A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Tiểu nhị bên ngoài bình phong nghe thấy liền chạy vào bếp thông báo.

“Dạo này chàng đang bận gì vậy?” A Uyển chống tay lên cằm, đôi mắt to nhìn hắn, “Mấy phiên vương đều đã về đất phong, sao chàng vẫn bận rộn không có thời gian ăn uống nghỉ ngơi?”

Hứa Nghiên Hành uống một ngụm trà, chuyện phiên vương tạm thời đã được gác lại, đã giải quyết một số việc lặt vặt, nhưng hắn có ba việc chính, hiện tại việc đầu tiên hôm qua hắn đã giao phó, “Kiểm tra toàn bộ thương khách trong nước, đặc biệt là những người có liên hệ mật thiết với triều thần ở Nghiệp thành.”

A Uyển chợt hiểu ra, “Lần này có phải chàng định xử lý Vệ gia không?”

“Vệ gia thì phải xử lý, A Uyển, bọn họ đang có ý định chuyển nhượng khuếch trương kinh doanh, nàng có biết mục tiêu là đâu không?”

Nàng lắc đầu.

“Định Châu, đó là đất phong của Lương Vương, Vệ Thái phi đang chuẩn bị làm quà đưa cho Lương Vương.”

“Thái phi nương nương làm vậy là vì lý do gì?” Nàng thực sự nghĩ không ra.

Hứa Nghiên Hành bất đắc dĩ xoa mặt nàng, “Suy nghĩ thêm đi?”

A Uyển nhíu mày, hiểu biết về Lương Vương, chỉ nghe năm đó tiên đế từng trách móc Vệ Thái phi về việc Lương Vương ở một phương xa, tay chân không sạch sẽ, sợ rằng sau này sẽ có lòng bất chính―― Ánh mắt A Uyển sáng lên, đột nhiên hiểu ra, nhưng lại nghĩ, Thái phi nương nương là đang giúp Lương Vương tạo phản? Cũng không thể, chẳng lẽ muốn để Lương Vương giúp Triệu Gia Du, nên mới âm thầm lôi kéo hắn, nếu đúng như vậy, những nghi vấn trước đây đều có thể giải thích, đổi tiền bạc chỉ sợ cũng là để tiện cho Triệu Gia Du mang về Tấn Châu, nàng ôm ngực, “Thái phi có phải vẫn luôn――”

“Đã nghĩ thông suốt rồi?” Hứa Nghiên Hành nâng lông mày, “Vì vậy lần này không thể nương tay, chỉ có như vậy, ta mới có lý do để điều tra Vệ gia.”

Thực ra, nếu không phải vì bà muốn bắt cóc A Uyển, có lẽ hắn cũng sẽ không sớm đưa ra quyết định như vậy, thật tiếc là bà làm việc không đúng thời điểm, không hợp ý hắn.



Nàng ghé cằm lên vai hắn, hơi thở nhẹ như lan, “Vậy nếu điều tra rõ ràng, nên xử trí Vệ Thái phi thế nào?”

“Nữ nhân trong hậu cung ta mặc kệ, nữ nhân của tiên đế ta cũng không quản,” Hứa Nghiên Hành dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu thoải mái, “Vì vậy, giao cho Thái hậu nương nương xử trí thôi.”

Nàng còn muốn nói gì đó, Hứa Nghiên Hành nắm cằm nàng, giọng điệu nghiêm túc, “Không được cầu tình cho bà ta.”

Thấy hắn có vẻ tức giận, A Uyển ôm lấy eo hắn lấy lòng, “Ta còn chưa nói, chàng đã tức giận, ta cũng không nói là cầu tình.” Tuy nàng tính tình mềm mỏng, nhưng không có nghĩa là tâm hồn nàng rộng rãi, trên đời này, từ lúc năm tuổi nàng đã luôn lẻ loi hiu quạnh, cho đến năm mười hai tuổi gặp được Hứa Nghiên Hành, sau này trong những ngày tháng tự biết ấm lạnh, chính Hứa Nghiên Hành đã cho nàng thấy hy vọng sinh tồn, thậm chí còn cho nàng một gia đình, mảnh trời của nàng không lớn, chỉ đủ chứa nam nhân này, nếu như Vệ Thái phi không tính kế nàng hai lần, có lẽ nàng sẽ giữ một phần kính trọng với bà.

Nếu lần đó nàng thật sự bị đưa đi, nàng rũ mắt, có lẽ sẽ không có cơ hội nào đứng bên cạnh hắn nữa.

“Hứa đại nhân.” Nàng bỗng dưng rưng rưng, lớn tiếng gọi hắn.

Hứa Nghiên Hành đáp lại, nửa ôm nàng, nhướng mày nói, “Vi phu đây.”

“Trái tim ta không lớn, không chứa được nhiều người, nam nhân cũng được, nữ nhân cũng được, ta chỉ quan tâm mọi thứ về chàng, chàng đừng nghĩ nhiều nữa.”

Lúc này âm thanh của nang không mang theo chút giọng điệu mềm mại nào, trong trẻo kiên định, còn có chút mạnh mẽ. Hứa Nghiên Hành nghe xong, lại nhìn thấy được một mặt khác của nàng, chưa kịp vui mừng thì thấy nàng cắn môi, mắt đỏ lên, tim hắn cũng theo đó mà thắt lại, một tay ôm nàng vào lòng, vuốt tóc nàng, “Ta chỉ lo nàng vẫn còn nhớ đến tình nghĩa với bà ta, nếu đã như vậy, thì ta yên tâm rồi.”

“Ừm.” A Uyển ậm ừ.

Không lâu sau, món ăn được mang lên, vừa nói chuyện một lúc, bụng lại đói cồn cào, vì vậy bữa ăn này hai người ăn rất nhanh, cũng không ở lại lâu, lập tức rời khỏi đây đi đến bờ sông hộ thành.



Nếu không phải là ngày lễ gì đó, nơi này thường vắng vẻ, khi bọn họ đến, bờ sông trống trải, không có một ai.

Tiêu Sâm cầm đèn lồng đứng trên bậc thang.

Mặt nước gợn sóng lấp lánh ánh sáng, muôn ngàn đèn đuốc chìm trong đó, không lâu sau lại tạo thành những vòng sóng lan tỏa.

A Uyển nhấc váy, đứng ở chỗ cũ lần trước.

Gió thổi qua mặt nước, nhẹ nhàng làm lay động vài sợi tóc rối của nàng bên tai và góc váy.

Hứa Nghiên Hành giúp nàng chỉnh lại những sợi tóc, “Nàng đã cầu nguyện điều gì?”

A Uyển liếc hắn một cái, “Không phải chàng không tin sao?”

Hứa Nghiên Hành bị nàng nói như vậy, tự nhiên nhớ lại lần đó giọng điệu của mình lạnh như băng nói những thứ này không đáng tin, hắn nhớ lại chuyện đó, chỉnh lại sắc mặt, bình thản nói, “A Uyển, hiện tại vi phu cũng không tin, chỉ muốn biết nàng đã cầu nguyện điều gì thôi.”

A Uyển không để ý đến hắn, ôm hai tay, đặt lên ngực, sau một lúc im lặng, ánh mắt nhìn về mặt nước d.a.o động lấp lánh, “Ta muốn ở bên cạnh Hứa đại nhân, ta muốn cả đời này ở bên hắn.”

Nàng quay lại, bên trong đôi mắt đen láy vừa cười vừa có nước mắt, “Ta cũng không tin, chính chàng bảo ta tin.”

Khi đó, nàng chỉ coi đây là một giấc mơ tham lam mà thôi, có lẽ nàng nên cảm tạ không phải vì chiếc hoa đăng hải đường kia, mà là nam nhân trước mặt này.

Hứa Nghiên Hành đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôm nàng vào lòng, khoảnh khắc này, hắn mới hiểu, A Uyển ở trên thế gian này, ngoài hắn ra, không có gì thực sự thuộc về nàng, hoặc nói cách khác, những gì nàng muốn, chỉ có Hứa Nghiên Hành hắn mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc