Thị nữ dẫn A Uyển đến phòng, chiều tối quản gia đã bảo mấy nàng ta dọn dẹp, gương đồng trang điểm đều được thay mới từ năm trước, vẫn còn sáng bóng, giường cũng được trải đệm mới, trên bàn bên cửa sổ đặt đông mai vẫn chưa tàn, trong phòng thoang thoảng mùi hương thơm ngát dễ chịu.
A Uyển ngồi trên ghế, nhìn thị nữ bận rộn đi qua đi lại nhưng không làm được việc gì cụ thể, “Ở đây không có việc gì, ngươi không cần hầu hạ ta.”
“Cô nương là người mà đại nhân mang về, đã ở lại thì đương nhiên là khách quý, nô tì không thể lơ là.” Thị nữ vừa nói vừa rót cho nàng một tách trà nóng, “Ngài có muốn ngủ ngay bây giờ không?”
A Uyển vẫn đang suy nghĩ tại sao Hứa Nghiên Hành lại muốn nàng ở lại, vừa rồi hắn nói xong thì rời đi, sau đó một tiểu cô nương dẫn nàng đến đây, giờ trời đã muộn, quay về cũng thực sự quá trễ, nhưng ở lại đây lâu dài thì chắc chắn không được, “Đại nhân các ngươi đang làm gì vậy?”
“Hôm nay là ngày ba mươi tết, đại nhân của chúng nô tì thường ở trong từ đường để đón giao thừa, phải đến giờ tý mới nghỉ ngơi.”
Nơi như từ đường này, nàng tự nhiên không thể đi vào, nàng nhíu mày, không đợi thị nữ hầu hạ, tự mình đi vào trong rèm, vẫn để giữ bộ quần áo mà nằm trên giường.
Tiểu thị nữ không dám quấy rầy nữa, nhón chân nhìn qua rèm, thấy nàng nhắm mắt, mới dám kéo chăn lên, tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.
Sáng sớm ngày kế tiếp, A Uyển dậy sớm, tìm tiểu thị nữ tối qua dẫn nàng đi gặp Hứa Nghiên Hành, tiểu thị nữ cười đứng trước cửa, “Cô nương đừng vội, trước ở trong phòng dùng đồ ăn sáng, có việc đợi đại nhân về rồi nói.”
Nghe ý nàng ta nói, có vẻ hắn không có ở trong phủ? Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, A Uyển mặt mày cau có, càng cảm thấy người này đang trốn tránh mình, thôi thì, mình có đôi chân, muốn đi thì không thể không đi được? “Ta cũng không có việc gì quan trọng, trời sáng rồi, ta phải đi, một lát Hứa đại nhân về, thì cứ thay ta nói ột tiếng.”
Thị nữ nghe nàng muốn đi, lập tức hoảng hốt, “Đại nhân đã nói rồi, ngài không thể rời khỏi, có việc đợi phải chờ ngài ấy về.”
A Uyển không muốn để tâm, vòng tránh qua tiểu thị nữ đi ra ngoài hành lang, dù tiểu thị nữ phía sau sốt ruột nhưng không dám ngăn cản, đây là khách quý mà đại nhân lưu lại, nàng ta sợ làm phật lòng nên quay người đi tìm quản gia.
Hứa phủ rất lớn, có nhiều hoa viên tiểu viện, nàng đi lang thang một hồi, thấy một con đường nhỏ thì đi lên, cuối cùng cũng không biết mình đã đi đến đâu, chỉ cảm thấy nơi này vắng vẻ, nhưng nàng nhanh chóng nhìn thấy cánh cửa nhỏ ở xa, xung quanh là bức tường cao, nghĩ rằng ra khỏi cánh cửa này thì có thể rời khỏi.
Nàng tiến lại gạt chốt cửa, thuận lợi rời khỏi Hứa phủ, một đường vừa chạy vừa nhìn lại, sợ rằng người trong phủ đuổi theo, cho đến khi vào đến ngõ Thanh Hoa mới yên lòng.
Gần đến trước cửa nhà mình, nàng lại gặp Đỗ Thu Cẩm, nàng ta cầm một cái giỏ tre nhỏ, bên trong chứa vài chiếc bát đĩa, thấy nàng, ngẩng đầu đánh giá từ trên xuống dưới, “A Uyển tỷ, tối qua tỷ không về, đi đâu vậy?”
A Uyển không muốn nói nhiều, thản nhiên đáp, “Có việc.”
“Ai nha, muội và ca ca đều đã thấy, tối qua, ở bên sông hộ thành, tỷ đứng cạnh một nam nhân.” Nói đến đây, mắt Đỗ Thu Cẩm sáng lên, không kìm được nhớ lại ánh nhìn thoáng qua đêm qua, thấy nam nhân đứng bên cạnh A Uyển, khoanh tay mà đứng, dáng người cao ngất thẳng tắp, ánh pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt hắn, đúng là nam nhân đẹp nhất mà nàng ta từng thấy, lúc ấy nàng ta đã muốn tiến lại để nói chuyện với A Uyển, không ngờ bị ca ca nàng ta giữ lại, ca ca nàng ra cũng đã từng bước nửa chân vào cánh cửa quan gia, chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra đây là Thái phó đại nhân đang quyền lực chính thịnh.
Đỗ Thu Cẩm lại cẩn thận nhìn A Uyển thêm lần nữa, ngũ quan quả thật xinh xắn tinh tế, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt đen sáng, nàng ta thầm thở dài, lúc này mới cảm thấy bộ dáng của nàng đẹp như vậy.
Rốt cuộc là thân phận gì, có thể kề vai sát cánh với nam nhân như Thái phó? Tối qua có lẽ cũng là ở cùng một chỗ với nam nhân đó? Đỗ Thu Cẩm nghĩ một hồi, cảm thấy có chút ghen tị, không cam lòng lại thử hỏi, “Tối qua không về, bên ngoài người đông, A Uyển tỷ không biết, muội còn lo lắng một hồi, nếu tối qua thật sự không có việc gì, thì muội cũng yên tâm rồi.”
A Uyển không biết những suy nghĩ của nàng ta, chuyện tối qua nàng ta thấy cũng chỉ thấy, dân chúng bình thường sao nhận ra Hứa Nghiên Hành, nghe nàng ta nói vài câu, chỉ đơn giản cảm thấy lời nói của tiểu cô nương này thật sự quan tâm mình, nên cười nói, “Không phải ta cũng đã về rồi sao? Vậy thì không có việc gì, đa tạ ngươi đã nhớ đến ta.”