn đám nam nhân cao gấp mấy lần nàng, "Các huynh thật sự sẽ giúp ta chứ?"
Mặc Phương lên tiếng, "Bọn ta dù sao cũng đang cần nước sạch để dùng, một mình tiểu cô nương đương nhiên sẽ không thể xách hết được, tiểu cô nương là muốn chúng ta giúp xách nước đi?"
"Không, huynh có vẻ hiểu lầm ý ta rồi, các huynh lại đây!" Nói rồi, gần như cả một đám nam nhân cao to vây quanh một tiểu cô nương bé nhỏ, nghe xong lời nàng nói, tất cả bọn họ đều hai mặt nhìn nhau như không thể tin được.
"Tiểu cô nương chắc chắn sẽ làm được sao?"
Nàng chỉ cười nhẹ, dùng ngón tay chỉ chỉ thái dương của mình, "Chỉ cần có cái đầu này của ta cùng với sự hợp sức của các huynh, cho dù là chuyện không thể, ta cũng biến thành có thể."
Mặc Phương tuy còn nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, "Được, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta mau bắt đầu thôi.".
truyện tiên hiệp hay
"Lần này mạng sống của ta có bảo toàn được không phải trông cậy hết vào các huynh rồi."
...!
Đến gần khi mặt trời dần khuất sau đường chân trời phía tây, nàng rốt cuộc cũng đã hoàn thành được cây cầu ống tre dẫn nước từ bìa rừng đến nội phủ.
Phần nâng ống tre được làm từ gỗ cứng, lại còn rất cao, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại của người dân.
Nhìn dòng nước chảy thật mạnh trong ống tre lớn gấp hai lần nàng, Đình Nguyệt Hy thật cảm thấy hài lòng a, thác nước ở đây chảy rất mạnh, nàng tin đến canh ba sẽ đầy nước.
Ở nội phủ thật ra cũng chỉ có sáu cái giếng nước cạn mà thôi, nàng đã phân thành sáu đường dẫn nước, tuy rằng làm vậy lực nước sẽ chảy không mạnh nhưng chí ít vẫn sẽ cung cấp đủ nước cho nội phủ.
"Tiện tỳ đáng chết! Ngươi đang làm cái gì vậy hả?"Thương Tổng quản vừa thấy nàng đã bắt đầu đánh, bàn tay béo núc ních nhéo tai nàng đau điếng, "Ngươi xem bản thân ngươi đã làm ra cái chuyện động trời gì đây? Chuyện hay ho của ngươi đã truyền đến tai Tướng quân rồi kia kìa! Ngài còn đang hỏi ta về ngươi đây, nếu lần này thật là bị trách phạt, ngươi xem chúng ta có rơi đầu hay không! Ngươi đúng là ngu xuẩn! Ngu xuẩn mà!"
"Tổng quản!" Đình Nguyệt Hy gỡ tay bà ta ra, "Người nghe nô tỳ nói một chút, nếu không hợp tình hợp lý thì hãy đánh tiếp!"
Thương Tổng quản thở hồng hộc nhìn nàng, "Ngươi mau nói cho ta, ngươi mà không nói được ta sẽ đánh ngươi! Đánh cho tứ chi của ngươi tàn phế luôn!"
"Nô tỳ nói, hiện tại nô tỳ dùng ống tre dẫn nước chính là muốn tiết kiệm nhân lực cho phủ Tướng Quân, nếu để Tướng quân biết người sai một nha đầu nhỏ tuổi gầy guộc như nô tỳ đi xách nước..."
"Ngươi nói lại xem?"
"Nô tỳ biết nó thật khó nghe, nhưng đây rõ ràng là sự thật, nếu để lọt vào tai Tướng quân, không chỉ ta bị trách phạt, mà bà,Thương Tổng quản, bà cũng sẽ bị cách chức đuổi ra khỏi phủ đó!"
"Tiện tỳ!"
Bà ta lại muốn ra tay đánh nàng, bất quá tỳ nữ thân cận của bà ta – Cách Chi hớt hải chạy đến, nói vào tai bà ta mấy câu.
Sắc mặt Thương Tổng quản bỗng nhiên trở nên hốt hoảng, "Ngươi nói thật?"
"Đúng vậy, Tổng quản, kỳ này Tướng quân cùng Phu nhân sau khi bàn bạc xong đã sai võ sĩ thân cận đến thông truyền, yêu cầu đưa tiện tỳ này vào đại điện."
Thương Tổng quản chán ghét nhìn nàng, bắt đầu lớn giọng quát: "Mau nhanh chân đi theo ta, Tướng quân triệu kiến ngươi, ngươi mà làm không tốt, ta chắc chắn đánh chết ngươi!"
Nàng lộ ra biểu tình khép nép cúi đầu, "Vâng, nô tỳ đã rõ."
"Khoan đã Tổng quản!" Cách Chi vội vã ngăn bà ta lại, "Người xem con tiện tì này dơ bẩn như vậy, làm sao có thể đi gặp Tướng quân cao quý? Chi bằng để nô tỳ đi gọi tỷ tỷ thân cận của nó đến tắm rửa sạch sẽ đã!"
"Ðã nói vậy còn không mau lên?" Bà ta lần này có vẻ cũng rất gấp, hối thúc Cách Chi nhanh tay chuẩn bị.
Đình Nguyệt Hy được đưa vào trong phòng tắm của hạ nhân, sau khi tắm rửa sạch sẽ, da nàng liền trở nên trắng trẻo hơn cả ngọc ngà.
"Hy Nhi, tỷ thật không để ý, sau cái lớp bùn bẩn trên người muội là một làn da đẹp thế này, quả là băng cơ ngọc cốt mà!" Uyển Đình không tiếc lời ngợi khen nàng, sau đó liền rất thuần thục giúp nàng gội đầu, mái tóc nâu trà dài như một dòng suối, không còn sơ cứng như lúc đầu, thay vào đó là mềm mại tựa như những dải lụa trân quý nhất thế gian này.
Giúp nàng mặc xong y phục sạch sẽ dành cho hạ nhân, Uyển Đình chỉ đơn giản là buộc ở đuôi tóc dài lại cho Đình Nguyệt Hy, sau đó còn không tiếc lấy ra một ít son thoa lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
Từ trên xuống dưới nàng như thay đổi hoàn toàn, không còn là nha đầu Đình Nguyệt Hy dơ bẩn nữa, lúc này, trông nàng tựa như một mỹ nhân nhỏ tuổi bước ra từ trong mỹ nhân đồ, nếu đem so với Nhị tiểu thư Triều Dĩ Nghiên của quý phủ, nàng quả thật chỉ hơn chứ tuyệt không kém.
"Muội xem, nhỏ tuổi như vậy mà muội đã là tiểu mỹ nhân thanh thuần thoát tục rồi, nếu như lớn hơn, chẳng phải sẽ khuynh quốc khuynh thành hay sao?"
"Khuynh quốc khuynh thành tỷ nên để khen Nhị tiểu thư thì hơn." Nàng dịu dàng đối đáp, tay lại thuận thế dùng một ít nhựa hoa thoa lên mặt cùng hai bàn tay của mình, làn da trắng trẻo nõn nà theo đó cũng bị làm cho tối màu, sần sùi xấu xí.
"Muội..." Uyển Đình nhíu mày, đây chính là bộ dáng thường thấy của Đình Nguyệt Hy, "Tại sao phải làm như vậy?"
Nàng cười nói: "Trăm sự đều phải cẩn thận mà? Tỷ tỷ ngủ sớm đi, muội phải đến chỗ Tướng quân rồi."
"Muội đó, nhất định phải cẩn thận, không được đắc tội với Tướng quân có biết chưa?" Uyển Đình rưng rưng nước mắt vén lọn tóc mai cho nàng, "Phụ mẫu muội mất sớm, từ nhỏ đã giao muội cho ta chăm sóc, muội tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì có biết chưa? Tuy Tướng quân nổi tiếng là hiền đức nhân hậu, yêu dân như con, nhưng muội không được lơ là, không được nói gì trái ý Tướng quân có biết không? Mạng sống của chúng ta rất nhỏ nhoi, Tướng quân muốn giết là chuyện quá mức dễ dàng..."
Nàng vươn tay lau nước mắt cho Uyển Đình, "Tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ không sao, muội chắc chắn đấy."
Hết chương 3..