A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Ngày hôm sau, việc kiểm tra các thương khách ở Nghiệp Đô đã có kết quả, tổng cộng có bốn vị triều thần, trong đó người khiến người ta cảm thán nhất chính là Vệ học sĩ, nữ nhi của ông ta là sủng phi của tiên đế, giờ đây lại được tôn là Thái phi nương nương, sự việc này vừa xảy ra, Thánh thượng lập tức hạ chỉ, toàn bộ nam đinh Vệ gia đều bị giam vào thiên lao, nữ đinh bị sung vào nô tịch, tất cả tiền bạc thu được đều được nộp vào quốc khố, Vệ Thái phi trong cung thì bị tước bỏ danh hiệu Thái phi, bị giam vào lãnh cung, không được bước ra một bước. Thánh chỉ vừa ban ra, Vệ gia coi như hoàn toàn xong, trước đây vốn còn sợ bên An Vương Triệu Gia Du khó mà trấn an, không ngờ tin tức truyền đi, Tấn Châu lại gửi tấu chương tới, nói Thánh thượng anh minh.

Sáng hôm đó, A Uyển dùng điểm tâm, rồi cùng Chu ma ma đi đến phủ Định Dương Hầu, xe ngựa dừng lại trước cửa Hầu phủ, nàng xuống xe ngựa thì thấy Thẩm Bích từ trong đi ra.

“A Uyển cô nương,” Nàng ta đột nhiên che miệng lại, rồi lắc đầu, “Không đúng, giờ phải gọi ngươi là tiểu cữu mẫu rồi.”

A Uyển nghe nàng ta gọi “cữu mẫu”, có chút không quen, mặt đỏ lên cười cười, “Sao ngươi lại ra đây?”

Thẩm Bích tiến lại nắm tay nàng, hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong. “Nghe nói ngài sẽ đến, cháu đã chờ mãi.”

Hứa thị đã ở sẵn trong viện của mình chờ nàng, sau một lúc đã thấy nàng đến, không khỏi liếc nhìn kỹ, rốt cuộc là tân hôn, sắc mặt nhìn hồng hào hơn nhiều.

A Uyển vào trong hành lễ, rồi ngồi xuống bên cạnh, hai tay xếp chồng lên đầu gối, dáng vẻ ngoan ngoãn lắng nghe Hứa thị nói chuyện.

Hứa thị hài lòng gật đầu, mặc dù trước đây có nhiều điều không vừa ý với nàng, nhưng giờ bọn họ đã thành thân, bản thân không thích cũng vô ích, chi bằng thản nhiên chấp nhận để khai chi tán diệp cho Hứa gia, nghĩ như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, nên cười nói chuyện nhà với nàng, “Gần đây Nghiên Hành có bận rộn gì không?”

A Uyển trả lời chi tiết, “Mấy hôm trước đều đi sớm về muộn, bận rộn lắm, nhưng hai ngày nay đã đỡ hơn một chút.”

“Nếu đã vào Hứa phủ, thì phải học cách quản lý nhà cửa thế nào.”

“Muội biết, tỷ yên tâm, đã dần quen rồi.”

Hứa thị đặt chén trà xuống, đột nhiên nói, “Kéo dài bao năm, Nghiên Hành cuối cùng cũng thành thân, lòng ta như đá tảng rơi xuống, giờ chỉ mong hai đứa sinh cho Hứa gia một nhi một nữ, như vậy mới thật sự viên mãn, A Uyển, hương hỏa Hứa gia đều trông chờ vào muội.”

A Uyển không ngờ bà ta lại đột ngột nói về chuyện con cái, nàng nắm chặt tay, má hơi đỏ, “Chuyện này còn phải tùy duyên.”



Sắc mặt Hứa thị nghiêm lại, lại lựa lời uyển chuyển nói, “Hai đứa thân thể còn trẻ, cứ cố gắng một chút, biết đâu một ngày nào đó sẽ có.”

Chu ma ma ở bên cạnh nở nụ cười, những ngày này trong Hứa phủ, bà nhìn được rõ ràng, Hứa đại nhân chỉ cần về phủ, đôi phu thê lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, vì thế an ủi Hứa thị, “Hầu phu nhân không cần lo lắng, láo nô thấy tiểu công tử hay tiểu cô nương chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Hai người ngươi một câu ta một câu, A Uyển nghe mà sắc mặt ngượng ngùng, không biết nói gì thêm, may mà sau đó có thị nữ vào báo tin cho Hứa thị, chủ đề này mới không tiếp tục.

Trước khi rời khỏi Hầu phủ, A Uyển lại nói với Thẩm Bích một câu, bảo nàng ta có thời gian thì có thể đến Hứa phủ tìm nàng, cùng nhau giải khuây, Thẩm Bích gật đầu đồng ý.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên con đường dài, A Uyển nằm nửa trên đệm mềm, trong đầu bỗng xuất hiện lời Hứa thị nói về con cái, nàng không khỏi sờ bụng phẳng của mình, có lẽ tương lai nơi đây thực sự sẽ có một sinh mệnh nhỏ, với cánh tay mũm mĩm và bàn chân béo tròn, nàng càng nghĩ càng thấy mong đợi, khóe miệng nở hai lúm đồng tiền sâu, nàng đang nghĩ, nếu một ngày nào đó Hứa Nghiên Hành có thời gian, bọn họ nên cùng nhau nghĩ ra một cái tên cho đứa trẻ.

Đang nghĩ thì nghe thấy Chu ma ma ở bên ngoài lại gần cửa sổ nhỏ, gọi nàng hai tiếng, “Phu nhân, phu nhân.”

A Uyển ngồi dậy, mới phát hiện xe ngựa không biết từ lúc nào đã dừng lại, nàng kéo rèm lên, thò đầu ra ngoài hỏi, “Ma ma, có chuyện gì vậy?”

“Có một cô nương nói là bạn cũ của ngài, có chuyện muốn nói với ngài.”

A Uyển ở trong đầu lục lọi một hồi, không nhớ mình còn bạn cũ nào, liền hỏi, “Tên gì?”

Chu ma ma đáp, “Nàng ta nói tên là Đỗ Thu Cẩm.”

A Uyển nhíu mày, hôm đó ở Vệ phủ nghe nhóm người đó nói, chuyện Vệ Thái phi tính toán kế nàng, Đỗ Thu Cẩm cũng biết, giờ đây việc đã thất bại, chạy đến tìm nàng, lại là có ý gì? Nàng suy nghĩ một hồi, đang định từ chối không gặp, thì Đỗ Thu Cẩm bỗng chạy đến bên cạnh Chu ma ma, hai tay bám vào mép cửa sổ, “A Uyển cô nương, xin cứu giúp ta với.”

Chỉ thấy Đỗ Thu Cẩm vốn có gương mặt xinh đẹp giờ đây tiều tụy không thôi, hốc mắt sâu, môi nứt nẻ.

A Uyển thấy vậy, mặt không biểu cảm, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, không nói lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc