A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Qua đại hôn mấy ngày, thời tiết càng ngày càng ấm lên, gió xuân ôn hòa, hoa trong vườn hoa của Hứa phủ đã đ.â.m chồi nở rộ, A Uyển ngồi ở gốc cây tại ánh hoàng hôn dưới chân núi, phía sau là những hàng cây hoa cỏ rợp bóng.

Nàng cầm một chiếc đai lưng màu xanh đậm, viền đã được may xong, chỉ còn thiếu việc thêu họa tiết lên mặt vải, “Chu ma ma, ma ma nói ta nên thêu gì lên đây?”

Thời gian gần đây Hoa Linh bị bệnh, Hứa Nghiên Hành không yên tâm về nàng, nên không biết đã phái người từ đâu đưa một lão phụ nhân đến, nói là nhũ mẫu của hắn khi còn nhỏ. Bà lão cả đời sống một mình, năm xưa rời khỏi Hứa phủ cũng không lấy thành thân sinh con, Hứa Nghiên Hành thỉnh thoảng sẽ gửi chút đồ cho bà, cũng đã khuyên bà đến Hứa phủ, nhưng bà không chịu, chỉ lần này, khi nghe Hứa Nghiên Hành thành thân, mới nhắc đến việc thu dọn đồ đạc để đến giúp hắn hầu hạ tân phu nhân, bà lão mặt mày hiền từ, khóe mắt cười lên lộ ra nếp nhân, “Phu nhân, ngài làm cho đại nhân, bản thân muốn thêu gì thì cứ thêu cái đó.”

A Uyển suy nghĩ một chút, chọn chỉ vàng, không thêu họa tiết cụ thể nào, chỉ dùng chúng để viền quanh. Sau đó, nàng lấy vài chiếc khuy ngọc được mài dũa tinh xảo, sắp xếp theo kích cỡ hai bên và may lên. Làm xong, nàng đứng dậy kéo ra, “Ma ma, thế nào?”

Chu ma ma nhìn chiếc đai lưng dưới ánh nắng, nền xanh viền vàng, lại đính ngọc, nếu nói thật thì có chút tục khí, bây giờ thịnh dùng ngọc nhiều màu để điểm xuyết, nhưng nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên mặt phu nhân, hai cái lúm đồng tiền đáng yêu càng khiến người ta thích, bà tiến lên vỗ vỗ, khen ngợi, “Đẹp lắm, phối với dáng người của đại nhân chúng ta, thật là hợp.”

“Không biết hôm nay khi nào chàng ấy mới về.” Những ngày gần đây Hứa Nghiên Hành thường dậy sớm về muộn, đã liên tục nhiều ngày, hiện tại chắc cũng được thoải mái hơn một chút rồi.

Nàng vừa thở dài, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của nam nhân từ xa vọng lại, “Đang làm gì vậy?”

A Uyển quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Hứa Nghiên Hành trong bộ áo bào đen bước nhanh tới, có lẽ do quá mệt mỏi, không nghỉ ngơi tốt, dưới mắt hắn có quầng thâm, đường nét chiếc cằm càng thêm sắc nét.

“Phu nhân làm cho ngài một chiếc đai lưng,”

Hứa Nghiên Hành liếc nhìn thoáng qua thứ trong tay nàng, tiến lại ôm lấy vai nàng, “Ngày mai ta sẽ mang.”



Giọng hắn có chút nhẹ nhàng, không giống trầm ấm như mọi khi, A Uyển đau lòng khoác tay lên cánh tay hắn, cũng không còn tâm trí để ý đến chiếc đai lưng nữa, “Về phòng nghỉ một chút đi.”

“Đúng là đang có ý này.” Hứa Nghiên Hành nói với giọng đùa giỡn, cúi người ôm nàng vào lòng, “Đi cùng ta.”

A Uyển đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn, thì thầm, “Còn có người khác ở đây, thả ta xuống.”

Hứa Nghiên Hành bước thẳng về phía trước, đến khi vào trong phòng mới nói, “Tay đừng động lộn xộn.”

“Ngủ đàng hoàng, không được suy nghĩ lung tung.” A Uyển cuộn chăn lại, sợ hắn lại nổi lửa, không ngờ vừa dứt lời, nam nhân đã ôm lấy nàng ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này quả nhiên vừa sâu vừa lâu, khi A Uyển mơ màng tỉnh dậy, toàn thân được bao bọc trong vòng tay chắc chắn của hắn, nàng nhìn hắn chưa tỉnh, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dày phủ xuống dưới mắt, khóe môi hơi nhếch, giữa lông mày cũng tự nhiên thư giãn, chỉ lúc này, cả người hắn mới có thể xóa tan mọi góc cạnh. A Uyển biết, đây là lúc hắn an tâm nhất, nàng ánh mắt chứa đầy nụ cười, như đứa trẻ thấy kẹo, đưa tay vuốt cằm hắn, lại áp má vào n.g.ự.c hắn, nghe nhịp tim đều đặn của hắn, có lẽ thật sự mệt mỏi, nàng trong vòng tay hắn thỉnh thoảng cựa quậy, hắn cũng không phản ứng.

A Uyển nửa ngồi dậy, đôi môi đỏ hôn lên khóe môi hắn, đột nhiên một bàn tay chạm vào sau gáy nàng, khiến hai đôi môi gần kề nhau hơn, gắn bó triền miên, lâu sau mới tách ra, Hứa Nghiên Hành dựa trán vào nàng, trở lại bình thường nói, “Đói chưa?”

“Có một chút.” Hai người hình như chưa ăn trưa, nhìn qua cửa sổ đỏ thấy trời đã tối. “Ta đi bảo Chu ma ma chuẩn bị đồ ăn.”

Hứa Nghiên Hành giữ chặt nàng lại, “Ta đưa nàng ra ngoài, lần trước gọi Bách Thiện Đường mang đồ ăn đến cũng không ăn được nhiều, lần này phải ăn cho đã.”

Kể từ khi thành thân, A Uyển chưa ra ngoài lần nào, mỗi ngày đều ở Hứa phủ ăn uống tiêu thời gian, giờ nghe hắn nói muốn đưa nàng ra ngoài, trên mặt đã lộ rõ niềm vui, “Ta còn muốn đi bên bờ sông hộ thành.”

Hứa Nghiên Hành cười, xoa đầu nàng, “Không phải ngày hội gì cả, đến đó làm gì?”



“Để tạ thần.”

* * * * * *

Triều Đại Nghiệp dân phong cởi mở, nữ tử khuê phòng không có quy tắc nào không thể tùy ý ra ngoài, cho nên dù ban ngày hay ban đêm, luôn có vài cô nương trẻ tuổi đến chợ đêm chơi đùa.

Con phố Trường Môn khi màn đêm buông xuống càng thêm nhộn nhịp, gánh hát gánh xiếc không ngừng hoạt động, cả phố sáng rực đèn đuốc, người qua kẻ lại.

Bách Thiện Đường nằm ở phía đông phố Trường Môn, ba tầng lầu, ngay cả buổi tối cũng đông khách, tiểu nhị trong quán thấy Tiêu Sâm ở phía trước, lập tức nhận ra là người của phủ Thái phó, tiến lên định nói chuyện, nhưng bị Tiêu Sâm cắt ngang, “Nhã gian trên tầng hai hướng cửa sổ.”

Tiểu nhị nhìn ra sau, hiểu ý, Thái phó dẫn tân phu nhân đến đây dùng bữa, liền cúi người dẫn bọn họ lên lầu.

Hoàn cảnh nơi đây quả thật không tồi, những bức bình phong màu mực bao quanh bàn nhỏ, chỉ để lại chỗ gần cửa sổ, cửa sổ khắc hoa nửa mở, ánh đèn đường từ trên phố phường chiếu vào.

“Muốn ăn gì?”

Hai người ngồi ở một bên, Hứa Nghiên Hành véo má nàng, cảm xúc non mềm, có vẻ như nàng đã tăng cân một chút.

A Uyển suy nghĩ một chút, “Chỉ cần gọi lại phần ăn hôm Nguyên Tiêu đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc