A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Sáng ngày kế tiếp, A Uyển đã để người của Vệ phủ đến đón.

Ngày mai là đại hôn gả cho Hứa Nghiên Hành, Hứa thị đến phủ sắp xếp lại mọi thứ, khắp nơi đều thấy dải lụa đỏ và chữ "song hỉ", Hứa Nghiên Hành thì không chút hoang mang, vẫn ở trong Nguyệt Tây Các, cứ theo lẽ thường mà xử lý công vụ.

Bên này A Uyển đến Vệ phủ, được sắp xếp vào một căn viện, Hoa Linh theo sát bên nàng, những thị nữ khác đến hầu hạ, không cho nàng tự tay làm gì.

“Cô nương, để nô tì hầu hạ ngài thoải mái một chút không phải tốt hơn sao?”

“Cũng không cần phải phòng bị chặt chẽ như vậy,” A Uyển sờ vào bộ váy cưới đỏ mà Hứa Nghiên Hành phái người đưa đến, sau đó lại bảo Hoa Linh để sang một bên.

Không lâu sau, Vệ Thái phi đến, A Uyển vội đứng dậy hành lễ, “Nô tì gặp qua Thái phi nương nương.”

Vệ Thái phi “Ôi” hai tiếng, đỡ nàng dậy, “Ngày mai là tân nương rồi, bản cung đã chuẩn bị cho ngươi hai bộ sính lễ, làm cô nương gả đi không thể không có sính lễ gì.”

A Uyển ửng đỏ hai má, “Làm phiền nương nương.”

Lúc này bên ngoài lại có một nữ tử vào, cúi đầu nói với Vệ Thái phi, “Nương nương, mọi thứ đã được kiểm kê một lượt, không có sai sót.”

Giọng nói này――A Uyển nhìn qua, thấy cô nương kia ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người nhìn nhau, chính là Đỗ Thu Cẩm, người ở đối diện nhà nàng trong ngõ Thanh Hoa trước đây.

Nàng ta ngạc nhiên tiến lên, “A Uyển tỷ tỷ.”



Nói chuyện một lúc, mới biết nàng ta hiện đang làm thị nữ ở Vệ phủ, Vệ Thái phi thấy hai người quen biết, liền để Đỗ Thu Cẩm ở lại hầu hạ nàng.

Buổi chiều lại nói về chuyện đại hôn ngày mai, ăn tối xong, A Uyển nằm lên giường, trong đầu toàn là chuyện ngày mai, nàng vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Một đêm mơ màng trôi qua.

Ngày hôm đó Vệ phủ thật sự như đang gả cô nương nhà mình, trang trí bên trong bên ngoài rất vui tươi, Vệ Thái phi cũng thay một bộ trang phục mới rực rỡ.

Sáng sớm A Uyển đã dậy, để Hoa Linh và Đỗ Thu Cẩm giúp nàng, từ lúc dậy đã bận rộn không ngừng, tắm rửa, trang điểm, chải tóc, sau đó mặc bộ váy cưới đỏ, trên đầu đầy trâm cài, mặt còn được phủ một lớp phấn dày, A Uyển cảm thấy thật quá khoa trương, mặt dính phấn khiến nàng khó chịu, khi Hoa Linh gài chiếc trâm cuối cùng, nàng gọi dừng lại, từ một cái hộp lây ra một chiếc trâm màu đỏ hải đường, “Đeo cái này đi.”

“Được,” Hoa Linh vỗ tay, “Hôm nay cô nương chỉ cần màu đỏ, vui tươi rạng rỡ, ngài sẽ rất đẹp.”

Nàng ta vừa nói xong thì bên ngoài có người gọi nàng ta, “Hoa Linh cô nương, Thái phi nương nương của bọn ta mời ngươi qua một chuyến.”

Hoa Linh vẫy tay, nghi hoặc nói, “Sao đột nhiên lại gọi nô tì đi?”

A Uyển ngồi thẳng trước bàn trang điểm, không dám động đậy, “Ngươi đi đi, ở đây còn có Thu Cẩm.”

“Vậy được, nô tì đi một lát.”

Sau khi Hoa Linh đi, Đỗ Thu Cẩm bắt đầu trò chuyện với nàng.

“A Uyển tỷ tỷ, ca ca của ta năm nay nhất định sẽ thi đỗ.”



A Uyển cười, “Đó là chuyện tốt.”

Đỗ Thu Cẩm vô tình đặt tay lên vai nàng, ánh mắt nhìn bộ váy cưới đỏ hơi hồng lên, “Ngươi thật may mắn, lại có thể gả cho Thái phó đại nhân.”

A Uyển cảm thấy nàng ta nói nhiều quá, toàn những câu nàng không muốn đáp lại, nên chỉ gật gù, rồi cúi xuống thưởng thức ngọc hồ ly vừa lấy ra.

Bên ngoài yên tĩnh, không có tiếng pháo tiếng trống, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, đang mải nghĩ thì đột nhiên ngửi thấy một mùi khét, nàng nhanh chóng phản ứng, cảm thấy không ổn, theo bản năng nín thở, sau đó đưa tay bịt miệng mũi, phía sau Đỗ Thu Cẩm dường như vẫn còn chìm đắm trong nỗi thương cảm, hoàn toàn không nhận ra, không lâu sau đã nghe thấy tiếng nàng ta ngã xuống đất.

Bên ngoài cửa không có động tĩnh, A Uyển nửa quỳ xuống, đã nhận ra tình hình không ổn, Hoa Linh có lẽ sẽ không quay lại, bên ngoài kia mục tiêu rõ ràng là nàng, vì vậy nhìn Đỗ Thu Cẩm, rồi tháo hết trang sức trên đầu, cắm lung tung lên đầu Đỗ Thu Cẩm, một hồi xôn xao, thay xong quần áo, đặt khăn đỏ lên đầu Đỗ Thu Cẩm, đỡ nàng ta ngồi lên ghế.

Qua một lúc lâu, bên ngoài có tiếng động, vài giọng nam khẩu âm lạ lẫm, phát âm không rõ, nàng nghĩ một chút, vội nằm xuống đất nhắm mắt lại.

Không lâu sau, cửa phòng bị đá văng ra, vài nam nhân thô lỗ và một bà tử thô sử bước vào, bà tử còn cầm theo một bộ áo cưới khác.

“Người nào?”

Bà tử hôm qua mới đến Vệ phủ, cũng không biết bộ dạng A Uyển trông như thế nào.

Nam nhân đứng đầu nói, “Đừng don dài, mang người mặc áo cưới đỏ lên xe ngựa đi Tấn Châu, người còn lại thì thay áo.”

Mấy nam nhân phía sau lấy bao bố ra, trói tay chân Đỗ Thu Cẩm đang ngồi trước bàn trang điểm, sau đó nhét nàng ta vào bao.

Bình luận

Truyện đang đọc