A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Trong đêm, tuyết rơi lộp độp, chỉ mới nửa canh giờ, mái ngói tường viện đã phủ một lớp bạc trắng, Tiêu Sâm mang theo cái lạnh bước vào Nguyệt Tây Các.

Trong các có trải tấm thảm lông dày, hắn ta sợ vào trong làm bẩn thứ đó, nên cách từ xa nói với người bên trong, “Đại nhân, tiểu nhân đã về.”

Hứa Nghiên Hành từ bên ngoài trở về đã chui vào trong này để xử lý công việc, nghe thấy tiếng động, hắn dừng lại một chút, hỏi, “Sáng hôm nay nàng ấy ở Vệ phủ bao lâu?”

Tiêu Sâm đáp, “Không lâu lắm ạ, chưa đến một nén nhang.”

“Buổi chiều Vệ phủ có động tĩnh gì không?”

“Rất yên tĩnh, không có ai ra vào.” Tiêu Sâm nghĩ một chút, rồi nói, “Đại nhân, có cần phái người tiếp tục canh gác không?”

Hứa Nghiên Hành kéo khóe môi, lạnh lùng nói, “Để mọi người trở về đi, Vệ thị không có binh không có quyền, hiện tại cũng không thể nhiễu loạn ra chuyện gì.”

“À đúng rồi, đại nhân, sáng hôm nay Hầu phu nhân lại sai người gửi rất nhiều bức tranh của các cô nương đến, nói là để lần này ngài nhất định phải chọn một người.” Tiêu Sâm thò đầu vào trong, nhìn lên bàn, “Thật kỳ quái, tiểu nhân rõ ràng đã để ở góc đó cho ngài.”

Nói đến Hầu phu nhân, chính là chính thất của Định Dương hầu đương triều, đương gia chủ mẫu của Định Dương hầu phủ, đồng thời cũng là tỷ tỷ ruột thịt của Hứa Nghiên Hành, sau khi phụ mẫu Hứa Nghiên Hành qua đời, chính là tỷ tỷ đã gả vào Hầu phủ nuôi dưỡng hắn, cho đến khi thi đỗ cao, được kim thượng tán thưởng, trực tiếp đưa vào Lục Bộ, sau đó tự mình mua nhà cửa ở ngoài, chuyển ra khỏi Hầu phủ, Hầu phu nhân này cũng là người có kiên nhẫn, từ khi Hứa Nghiên Hành nhược quán đến giờ vẫn luôn lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của hắn, nhưng Hứa Nghiên Hành mỗi lần đều làm ngơ, thái độ kiên quyết.



“Bản quan đã bảo quản gia đốt hết rồi.” Giọng điệu của hắn đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Tiêu Sâm nghe ra điều không đúng, cũng biết Hứa đại nhân nhà mình ghét những chuyện này, nhưng Hầu phu nhân bên đó cũng không dễ giải quyết, hôm nay Hầu phu nhân trước khi rời đi còn dặn dò hắn ta nhiều lần, hắn ta đánh liều, dũng cảm nói, “Đại nhân, Hầu phu nhân sốt ruột tiểu nhân có thể hiểu, ngài xem ngài năm nay đã hai mươi sáu rồi, ngài lại nhìn xem An vương điện hạ, còn chưa đến tuổi trưởng thành, chính phi hay trắc phi gì cũng không hề chậm trễ, chỉ còn thiếu không sinh được tiểu vương gia tiểu quận chúa mà thôi.”

Tiêu Sâm nói đến hăng say, từng câu từng chữ như thật sự đang sốt ruột cho chuyện chung thân đại sự của chủ tử nhà mình, hắn ta suy nghĩ một lúc, rồi chợt mỉm cười, “Đại nhân, ngài có phải――”

Hứa Nghiên Hành không chịu nổi việc nói năng lấp lửng, liền nhíu mày nói, “Nói thẳng ra đi.”

“Tiểu nhân dám cả gan nói một câu, ngài có phải đối với vị trong Hành Dương cung đó――”

Hứa Nghiên Hành lạnh lùng nhìn về phía hắn ta, hắn ta gãi gãi sau gáy, không dám tiếp tục suy đoán, “Tiểu nhân sẽ đứng bên ngoài canh gác, ngài cứ tiếp tục.”

Tiêu Sâm lùi ra bên ngoài cửa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, không biết vị gia này nhà mình rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nói hắn thích A Uyển cô nương, nhưng mỗi lần gặp, gương mặt tuấn tú của hắn vẫn lạnh như băng, giọng nói cũng mang bộ dáng giải quyết việc chung, không giống như thích người ta. Thế nhưng lại âm thầm giúp nàng mấy lần, ngay cả cô nương người ta khi cập kê còn đặc biệt tìm người đặt làm món quà tinh xảo, bất chấp tuyết lớn tự mình mang đến. Nghĩ đến đây, hắn ta bỗng nhớ ra, vài ngày nữa không phải là sinh thần của A Uyển cô nương hay sao? Nếu lúc đó gia nhà mình còn có hành động gì, hắn ta nhất định phải ở một bên nhân còn nóng mà rèn sắt một phen.

Bình luận

Truyện đang đọc