XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Hồng Nhatiến vào trong tẩm cung của nàng, hành lễ: "Nô tỳ xin tham kiến Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương vạn phúc!"
Đình Nguyệt Hy cười đáp lại, giọng điệu rõ ràng thanh lãnh: "Hồng Nha cô nương, đã lâu không gặp, mau đứng dậy đi."
Hồng Nha đứng lên, song cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương chờ Hiền phi nương nương đã lâu, xin nương nương di giá đến tiểu đình bên cạnh Ngự Hoa viên."
...!
Trong tiểu đình bên cạnh Ngự Hoa viên, kẻ thù ngày xưa nay lại tụ họp.

Hoàng hậu cùng Thục phi đều có mặt ở đây.

Đình Nguyệt Hy lướt nhìn qua bàn đá, bên trên có đặt bánh phù dung xốp giòn, bánh hoa anh đào, rượu gạo và trái cây tươi, đều là những món nàng thích ăn.

Sao Hoàng hậu biết được?
Nàng còn đang suy nghĩ mông lung thì Hoàng hậu đã mỉm cười bảo: "Bổn cung vừa nghe tin muội muốn hồi cung liền lập tức phái người đi chuẩn bị rồi, chỉ là không biết muội có thích cách bố trí đó hay không.

Nếu còn cần gì khác, cứ trực tiếp phân phó Thượng Cung cục mang đến là được."
Đình Nguyệt Hy liếc nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt kỳ quái.

Ban đầu nàng cứ nghĩ mình đi rồi, Phượng Thiên cung sẽ người không nhà trống, rất nhanh trở thành nơi hoang tàn.

Ai ngờ trở về nhìn qua, trong phòng cực kỳ sạch sẽ, sân viện, hoa viên không có thấy cỏ dại, nghĩa là có người chuyên quét dọn hằng ngày.

Nhưng tại sao lại thế?
Nếu không phải Sở Cửu Khuynh ra lệnh, thì chỉ có vị Hoàng hậu nương nương đang ngồi trước mặt nàng đây thôi.

"Thế nào?" Hoàng hậu cười hỏi, "Muội không hài lòng với sự an bài của bổn cung không?"
Đình Nguyệt Hy nhìn thẳng Hoàng hậu, vào thẳng vấn đề chính: "Hoàng hậu nương nương, người thân là chủ lục cung, cả hậu cung nằm dưới sự khống chế của người, rốt cuộc Quý Tuệ Lam kia là người như thế nào? Lại có thể khiến cho Hoàng hậu nương nương đây đứng ngồi không yên vậy?"
Thục phi bưng ly rượu gạo lên nhấp một ngụm, nói thay Hoàng hậu: "Nếu Hiền phi muội muội nhìn thấy nàng ta thì cũng sẽ mang lòng kiêng kị giống bổn cung..." Sau, lại mang lời nói của mình sửa lại: "À không, không phải kiêng kị, mà là sợ hãi."
Lời này khiến Đình Nguyệt Hy thoáng chút nghi hoặc.

Hoàng hậu chợt đứng dậy.

Ngoài đình trăm hoa khoe sắc như giai nhân hậu cung, đẹp nhất là hoa cây tử đằng.

Giữa đám dây leo ngoằn ngoèo mới có một đóa hoa nở rộ.

Hoàng hậu nâng tay bẻ một đóa hoa tử đằng, vân vê giữa những đầu ngón tay, chậm rãi nói: "Nàng ta hiện tại là Diễm Quý tần, xuất thân là công chúa Chu Quốc, vì Quốc vương bên họ treo cờ trắng đầu hàng nên mới cố tình dâng đến Thiên Quốc ta nàng công chúa tên Phù Khê, xem như để Bệ hạ tha cho họ một con đường sống.

Từ khi nàng ta nhập cung, Bệ hạ hết mực sủng ái, còn vì nàng ta mà hạ lệnh xây dựng Bảo Hương lầu, vàng son lộng lẫy, tính ra, nàng ta còn được cưng chiều hơn cả muội khi xưa."
Nàng ta chợt xoay người lại, cầm hoa tử đằng trong tay đưa về phía Đình Nguyệt Hy,trịnh trọng nói: "Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, vì vậy, chúng ta hãy tạm thời buông bỏ thù hận, liên thủ chống địch trước, sau đó ân oán cá nhân liền từ từ giải quyết sau."
Đình Nguyệt Hy nhìn Yến Tri Diệu đưa hoa tới, chỉ cười lạnh nói: "Hảo ý của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã lĩnh giáo rồi.

Lần hợp tác này vẫn là miễn đi."
Hợp tác với Hoàng hậu chẳng khác nào đưa thịt vào miệng cọp.


Huống hồ chi nàng còn chưa trả thù cho Triều Nhã Miên, muốn nàng hợp tác với nàng ta ư?
Nằm mơ!
Cho dù nàng có tranh chấp với Diễm Quý tần đi chăng nữa, thì nàng cũng sẽ không mượn tay Hoàng hậu cùng Thục phi.

Không động đến cao lương mỹ vị trên bàn, Đình Nguyệt Hy nhún người hành lễ với Hoàng hậu: "Thần thiếp xin phép cáo lui trước!"
Nàng vừa mới xoay người muốn đi, chợt nghe thấy Thục phi ở sau lưng nàng thấp giọng nói: "Lúc nàng ta tiến cung đã hai mươi bảy tuổi!"
Đình Nguyệt Hy đang bước bỗng dừng lại.

Nàng không phải ngạc nhiên vì độ tuổi Diễm Quý tần nhập cung, mà là độ tuổi của nàng ta sao lại trùng với Trường Xuân Công chúa đã mất tích của Thái hậu đến vậy?
Nếu vị công chúa đó may mắn còn sống, thì năm nay cũng tròn hai mươi bảy tuổi rồi.

"Nữ tử Thiên Quốc ta mười lăm tuổi cập kê.

Nữ nhân hai mươi bảy tuổi sớm đã con cháu đầy đàn.

Một mỹ nhân có tuổi tác như vậy lại là nữ nhân được Thiên hoàng Thiên Quốc sủng ái nhất.

Hiền phi muội muội, muội thật sự không lo lắng chút nào sao?" Thục phi cũng đứng dậy, tiến về phía nàng.

Hoàng hậu nói thêm, "Nếu muội không sợ thì đã không quay về Bình An Thành rồi! Cuộc sống trong Bình An Thành vĩnh viễn chỉ có lợi ích chứ không có kẻ thù vĩnh viễn.

Chỉ có bổn cung, Thục phi và muội hợp tác mới có thể đối phó được Diễm Quý tần.

Nếu không, cuối cùng muội vẫn phải quay lại Di Hòa viên dưỡng lão đến cuối đời thôi! Suy nghĩ cho thật kỹ đi, bổn cung và Thục phi chờ câu trả lời thuyết phục từ muội!"
Đình Nguyệt Hy nghe cung không thèm nghe thêm, nhấc chân rời đi.

Thấy mình nói nhiều như vậy mà Đình Nguyệt Hy vẫn quyết định bỏ đi, Yến Tri Diệu nhíu mày ném hoa tử đằng xuống đất, thanh âm lãnh đạm: "Thục phi, muội nói xem, Hiền phi sẽ thật sự đồng ý hợp tác với chúng ta chứ?"
Yến Tri Diệu thân là Quốc mẫu Thiên Quốc, lại là người có lòng dạ thâm độc, nhưng trong lời nói lúc này lại hiện ra chút phập phồng không yên, có thể thấy được đối thủ mạnh đến dường nào.

"Hoàng hậu nương nương yên tâm." Thục phi bình tĩnh dõi theo bóng dáng Đình Nguyệt Hy đang khuất dần, "Tai nghe không bằng mắt thấy.

Chỉ cần Hiền phi nhìn thấy được Diễm Quý tần rồi, nhất định sẽ ngoan ngoãn đến van xin chúng ta mà thôi."
...!
Ngày hôm sau, Đình Nguyệt Hy nhận được tin tức Diễm Quý tần cùng Sở Cửu Khuynh đang ở Ngự Hoa viên, tuy trong phong thư không ghi tên người gửi, nhưng nàng biết rõ, không phải Hoàng hậu thì chỉ có Thục phi mà thôi.

"Nương nương, người sẽ hợp tác với Hoàng hậu cùng Thục phi sao?" Tống Như Quỳnh dâng táo đỏ đến cho nàng, thấp giọng hỏi.

"Những gì mà Hoàng hậu và Thục phi làm với bổn cung và Miên tỷ tỷ, bổn cung còn đang nhớ rất rõ đây, nếu bây giờ bổn cung đi hợp tác với kẻ thù, Miên tỷ tỷ ở trên trời linh thiêng, nhất định sẽ quở trách bổn cung." Đình Nguyệt Hy cầm lấy một miếng táo đỏ, sau lại nhìn vào phong thư, suy nghĩ một lát liền nói: "Như Quỳnh, cho bổn cung mượn y phục của ngươi một lát."
"Nương nương...!thân thể người là vàng là ngọc, sao có thể khoác y phục của cung nữ chứ?" Đàn Diệp Hương ở một bên cũng không đồng tình.

"Ai, đi rình trộm người ta mà mặc cung trang nổi bật thế này, các ngươi muốn bổn cung bị lật tẩy sớm sao?" Đình Nguyệt Hy lắc đầu, bọn họ đã ở cạnh nàng bao nhiêu năm rồi a? Sao còn không hiểu ý nàng vậy?
"Nương nương..." Tống Như Quỳnh vẫn còn muốn mở miệng khuyên nàng suy nghĩ cho kĩ lại.


"Đâu phải bổn cung chưa từng mặc y phục cung nữ? Mau đi lấy a!"
Tống Như Quỳnh không còn cách nào đành mang y phục của mình dâng lên.

Đình Nguyệt Hy thay y phục cung nữ gồm kimono hồng lựu cùng hakama màu tím thẫm, mái tóc nâu trà đặc biệt của nàng cũng được Tống Như Quỳnh dùng thuốc thoa lên, thành một màu đen tuyền như mực.

Đàn Diệp Hương ở một bên giúp nàng buộc gọn tóc cùng trang điểm nhạt đi một chút, sao cho trông giống cung nữ nhất có thể.

Mặc y phục cung nữ không rườm rà như cung trang phi tần, chỉ có hai lớp áo, cực kì nhẹ người.

Sau đó, nàng cùng Tống Như Quỳnh đi ra khỏi Phượng Thiên cung.

Cung nữ trong cung vừa nhìn thấy nàng đi cùng Tống Như Quỳnh, nhất thời cũng thắc mắc – cung nữ kia là ai a? Nhìn như quen mà cũng không quen.

...!
Ngự Hoa viên.

Đình Nguyệt Hy cùng Tống Như Quỳnh đi sâu vào trong Ngự Hoa viên, đến khi nghe được một chút thanh âm huyên náo, mới dừng lại, núp sau một chậu hoa mẫu đơn lớn, hướng mắt nhìn về phía trước.

"Nương nương, chúng ta nghe trộm thế này hình như không quang minh chính đại cho lắm." Tống Như Quỳnh ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, vẻ mặt cực kì khó coi.

"Suỵt!" Đình Nguyệt Hy giơ ngón tay trỏ để trên môi, giảo hoạt nói: "Muốn tìm ra kế sách đối phó Diễm Quý tần, đương nhiên là phải dùng mọi cách có thể rồi."
Cách nào cũng được, chỉ cần không liên quan đến Hoàng hậu và Thục phi, nàng đều tình nguyện làm.

Tống Như Quỳnh cũng rất lâu rồi mới thấy lại được bộ dáng tinh ranh giảo hoạt lại có chút xấu xa này của nàng.

Hắc tiểu miêu trong người Đình Nguyệt Hy thật sự tỉnh lại rồi.

Chỉ thấy phía trước chỗ các nàng không xa, có một nhóm cung nữ thị vệ vây quanh trước một cây đại thụ, Sở Cửu Khuynh đang ngẩng đầu nhìn trên cây: "Ái phi, nàng xuống đây ngay cho trẫm!"
Cành cây lắc lư một cái, tất cả mọi người phía dưới giơ hai tay chờ sẵn, tạo cảnh tượng vừa khôi hài vừa trang nghiêm, giống như ngàn vạn người đang chuẩn bị nghênh đón một vị tiên nữ giáng trần.

Chợt nghe một hồi tiếng chuông thanh thúy.

Trong nháy mắt, một nữ tử bạch y có buộc chuông bạc trên mắt cá chân từ trên trời nhảy xuống, mờ ảo như trăng trong mây, kỳ diệu như núi tuyết.

Giống như từ trên trời giáng xuống một nàng tiên, vững vàng lọt thỏm vào trong ngực của Đế vương anh tuấn.

Sở Cửu Khuynh tiếp được nàng ta, sau đó trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cung nữ bên cạnh vội vàng giải thích trong lo lắng bất an: "Hồi bẩm Bệ hạ, lúc Quý tần nương nương đi ngang qua đây có phát hiện một con chim non từ trên cây rơi xuống, liền nghĩ muốn trả nó về lại tổ chim."
Sở Cửu Khuynh gằn giọng: "Ái phi!"
"Bệ hạ đừng nóng giận." Quý Tuệ Lam mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe, nói ra từng chữ mà giống như đang hát, "Thần thiếp biết sai rồi.


Người đã dặn thần thiếp nhiều lần không được tự làm theo ý mình.

Nếu lần sau gặp chuyện tương tự, nhất định thần thiếp sẽ phân phó bọn họ đi làm, sẽ không khiến người lo lắng nữa, được không?"
Sở Cửu Khuynh thở dài lấy khăn ra, tự mình lau bụi bặm trên mặt nàng ta.

Quý Tuệ Lam khẽ nở nụ cười như muôn hoa chớm nở, đang cười đến một nửa chợt quay đầu nhìn về phía Đình Nguyệt Hy cùng Tống Như Quỳnh, đôi mắt đen láy ánh lên nét ngây thơ cùng hiếu kỳ.

Đình Nguyệt Hy biết đã bị phát hiện, vội lôi kéo tay Tống Như Quỳnh chạy trốn, nếu còn ở lại, xui xẻo bị Sở Cửu Khuynh bắt quả tang, lúc đó coi như danh phận Hiền phi cao ngạo quý khí của nàng sẽ chìm trong đáy cốc mất.

Chạy ra khỏi Ngự Hoa viên rồi, nàng không khỏi nhớ lại dung mạo của đối phương, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, so với nàng thì tuyệt nhiên chỉ hơn chứ không kém.

"Sao thế?" Sở Cửu Khuynh thuận theo ánh mắt của nàng ta xoay người nhìn lại.

Trống rỗng.

Phía trước không thấy bất cứ ai.

"Vừa rồi có hai cung nữ mới đứng ở chỗ đó." Quý Tuệ Lam cười tươi, ngây ngô nói: "Họ đang nhìn chúng ta nha, nhưng khi thần thiếp nhìn đến họ, họ liền chạy mất rồi, nhanh như thỏ vậy!"
Sở Cửu Khuynh liếc nhìn Vu Tả đứng bên cạnh, "Khởi bẩm Bệ hạ, hạ thần chỉ nhìn thấy thấp thoáng dung mạo một trong hai người họ, rất giống tỳ nữ thân cận của Hiền phi nương nương – Tiêu Dương Như."
Người còn lại hắn cũng không biết là ai.

Nghe thấy tên này, sắc mặt Sở Cửu Khuynh lập tức trầm xuống, lôi kéo Quý Tuệ Lam đi sang hướng khác: "Đi thôi, trẫm dẫn ái phi đến vọng lâu ngắm mặt trời lặn."
...!
Trên đường trở về Phượng Thiên cung, Đình Nguyệt Hy cùng Tống Như Quỳnh có lẳng lặng đi qua một bụi hoa rậm rạp, ngoài tiếng gió thổi hoa lá đung đưa xào xạc ra còn có thể nghe thấy những tiếng rì rầm trò chuyện chất chứa sự hưng phấn được kìm nén.

"Hiền phi..." Có người thấp giọng nhắc đến nàng.

"Cái gì mà Hiền phi!" Một người khác cười lạnh thành tiếng, nghe sắc lẹm như một lưỡi dao cứa qua tai người ta: "Chẳng qua chỉ là một ả tiện nhân xuất thân hàn vi bị Bệ hạ chán ghét mà thôi, bộ dáng lẳng lơ dâm tiện chẳng khác nào ả Diễm Quý tần Quý Tuệ Lam kia! Bổn cung nhìn đến là cảm thấy phát tởm rồi!"
Còn có người cất giọng khinh miệt: "Ai mà biết được Bát công chúa kia thật sự là con của ai..." Nàng ta nói nhỏ đi một chút, rồi chợt bật cười khúc khích một tiếng, nói tiếp: "Hiền phi ở Di Hòa viên cùng Thái hậu, nơi đó thâm sơn cùng cốc nhưng phía dưới vẫn có một ngôi làng nhỏ, có thể nàng ta không chịu nổi sự cô đơn, thân thể ngứa ngáy khó chịu, chạy đi tìm một tên dân đen nào đó làm bậy cũng không chừng..."
"Suỵt!" Có người khẽ cất tiếng nhắc nhở: "Hiền phi dù gì cũng là một trong Tứ phi, chớ quên câu tai vách mạch rừng, cẩn thận một chút!"
Vẫn là giọng nói vừa rồi, nghe có hơi chói tai: "Lá gan của Lương Quý nhân nhỏ quá, chúng ta việc gì phải sợ nàng ta chứ, nàng ta ngoài chỗ dựa là Ngũ hoàng tử khỏe mạnh kia ra thì còn gì khác đâu? Nếu bổn cung mà biết được Bát công chúa kia là con hoang của ai, bổn cung nhất định sẽ cho nàng ta một phen biết mặt!"
Một người khác dường như không tin, cười nói: "Triệu tỷ tỷ nói nghe tự tin quá, muội muội xin được chờ xem kịch hay.

Nếu tỷ tỷ thực sự có ngày lật đổ được Hiền phi, muội muội nhất định sẽ tâm phục khẩu phục." Dừng một lát, nàng ta nói tiếp: "Chỉ e rằng khi tỷ tỷ vừa chạm mặt Hiền phi là sợ đến nỗi chẳng nói được gì."
Người đó khẽ hừ lạnh một tiếng: "Bổn cung mà lại sợ nàng ta sao? Nếu bổn cung may mắn sinh được hoàng tự, vậy mới gọi là dòng dõi Hoàng thất chính thống, còn như cái thứ nghiệt chủng của nàng ta thì có ai mà thèm!"
Đình Nguyệt Hy đưa mắt liếc nhìn Tống Như Quỳnh bên cạnh, thấy nàng ta giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái hẳn đi.

Nàng lẳng lặng khoát tay một cái, Tống Như Quỳnh hiểu ý, liền chạy ra xa mấy bước, khẽ cười nói: "Hiền phi nương nương, người mau đến đây a! Nô tỳ thấy hoa ở chỗ này nở thật đẹp!"
Người sau bụi hoa lập tức ngẩn ra, nôn nóng nói: "Không hay rồi! Hình như là Hiền phi và tỳ nữ thân cận Tiêu Dương Như, nếu để nàng ta nghe được những lời ban nãy, chắc chắn chúng ta sẽ không yên thân đâu!"
Một người khác oán trách: "Đều tại Triệu tỷ tỷ mau mồm mau miệng quá đấy, cuộc trò chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng ta sẽ chẳng dễ chịu gì đâu, mau đi thôi!" Dứt lời liền hoang mang chạy đi.

Thấy mấy người đó đã chạy đi xa, Tống Như Quỳnh cười lạnh, nói: "Nô tỳ còn tưởng là loại người dám làm dám chịu thế nào cơ, hóa ra là những kẻ đáng khinh chuyên nấp sau lưng người ta nói lời nhảm nhí!"
Đình Nguyệt Hy vẫn thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan tới mình.

"Khi nãy ngươi có nhìn rõ là ai không?"
"Hồi bẩm nương nương, là Triệu tần, Vương Tiệp dư và Lương Quý nhân."
Đình Nguyệt Hy khẽ mân mê lọn tóc bị nhuộm thành màu đen bóng của mình, chậm rãi nói: "Cứ ghi lại cho bổn cung là được rồi."
"Nương nương không giận sao?"
Nàng cười một tiếng, hờ hững nói: "Giận? Bọn họ mà cũng xứng để bổn cung phải giận sao?"
Có vẻ như tâm tình nàng đang cực kì không tốt, nói xong lời kia liền quay trở về Phượng Thiên cung.


...!
Cảnh mặt trời to lớn dần lặn xuống Bình An Thành thật hùng vĩ như thêu hoa trên gấm, trải bóng xế tà thật dài loang khắp mặt đất, nhưng Đình Nguyệt Hy ngồi trên Vọng Nguyệt lầu lại không có tâm trạng thưởng thức.

"Nương nương, người làm sao vậy?" Tống Như Quỳnh vừa vén màn ngọc trân châu bước vào, đã bắt gặp hình ảnh nàng đang chống cằm suy tư uống rượu.

"Bổn cung đang rất hối hận đây." Đình Nguyệt Hy thở dài một hơi, tự rót thêm cho mình một chung rượu gạo hoa đào: "Biết sớm sẽ không đi nhìn cảnh người ta ân ân ái ái làm gì."
"Nương nương, người uống ít rượu thôi, ảnh hưởng đến ngọc thể thì không hay đâu ạ." Tống Như Quỳnh tiến đến cạnh nàng, ngăn lại bàn tay đang cầm lấy vò rượu muốn rót tiếp của nàng.

Tia sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, nhuộm hồng cả khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của Đình Nguyệt Hy
"Rượu gạo hoa đào này rất nhẹ, bổn cung sẽ không say được đâu." Nàng cười nhẹ hẫng, một ngụm rượu đắng lại tràn vào trong cổ họng, "Ngươi thay bổn cung đi đến Phượng Nghi cung, nói với Hoàng hậu rằng, bổn cung hiện tại chỉ muốn an ổn chăm sóc Hàn Hàn cùng Nhan Nhan, tạm thời không có hứng thú tranh sủng nữa, phiền Hoàng hậu hãy tìm một người khác thay thế bổn cung đi."
"Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay." Tống Như Quỳnh đặt bình rượu xuống.

"Khoan đã." Đình Nguyệt Hy bất ngờ gọi Tống Như Quỳnh lại.

"Nương nương còn có gì muốn dặn dò nô tỳ sao?"
"Truyền lệnh xuống dưới, bổn cung không cần ai hầu hạ, không có chuyện gì thì đừng lên đây làm phiền bổn cung."
"Vâng."
Đợi Tống Như Quỳnh đi khuất rồi, nàng mới bất giác đứng dậy, đi về phía chiếc gương đồng trong góc phòng, ngón tay chậm rãi di chuyển lướt qua khóe mắt, sống mũi, cuối cùng là đôi môi của chính mình...!
Gương mặt này...!hắn đã nhìn chán rồi sao?
Nhớ lại dung nhan như nụ hồng e ấp xinh đẹp kia, đột nhiên nàng đã có chút hiểu được vì sao Sở Cửu Khuynh lại quên nàng, quên cả viết thư hồi âm.

Đình Nguyệt Hy khe khẽ cười rồi bất giác thở dài, giữa đám nữ tử bình thường, chợt có một người như tiên nữ hội tụ hết tất cả vẻ đẹp của thế gian xuất hiện bên người mình như thế, thì liệu còn ai có thể để ý đến những người bình thường khác được đây?
Nàng gỡ mộc trâm hoa đào cài trên tóc xuống, giọng nói cất lên, nhẹ nhàng pha lẫn bi thương, "Thích Thái phi, người nói quả không sai, Đế vương đúng là rất vô tình..."
Đế vương đa tình...!
...mà cũng bạc tình.

Tri kỷ gì chứ? Chẳng phải cũng chỉ đơn thuần là tốt hơn tình bằng hữu một chút thôi sao?
Nghĩ đến đó, bi thương nối tiếp bi thương, nàng trở lại bàn rồi ngồi xuống, một khắc đem toàn bộ số rượu còn lại ra uống sạch, lệ châu đau xót theo đó cũng trào dâng.

Nàng từng tự nhủ với bản thân rằng, dù có lỡ sa bước vào mối tình này, thì vẫn phải đủ mạnh mẽ mà dứt quyết quên đi chứ
Sao nàng lại yếu đuối thế này?
Từ khi nào vậy? Khi yêu hắn sao?
Nhân nhân mạn thuyết tửu tiêu ưu,
Ngã đạo phiên vi dẫn hận do.

Nhất dạ tỉnh lai đăng hoả ám,
Bất ưng sầu sự diệc thành sầu.(*)
Hết chương 118.

(*) Bài thơ "Phi tửu" (非酒) của Ung Đào (雍陶) (805–?), tự Quốc Quân (國鈞), người Thành Đô, xuất thân bần hàn, đỗ tiến sĩ năm Thái Hoà, nhậm chức nhỏ Thị ngự sử.

(zaidap.com)
Bản dịch của Trương Việt Linh đăng tại thivien.net:
Người nói hết buồn nhờ bởi rượu,
Ta rằng do rượu mới sinh phiền.

Một đêm thức dậy đèn heo hắt,
Không muốn buồn sao dạ chẳng yên..


Bình luận

Truyện đang đọc