A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Buổi chiều, A Uyển mang một chiếc ghế ra ngồi trong vườn, vừa tắm nắng vừa đọc sách. Hoa Linh thấy thời tiết đẹp, liền nói sẽ dọn dẹp chăn gối trong phòng nàng cho thấy ánh sáng.

Chỉ mới vừa lật gối lên, chăn gối rung nhẹ một cái, thì thấy một chiếc hộp gỗ đỏ nhỏ rơi xuống đất, một sợi dây đỏ bật ra ngoài. Nàng ta cúi xuống nhặt lên, đánh giá khối bạch ngọc hồ ly kia.

Nàng ta đã thấy qua thứ này, vài năm trước, chính Hứa đại nhân đã bảo nàng ta đến Kim Ngọc Đường lấy. Kim Ngọc Đường là nơi nào? Đó là cửa hàng trang sức lớn nhất trong cả hoàng thành, người thường dù có nhiều tiền cũng không có tư cách đạt được một viên ngọc nhỏ.

Nàng ta nhìn ra ngoài qua rèm, hóa ra thứ này là Hứa đại nhân tặng cho A Uyển cô nương sao?

“Hoa Linh, sao lại lâu vậy?”

Hoa Linh nghe vậy, liền cầm đồ cùng hộp vào tay, ra khỏi phòng, đi đến bên nàng, “Cô nương, sao ngài lại để thứ này dưới gối? Phải cất giữ cho cẩn thận mới được.”

A Uyển nhìn qua, khối bạch ngọc dưới ánh nắng mặt trời sáng bóng, xung quanh viền vàng lấp lánh, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nói, “Quen rồi.”

Những năm ở trong cung, nàng thường để dưới gối, tối về nghỉ ngơi, luôn phải lấy ra mân mê vuốt ve một chút.

Hoa Linh thấy vậy, trong lòng vui vẻ, điều này chẳng phải chứng tỏ Hứa đại nhân đã sớm để tâm đến vị cô nương này sao? Dù sau này không thể thành chính phòng, nhưng được sủng ái như vậy cũng là điều không tồi. Nghĩ vậy, nàng ta quyết tâm phải hầu hạ tốt hơn.

Nàng ta vào trong phòng ôm chăn đệm ra, vừa trải ra ghế dài vừa cười nói, “Cô nương, đại nhân thật tốt với ngài, khối bạch ngọc hồ ly này nhìn rõ là món đồ quý giá.”

A Uyển có chút ngạc nhiên, “Sao ngươi biết là hắn tặng?” Rồi lại cười nói, “Đồ do tiên đế ban thưởng thì chắc chắn không tồi, chỉ là lúc ấy tâm tình hắn được tốt nên tặng cho ta thôi.”



Hoa Linh “Ôi” một tiếng, lại chạy đến trước mặt nàng, chỉ vào thứ đó nói, “Cái gì ban thưởng hay tặng chứ, cô nương, khối bạch ngọc hồ ly này là Hứa đại nhân bảo người ở Kim Ngọc Đường đặc biệt làm cho, còn do nô tì đi lấy về, vừa quay đầu đã đưa cho ngài, đại nhân chưa từng đối xử như vậy với nữ nhân nào khác đâu.”

Hoa Linh vừa nói xong, quản gia ở phía trước gọi nàng ta, để lại A Uyển một mình sững sờ ở đó.

Nàng nắm chặt khối ngọc hồ ly, sau đó từ từ mở bàn tay ra, đôi mắt đen láy xinh đẹp ẩn hiện ánh sáng, môi khẽ run rẩy, lại nắm chặt, áp vào ngực, mặt mày hơi cong, bên môi hiện lên hai cái lúm đồng tiền sâu.

“Cô nương, bên ngoài có người tìm ngài.” Hoa Linh quay lại, hôm nay Hứa đại nhân trước khi đi đã nói không còn hạn chế tự do của nàng, “Nói là có việc quan trọng muốn nói với ngài.”

A Uyển đang định bỏ đồ vào hộp, nghe vậy hỏi nàng ta, “Có nói là ai không?”

“Cái này thì không rõ, chờ dưới gốc cây không xa cổng lớn, người đến truyền lời không phải là người đó.”

“Hứa đại nhân khi nào trở về?” Nàng đứng dậy, để đồ vào trong phòng cất kỹ, nàng muốn gặp Hứa Nghiên Hành, muốn hỏi hắn về khối ngọc hồ ly này, còn về người bên ngoài tìm nàng, nàng nghĩ một lúc, trong hoàng thành rộng lớn này, chuyện liên quan đến nàng chỉ có Hứa Nghiên Hành hoặc Vệ Thái phi, nghĩ đến đây, nàng tập trung, “Ta đi đây.”

“Nô tì sẽ đi cùng ngài.”

“Không cần, một lát sẽ về.”

“Đại nhân đã nói, ngài muốn đi đâu cũng được, nhưng phải có nô tì đi theo, một lát các người cứ nói chuyện, nô tì đứng xa một chút là được.”

Người dưới tay của Hứa Nghiên Hành, ai cũng không dễ đối phó, A Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, để nàng ta đi theo, không quản thêm, quay người ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc