Cuối năm sắp đến, các châu huyện bận rộn nhiều việc, Hứa Nghiên Hành hàng ngày sau khi tan triều lại vào ngự thư phòng, không phải là duyệt tấu chương thì là triệu kiến các vị đại thần, đến tối đèn lên mới trở về phủ.
Vì vậy, A Uyển tự nhiên không có cơ hội gặp hắn, nên việc nói lời cảm tạ mà Vệ Thái phi căn dặn chỉ có thể kéo dài mãi, cứ như vậy, chớp mắt đã đến lễ tịch hoa.
Theo truyền thống hàng năm, lễ tịch hoa trong cung phải được tổ chức hoành tráng, hoa trong ngự hoa viên đúng mùa nở rộ, ngày ấy trời cũng ấm áp, quân thần trò chuyện thưởng hoa, hẳn là một cảnh đẹp của một hồi thịnh thế.
Nhưng vì tiên đế mới băng hà chưa đầy một tháng, lễ tịch hoa tổ chức lớn như vậy là không thích hợp, nên Thái hậu nương nương đã ban ý chỉ, nữ quyến các cung năm nay không tham gia, chỉ có quan viên trong triều từ tam phẩm trở lên có thể đưa gia quyến vào cung.
“Nô tì nghe nói, Gia Ninh công chúa cũng sẽ đến, nương nương, ngài nói Gia Ninh công chúa không phải cũng là cung quyến sao? Thái hậu nương nương an bài như vậy có phần bất công nhà.” Lục Lan còn nhỏ tuổi, nói chuyện không biết kiêng dè, may mà Vệ Thái phi không tức giận, ngược lại còn cười.
“Đứa nha đầu ngươi, thái hậu đâu phải là người mà ngươi có thể oán trách.” Vệ Thái phi nói như vậy, nhưng khóe miệng lại bất chợt hiện lên một nụ cười lạnh.
Tiên đế có ba vị hoàng tử, năm vị công chúa, có mấy vị công chúa đã được gả cho phò mã từ khi tiên đế còn tại vị, còn về phần vị Gia Ninh công chúa này, là tiểu nữ nhi của tiên đế, do đương kim Thái hậu nương nương sinh ra, giờ đã mười tám tuổi, hai năm trước đã gả vào phủ Ngụy quốc công, tiếc rằng vị công tử kia không có sức khỏe tốt, thường xuyên bệnh tật, Gia Ninh công chúa ngày nào cũng ầm ĩ đòi hòa ly, tiên đế cảm thấy chuyện này ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia, nên không đồng ý, cho đến khi tiên đế qua đời, nửa tháng sau, tiểu công chúa lại đề cập đến chuyện này, Thái hậu nương nương không nỡ, phỏng chừng cũng sợ phò mã sống không được lâu, nên tự mình hạ ý chỉ, như thế, cuối cùng hòa ly thành công, chuyển về cung sống, chắc hẳn lần này Thái hậu nương nương cũng muốn nhân dịp lễ tịch hoa này để tuyển phò mã cho nàng ta.
Bà nào không biết tâm tư của Thái hậu nương nương — ý không ở trong lời.
“Nương nương, có tin từ điện hạ.” A Uyển nâng rèm bước vào, đưa thư đã niêm phong cho bà.
Vệ Thái phi giữ nàng lại, đọc thư, tâm trạng tự nhiên rất tốt, vừa rồi chút buồn bực lập tức tan biến, bà đứng dậy từ trong tủ lấy ra một chiếc áo choàng dày, rồi mở ra, khóe mắt đều ánh lên niềm vui, “Địa phương Tấn Châu kia cũng đã vào đông rồi, Gia Du nói chỗ đó cũng lạnh, áo này của bản cung làm thật đúng lúc.”
“Nương nương, bên điện hạ giờ cũng đã ổn định, ngài có thể yên tâm rồi chứ?”
Vệ Thái phi cười gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì, nói với nàng, “A Uyển, bản cung nhớ hôm nay ngươi có thể ra khỏi cung.”