A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Thẩm Bích dẫn nàng đến phòng mình ở, chưa kịp để A Uyển lên tiếng hỏi, nàng ta đã thành thật kể lại mọi chuyện.

Hóa ra khi còn thiếu niên, Ngụy Thành Tấn từng được gửi đến Ninh Vương phủ ở Việt Châu, đã bái Vương gia Từ Hải Tùng làm sư phụ, học tập võ nghệ văn sử, phu thê Ninh Vương không có con, nên đối xử với Ngụy Thành Tấn như con cái của mình, Ninh Vương từ trước đến nay không quan tâm đến tranh đấu trong triều, nên lần này Hứa Nghiên Hành mang theo ai đi cùng, ông ấy cũng không rõ, không ngờ Thẩm Bích lén lút từ Nghiệp Đô chạy đến, nói với ông ấy rằng Ngụy Thành Tấn cũng ở đó, hy vọng ông ấy có thể phái binh tiếp viện, Vương gia nghe xong liền đồng ý, vốn định ngày mai xuất phát, nhưng còn cần thời gian để kiểm kê binh tướng, nên đã định đến ngày kia.

“Tóm lại, Vương gia đã đồng ý thì tốt.” A Uyển thở phào nhẹ nhõm, dù vậy, tảng đá lớn trong lòng nàng vẫn chưa rơi xuống, hôm đó Đỗ Đông Đình nói Hứa Nghiên Hành bị thương, cũng không biết hiện giờ ra sao, nàng chỉ mong mau chóng đến ngày kia.

Nàng muốn gặp hắn.

Thẩm Bích than nhẹ một tiếng, “Cháu cũng mới đến tối qua, nếu ngày mai về nhà, phụ thân cùng mẫu thân, còn có di nương của cháu, chắc chắn sẽ cấm túc cháu.”

A Uyển nhìn nàng ta, mặc dù miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại thỏa mãn, làm việc không chùn bước trả giá thay cho Ngụy Thành Tấn, cũng không quan tâm đến bản thân sẽ nhận được gì, “Thẩm Bích, ngươi còn có gia đình, không chỉ có một mình Ngụy Thành Tấn, nếu ngươi xảy ra chuyện, Hầu phu nhân còn có phụ thân ngươi di nương ngươi sẽ phải đau buồn đến mức nào? Nhưng Ngụy Thành Tấn thì chưa chắc sẽ như vậy, ngươi có hiểu hay không? Lần sau không được một mình chạy ra ngoài như vậy, là cô nương gia, thật sự không an toàn.”

Thẩm Bích nghe xong lời nàng nói, đầu cúi xuống, “Cháu biết, nhưng cháu chỉ sợ, sợ hắn gặp chuyện, tiểu cữu mâu, người có thể hiểu lòng của cháu đúng không? Lòng của cháu cũng giống như ngời rất lo lắng cho cữu cữu vậy, nên người cũng vội vàng đến đây phải không? Hiện tại hắn đối với cháu như thế nào, cháu không quan tâm, cháu chỉ muốn hắn sống tốt.”

A Uyển lắc đầu, biết lúc này chút cảm xúc của nàng ta đang chiếm ưu thế, khuyên cũng không được, chỉ để nàng ta tự mình trải nghiệm, va vấp vài lần sẽ biết quay đầu lại, “Đến lúc đó cùng bọn họ trở về, để Hứa đại nhân ở Hầu phủ cầu xin giúp đỡ cho ngươi.”

Thẩm Bích tới lúc này mới cười lên, đứng dậy đi đến ôm tay nàng, “Được, đây là người nói, cháu sẽ nhớ kỹ.”

Ngày tiếp theo, A Uyển tranh thủ thời gian đi mua một ít thuốc ở hiệu thuốc, mặc dù trong quân không thiếu, nhưng nếu tự mang theo một ít, nàng cảm thấy trong lòng sẽ yên tâm hơn nhiều.

Ngày Ninh Vương dẫn đại quân xuất phát, A Uyển đã thay một bộ thân nam trang màu đen, dáng người nàng nhỏ nhắn, bộ đồ này được cố ý đặt ở cửa hàng làm gấp, khi thay xong quần áo, buộc tóc lại, nét mặt thanh tú, giống hệt như một công tử.

Nàng không biết cưỡi ngựa, vẫn ngồi trên chiếc xe ngựa mà mình đã đi từ Hứa phủ đến, còn Thẩm Bích thì không biết từ đâu có được một bộ giáp da, mặc lên người, ngồi trên ngựa trông cũng khá ra dáng.

Binh tướng cần phải tích trữ sức lực, không dám gấp gáp, may mắn là đi đường tắt, chỉ sau ba ngày đã đến được thành nhỏ gần Ngọc Tiềm Quan. Do chiến sự liên miên, ban ngày dân chúng cũng không dám ra ngoài, đường phố vắng vẻ, đại quân thuận lợi qua thành, cuối cùng đóng quân ở một vùng ngoại ô.

Ninh Vương đã sớm cử người gửi thư đi, ông ấy nói với A Uyển và Thẩm Bích vài câu, rằng muộn nhất là sáng mai sẽ hội hợp được với đại quân triều đình, bảo nàng tối nay nghỉ ngơi cho tốt, không nên gấp gáp.



A Uyển và Thẩm Bích ở chung một lều trại, đêm xuống, ngoại ô nhiều côn trùng, nàng không ngủ được, quay lại nhìn thì thấy Thẩm Bích ngủ rất say.

Nàng ngồi trên sàn trải đệm, hai tay ôm gối, không lâu sau lại dụi mắt, có chút cay cay, trong lòng một giọng nói bảo nàng, nhanh ngủ đi, ngủ đi, khi tỉnh dậy trời sáng, sẽ được gặp Hứa đại nhân.

Nàng mím môi, nhìn xuống bàn tay mình.

Hai người đã bao lâu không được gặp nhau? Nàng nhớ lúc hắn rời đi, cây hải đường trong vườn của Hứa phủ còn trơ trụi, đến khi nàng rời đi, đã trĩu nặng cành lá, thoáng chốc đã hai tháng trôi qua.

Mắt nàng chậm rãi khép lại, đầu tựa nhẹ vào đầu gối, khóe miệng cong lên tạo thành hai lúm đồng tiền, như thể lại mơ một giấc mơ liên quan đến hắn.

Nếu như tỉnh dậy, hắn ở bên cạnh thì tốt biết bao.

* * * * * *

Hứa Nghiên Hành đến vào giờ Hợi, khi bước vào lều, thấy tiểu thê của mình đã ôm gối mà ngủ, bước chân vội vã của hắn không tự chủ được mà chậm lại. Trong lều yên tĩnh, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng thì thầm, "Hứa đại nhân, Hứa Nghiên Hành."

Hai tháng qua, tâm trạng căng thẳng của hắn lập tức được giải tỏa.

Lần gặp lại sau hai tháng, nàng gầy đi nhiều, nửa bên mặt lộ ra, đường nét rõ ràng hơn, môi nhợt nhạt, cổ tay nhỏ nhắn nổi rõ, mảnh khảnh yếu ớt, như chỉ cần một chút sức là có thể gãy.

Hắn cúi xuống vuốt tóc nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, giọng nói trầm ổn có lực, “Uyển Uyển, ta ở đây.”

Ngụy Thành Tấn ở bên ngoài đi qua đi lại, cuối cùng chờ được Hứa Nghiên Hành ôm người ra ngoài, lúc này hắn ta mới chuẩn bị vào trong, khi đi qua Hứa Nghiên Hành, chỉ nghe thấy giọng nam nhân lạnh lùng nói, “Bản quan đã nói qua, lát nữa bản quan sẽ quay lại đón con bé, ngươi không cần can thiệp.”

Sắc mặt Ngụy Thành Tấn cứng đờ, môi mấp máy, “Thái phó đại nhân vẫn nên chú ý đến người nhà mình, người bên trong hạ quan sẽ thay ngài chăm sóc thật tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc