Vệ Thái phi từng câu từng chữ đều đang ám chỉ rằng nhiều năm qua mình đã đối xử với A Uyển không tệ, giờ là lúc báo ân. Bà đã nói qua, bất cứ ai mà bà muốn giúp, sau này chắc chắn sẽ phải trả ân.
Nghĩ đến đây, A Uyển chỉ cảm thấy lòng n.g.ự.c bị nghẹn lại, càng lúc càng khó thở. Về đến Hứa phủ, cả người trông có vẻ hồn bay phách lạc, Hoa Linh nói chuyện với nàng cũng như không nghe thấy, nàng lặng lẽ trở về phòng mình.
Hoa Linh nhìn theo, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, thở dài đứng trông giữ ở cạnh cửa.
A Uyển đóng cửa lại, định lên giường nằm một chút, bước đi loạng choạng, đến gần mới phát hiện một bóng đen đang ngồi trên giường, nàng như bị dọa, tinh thần tập trung, đôi vai mảnh khảnh rụt lại, đôi mắt đen láy hơi nheo lại một trung, “Hứa đại nhân, sao ngài lại ở đây?
Nam nhân không nói lời nào, mặt mày anh tuấn rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng.
Nàng bị nhìn mà cảm thấy trong lòng hốt hoảng, chuyện nàng đi gặp Vệ Thái phi hắn chắc chắn đã biết, tức giận cũng là điều bình thường. Một bên thì rơi vào tình thế khó khăn không ra được, bên này nhìn Hứa Nghiên Hành, nàng chỉ cảm thấy lòng càng thêm nặng nề, đành cúi đầu, không nhìn hắn, cũng không nói gì.
Trong phòng im lặng rất lâu, lâu đến mức A Uyển không dám tiếp tục thở, nhưng hắn vẫn cứ nhìn mình, nàng rũ mắt, cố tránh ánh mắt của hắn, chỉ mong hắn lên tiếng, đừng nhìn mình như vậy nữa.
“Lời của bản quan, ngươi coi như gió thoảng bên tai sao?” Hứa Nghiên Hành nhìn nàng đứng im không nói, trong lòng không vui, đã sớm cảnh tỉnh nàng không nên lui tới với Vệ gia, kết quả hôm nay vừa trở về, thị nữ đã nói nàng được Vệ Thái phi mời vào cung.
Giọng nói của hắn đầy trách móc cùng lạnh lùng, A Uyển siết chặt tay, tiến lại gần một chút, đối diện với ánh mắt hắn, “Thái phi nương nương quang minh chính đại bảo ta vào cung, trước đây ngài ấy đối xử với ta không tệ, sao ta có thể từ chối? Hơn nữa chuyện trước đây rời khỏi ngõ Thanh Hoa cũng chưa kịp báo cho ngài ấy biết-”
“Hiện giờ ngươi đã không còn là cung nữ nữa, lúc trước rời đi đã dùng thủ đoạn, nếu để người khác phát hiện thì sao? Nếu bị tố giác lên Thái hậu, ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?” Hắn nói năng nghiêm túc, A Uyển nghe mà cảm thấy lo lắng, thầm mừng vì không ai phát hiện, nhưng lại nghĩ, hắn có phải đang quan tâm đến mình không? Cứ tưởng hắn sẽ truy cứu chuyện nàng gặp Vệ Thái phi đến cùng
Vừa nghĩ như vậy xong, chợt nghe Hứa Nghiên Hành hỏi, “Vừa rồi vào phòng với vẻ mặt hồn bay phách lạc, Vệ Thái phi đã nói gì với ngươi?”