A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Đỗ Thu Cẩm thấy không hỏi được gì thêm, trong lòng lại nhớ đến ánh nhìn thoáng qua vào tối đó, nên cũng không còn hứng thú để tiếp tục trò chuyện, liền tìm lý do về nhà.

A Uyển cũng thầm thở phào, nàng vốn không giỏi giao tiếp với người khác, thấy nàng ta đã đi, mới vào phòng mình, sáng nay chưa ăn gì, vừa rồi đi một đoạn đường dài, giờ đã đói đến mức bụng kêu réo, nàng vào bếp, nấu cho mình một bát cháo đơn giản, củi lửa cũng vừa đủ để nấu.

Uống cháo xong, toàn thân phục hồi sức lực, nàng lại nhặt lại cái rìu trước đó, vào sân nhỏ trước nhà tiếp tục làm cái việc bị Đỗ Đông Đình quấy rầy hôm qua.

Tốn cả nửa ngày mới kẹp được lưỡi rìu thô vào trong gỗ, tiếp theo thì không thể xuống được, nàng nghĩ hay là trực tiếp bỏ cả cái này vào trong bếp.

“Thật là trùng hợp, hôm nay lại để tiểu sinh thấy,” Phía sau, Đỗ Đông Đình không biết từ lúc nào đã chạy lại, hắn ta tiến sát A Uyển, “A Uyển cô nương, đừng từ chối nữa, tiểu sinh thấy củi này nàng thật sự cần.”

A Uyển hoảng sợ lùi lại vài bước, tay vẫn cầm cán rìu, tránh ánh mắt sáng rực kia của hắn ta, “Thật sự không cần, ta sắp chẻ xong rồi.”

Khóe miệng của Đỗ Đông Đình đầy ý cười, đôi mắt nhỏ híp lại, lại tiến thêm một bước, cúi người định chạm vào mu bàn tay nàng, thì tay đó bỗng nhiên bị người khác nắm chặt kéo lại, khiến hắn ta kêu lên đau đớn.

A Uyển nhìn người đến, hoảng hốt đến mức rìu trong tay rơi xuống đất, hồi lâu cũng không nói được một câu.

“A Uyển cô nương, đừng sợ, người này để ta đến xử trí.” Tiêu Sâm đá một cái vào Đỗ Đông Đình, “Đại nhân, ngài xem?”

Hứa Nghiên Hành lúc này đang lạnh mặt, sáng nay từ phủ Định Dương Hầu trở về, người này đã chạy mất dạng, vừa đi qua con ngõ tồi tàn, lại gặp một thư sinh yếu đuối tiếp cận nàng, hắn lập tức cảm thấy trong n.g.ự.c bùng lên lửa giận, hắn bước đến trước mặt nàng, liếc nhìn thứ trên đất, rồi cúi xuống nhặt lên.

Hồi lâu không nói lời nào, A Uyển nắm chặt tay, cũng không biết nên nói gì.

Trong sân nhỏ bỗng nhiên rơi vào im lặng, thật lâu sau chỉ nghe thấy Đỗ Đông Đình bị Tiêu Sâm khống chế nói, “Tiểu sinh gặp qua Thái phó đại nhân, đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, tiểu sinh thấy A Uyển cô nương chẻ mãi không được, nên định giúp một tay, không có ý gì khác.”



Hứa Nghiên Hành nhíu mày, nhìn Đỗ Đông Đình, có vẻ người này biết rõ thân phận của mình, giọng điệu của hắn hơi khinh thường, “Ngươi là ai?”

Trước đó A Uyển chuyển đến đây, Đỗ Đông Đình đã nhận ra thân phận của người này không đơn giản, có lần hắn ta thấy có người đến tìm nàng, giữa đêm khuya, hành động có phần lén lút, tối qua ở bờ sông hộ thành lại thấy nàng đứng cạnh Thái phó, điều này càng xác nhận suy nghĩ ban đầu của hắn ta, nên đã có tính toán, mượn cớ hàng xóm để làm quen với nàng, sau này có cơ hội nhờ nàng làm trung gian giới thiệu với Hứa Nghiên Hành. Những người đến thi cử, ít nhiều có môn sinh có triều thần làm chỗ dựa, con đường quan lộ cũng có phần đảm bảo, hắn ta không có tiền, không có chỗ dựa, đã trượt một lần, không muốn trượt thêm lần nữa, giờ cơ hội đã đến, hắn ta phải nắm bắt.

“Thái phó đại nhân, tiểu sinh là Đỗ Đông Đình, người sẽ tham gia khoa thi năm sau.”

Hứa Nghiên Hành hừ một tiếng, sau đó ra lệnh cho Tiêu Sâm buông tay, “Nếu muốn tham gia khoa cử, thì hãy chuẩn bị cho tốt, đừng ngày nào cũng nghĩ đến con đường tắt không chính đáng, cút đi.”

Đỗ Đông Đình gật đầu, biết không còn hy vọng gì, không dám nói thêm, liền cúi đầu rời đi.

Ở nhà đối diện, Đỗ Thu Cẩm nghe thấy tiếng động vội chạy qua, đi được hai bước thì đứng khựng lại, mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân đứng cách đó không xa.

“Nhìn gì, quay về nhà đi.”

“Ca ca, đó là――” Nàng ta cười hỏi.

“Đừng hỏi, trở về.”

*

A Uyển lau ghế, Hứa Nghiên Hành đứng bên cạnh, thấy nàng lau xong nhưng cũng không ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn quanh ngôi nhà với bốn vách tường trống trải của nàng, “Thu dọn đồ đạc, theo bản quan rời đi.”

Tay A Uyển đang rót trà thì dừng lại một chút, “Hứa đại nhân, ngài cho một lý do.”



“Sao, còn muốn tiếp tục thay Vệ Thái phi làm những chuyện đường hoàng kia? Bản quan phải thấy ngươi ở dưới mi mắt bản quan thì tốt hơn.”

A Uyển không muốn rót trà nữa, nàng đặt chén xuống, “Tối qua nô tì không phải đã nói rồi sao, Thái phi nương nương chỉ đơn giản muốn để lại chút tài sản cho Vệ gia, ngài không phải cũng nói là không truy cứu ư?”

Hứa Nghiên Hành nhìn nàng một cái, cái miệng nhỏ nhắn này dám phản bác lời hắn, “Vệ Thái phi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi không biết, bản quan hiện tại cũng không biết, nhưng ngươi ở bên ngoài một ngày, đó chính là đang giúp đỡ bà ấy, trước khi bản quan điều tra rõ ràng, ngươi không được có bất kỳ lui tới nào với Vệ gia.”

A Uyển cúi đầu vào phòng trong, bắt đầu thu dọn đồ đạc, hắn nói bóng gió, chính là nghi ngờ tâm tư của Thái phi nương nương không tốt, cũng biết hắn đã tìm đến cửa, thì nhất định sẽ không để nàng rời đi, nàng muốn xem hắn có thể điều tra ra điều gì. Ôm theo gói đồ, từ khe cửa nhìn thấy hắn đang dùng một ngón tay gõ gõ vào mép bàn chờ đợi.

Nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp lại rộng lớn của hắn, không khỏi ôm chặt gói đồ lại, thôi thì, ở cũng được, tốt xấu gì còn có thể nhìn hắn thêm vài lần.

“Hứa đại nhân, đi thôi.”

Quay đi quay lại, lại trở về chỗ cũ.

Thật là làm loạn lên.

Người vui nhất chắc chắn là tiểu thị nữ kia, “Cô nương, ngài không thể chạy nữa, hôm nay nô tì suýt nữa bị đại nhân đánh đấy.”

A Uyển sắp xếp xong quần áo của mình, lấy ra hai hộp trang sức, đặt một cái dưới gối.

“Ngươi tên gì?”

“Nô tì tên Hoa Linh.”

Bình luận

Truyện đang đọc