CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Là tên không biết trời cao đất dày nào dám phế chân người của ta? Chán sống sao?!
Đế Nguyên Quân trong phòng đi ra ngoài, ánh mắt hắn liếc nhìn Thương Hào Phong rồi đưa mắt nhìn những tên khác thì thở dài một hơi.

“Tại sao chó cứ đến tìm? Ruồi muỗi cứ đến bu là như thế nào?”.

“Ta vừa mới đến mà đám người các ngươi không chịu yên phận? Đây là muốn bị ăn đánh thì mới sáng mắt ra hay sao?”.

Được dìu từ trong đám người đi ra, những tên bị Đế Nguyên Quân đánh ban nãy làm ra dáng vẻ ủy khuất nhìn Thương Hào Phong rồi chủ tay lên tiếng.

“Phong ca? Chính là tên dó? Là hắn đã phế bỏ hai chân của ta?”.

“Ban nãy, ta chỉ muốn đến thu phục hắn nhưng hắn cứ luôn miệng khinh thường Phong ca nên bọn ta không chịu được nên mới đánh với hắn một trận.

Ai ngờ thực lực của hắn mạnh hơn nên bị phế bỏ hai chân?”.

“Phong ca? Xin hãy đòi lại công đạo cho bọn ta?”.

Thương Hào Phong vừa nghe vừa nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt sắc lạnh và sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống.

“Lời hắn nói là đúng?”.

“Đúng thì như thế nào mà sai thì lại làm sao?”.

Đế Nguyên Quân từng bước đi xuống bên dưới và đứng đối diện Thương Hào Phong rồi cười nhẹ một tiếng, trả lời.

“Ta nhớ là ta từng buông lời khinh thường ngươi.

Ban đầu thì ta còn thấy hơi ủy khuất cho ngươi nhưng hiện tại thì ta thấy chừng đó vẫn chưa đủ?”.

“Ta thấy ngươi bây giờ thì đang giống như một con vật chỉ biết xù lông trước mặt kẻ yếu còn ngoan ngoãn như một con cún khi gặp người khác mạnh hơn?”.

“Phong ca? Ngươi thấy ta nói có đúng không?”.

Đúng như những gì mà Đế Nguyên Quân vừa nói, ban đầu thì hắn hùng hổ dẫn người đến để ép chết và khiến hắn phải ngoan ngoãn quỳ xuống để hắn chà đạp thỏa thích giống như những tên trước đây nhưng những suy nghĩ trong đầu hắn đều tan biến hết khi đối mặt với một người bá đạo giống như Đế Nguyên Quân.

Đối mặt với người còn phách lối và ngông cuồng hơn cả hắn, trong lòng Thương Hào Phong lúc này bất chợt hiện lên một dự cảm không lành.

Tuy có chút lo lắng và sợ hãi trước biểu hiện của Đế Nguyên Quân nhưng hắn cũng không vì thế mà bị mất mặt trước nhiều người như thế này được.


“Ngươi…”.

Ánh mắt Thương Hào Phong đột nhiên phát trầm, hắn cố gắng kìm nén sự rung động ở trong lòng và làm ra dáng vẻ hống hách giống như thường ngày.

Hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát mắng.

“Ta từ trước đến giờ chưa từng bị ai nhục mạ như thế này? Ngươi đã thành công chọc giận ta rồi đó?”.

“Ta muốn phế bỏ tứ chi, cắt đứt lưỡi của ngươi?”.

Thương Hào Phong tức giận rống lớn.

“Xông lên đánh phế hắn cho ta?”.

Nhưng khi đám người chuẩn bị xông lên thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện ngay trước mặt Thương Phong Hào khiến hắn ta đột nhiên sợ hãi run lên một cái.

Ánh mắt hắn trốn tránh không dám nhìn đối diện Đế Nguyên Quân.

Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Thương Hào Phong, Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng rồi đặt nhẹ tay lên vai hắn và nói.

“Phong ca? Ta khuyên ngươi một câu?”.

“Không phải ai cũng có thể động vào, ngươi nên sống thật với suy nghĩ ở trong đầu của ngươi đi? Ta biết ngươi bây giờ đang sợ hãi trước ta nên mới cho người xông lên đánh hội đồng, điều đó chỉ đang chứng tỏ ngươi đang lo sợ nên không dám tự mình đứng ra đòi lại công đạo cho người của ngươi?”.

“Nếu như những lời của ta nói là không đúng thì ngươi hãy chứng minh bằng thực lực của ngươi đi? Không phải ngươi là thiên kiêu hay sao? Hay đó chỉ là cái danh huyền ảo của ngươi thôi?”.

“...”.

Thương Hào Phong nghe thấy vậy thì đột nhiên ngẩn người.

Hắn tuy biết người đứng trước mặt đang cố khích bác hắn nhưng những lời nói của Đế Nguyên Quân lại quá lắt léo và khiến hắn khó lòng mà từ chối được.

Không chỉ có hắn mà những người ở xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.

Nghe thấy những người xung quanh đang liên tục tung hô bản thân và khinh thường Đế Nguyên Quân quá tự mãn trước mặt hắn thì Thương Hào Phong lúc này đã không còn lựa chọn nào nữa.

Nếu như hắn từ chối những gì mà Đế Nguyên Quân vừa nói thì chứng tỏ hắn đang sợ hãi.


Còn nếu đồng ý thì trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy không yên và cảm thấy lo lắng vô cùng.

Thương Hào Phong thở ra một hơi và cố gắng trấn tĩnh bản thân, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Ngươi là kẻ đã khiến ta tức giận và giờ còn thách thức trước mặt ta? Ta muốn người của ta đánh phế ngươi là đang suy nghĩ cho ngươi chứ nếu ta là người ra tay thì ta không đảm bảo tính mạng của ngươi?”.

“Nhưng ngươi hiện tại đã khiêu khích ta đến bước này thì ta cũng không cần phải kiêng nể gì nữa? Ngươi muốn ta đánh với ngươi cũng được thôi? Nhưng đến lúc đó đừng nghĩ đến việc quỳ xuống cầu xin thì ta sẽ tha cho?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì đột nhiên cười hằn một tiếng.

Ánh mắt hắn nhìn Thương Hào Phong giống như vừa đạt được mục đích liền ghé sát lại gần hắn và thầm nói.

“Ta rất mong chờ đến lúc đó?”.

Bắt đầu trận chiến, Thương Hào Phong rút kiếm chỉ về phía Đế Nguyên Quân và thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm.

Hắn không biết thực lực của Đế Nguyên Quân mạnh yếu ra sao và hắn cũng muốn kết thúc trận chiến thật nhanh.

Chính vì thế, ngay từ lúc bắt đầu liền tung ra hết toàn bộ thực lực của bản thân đánh tới.

“Chết đi?”.

Thương Hào Phong cắn răng quát lớn một tiếng.

“Hoàng cấp trung phầm kiếm pháp, Phong Vân Kiếm!”.

Nhìn thấy kiếm pháp được tung ra, ánh mắt đám người đứng xem thấy thế thì không khỏi há hốc mồm nhìn Thương Hào Phong và hết lời tán thưởng.

“Phong ca luyện bộ kiếm pháp này chưa được bao lâu đã nhập tiểu thành rồi? Đúng là Phong ca có khác?”.

“Phong ca uy vũ?”.

“Giết chết tên đó đi?”.

“...”.


Nhìn đám người reo hò tung hô Thương Hào Phong, Đế Nguyên Quân bất giác lắc đầu.

“Kiếm pháp giống như múa may này của ngươi mà được tung hô như vậy? Thương Hào Phong, đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi?”.

“Ngươi câm miệng?”.

Bị Đế Nguyên Quân ba lần bảy lượt buông lời khinh thường, Thương Hào Phong vừa vung kiếm vừa lớn tiếng quát mắng.

Tấn công liên hồi nhưng kiếm pháp của hắn vẫn chưa một lần chạm trúng vạt áo của Đế Nguyên Quân.

Đám người xung quanh nhìn thì nghĩ Đế Nguyên Quân đang sợ hãi trốn tránh nhưng Thương Hào Phong lại hiểu rất rõ.

Đây đã là toàn lực của hắn và tên kia không phải đang sợ hãi trốn tránh mà là kiếm pháp không thể chạm tới mà thôi?.

Nhìn dáng vẻ cắn răng vung kiếm, Đế Nguyên Quân khinh thường lên tiếng.

“Đúng như Thương lão nói? Đám thiên kiêu các ngươi đúng là yếu kém, với thực lực như thế này mà muốn tranh đoạt một danh ngạch thì đúng là mơ mộng hão huyền?”.

“Ngươi im miệng?”.

Thương Hào Phong tức giận bộc phát chân nguyên rồi rống lớn một tiếng.

“Im miệng cho ta?”.

“Haha…”.

Bất chợt, Đế Nguyên Quân cười lớn một tiếng.

“Thương Hào Phong, thì ra thực lực của ngươi cũng chỉ đến được như vậy? Kiếm chiêu thì loạn xạ, thực lực thì yếu kém mà cũng được xưng là thiên kiêu?”.

“Ta cảm thấy nhàm chán với ngươi quá rồi? Vậy nên kết thúc thôi”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bộc phát chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi thình lình xông lên.

Hắn mặc kệ những kiếm chiêu hỗn loạn ở trước mặt mà xông tới, điều này càng khiến Thương Hào Phong càng ngày càng cảm thấy sợ hãi.

Cho đến một kiếm cuối cùng, Thương Hào Phong không chịu được nữa liền nhắm mắt đâm kiếm về phía trước nhưng lại bị một thứ gì đó đột nhiên ngăn lại.

Khi hắn mở mắt ra thì thấy mũi kiếm đã cách ngực Đế Nguyên Quân không đến một phân nhưng đã bị hai ngón tay hắn chặn lại.

Cảm thấy khó tin, Thương Hào Phong cố gắng dùng sẽ để đâm kiếm nhưng tất cả chỉ là cố gắng công cốc.

Cảm giác như mũi kiếm không phải bị ngón tay kẹp lại mà bị một tảng đá lớn đè lên vậy.


“Chà chà, ta đã cho ngươi cơ hội như vậy mà cũng không làm gì được?”.

Đế Nguyên Quân mạnh tay ném thanh kiếm qua một bên rồi từng bước tiến lại gần.

“Ngươi múa may nãy giờ đã chán rồi vậy thì đến phiên ta?”.

Quá sợ hãi, Thương Hào Phòng từng bước lùi lại nhưng vô tình trẹo chân ngã người ra sau.

Khi hắn mở mắt thì đã thấy Đế Nguyên Quân đứng bên cạnh và nhìn xuống bằng ánh mắt giống như chủ tể thì không kiềm chế được mà run lên.

Thương Hào Phong không còn cách nào nữa định lên tiếng cầu cứu những người xung quanh nhưng nhìn biểu cảm lộ vẻ sợ hãi trên gương mặt họ thì hắn đột nhiên á khẩu.

Và sau đó, hắn bị Đế Nguyên Quân đánh thành một cái đầu heo khiến người khác không còn nhận ra nữa.

Sau khi Đế Nguyên quân cảm thấy đánh đã tay thì hắn ngay lập tức quay người.

Nhưng trước khi đi vào thì hắn đột nhiên ngoái đầu ra lệnh.

“Phong ca, ngươi ngoan ngoãn quỳ ở trước cửa phòng ta một ngày thì ta có thể suy nghĩ và bỏ qua chuyện này.

Bằng không thì ngươi đừng trách ta?”.

“À quên, ta cũng nhắc ngươi một tiếng? Ngươi đừng mong nhận được sự giúp đỡ của ai khác, nếu như tư phát hiện thì chuyện sẽ không dừng lại ở đây đâu?”.

.

Ra chương nhanh nhất tại ++ TRЦмtrцу en.

vИ ++
“Ngươi hiểu ý ta chứ?”.

Thương Hào Phong toàn thân run rẩy khẽ ngồi dậy, hắn sợ hãi nuốt xuống một viên đan dược trị thương rồi vâng lời quỳ ở trước cửa phòng giống như một con cún nghe lời chủ.

Ngay lập tức, một tin tức truyền khắp Thương gia khiến toàn bộ một phen rúng động.

Thiên Hào Phong, một thiên kiêu lại bị đánh thành đầu heo và phải quỳ trước mặt một người vừa mới đến.

Và tin tức này cũng truyền đến tai hai tên thiên kiêu còn lại, cảm thấy bị xúc phạm.

Thương Ngạo Thiên tức giận bộc phát khí tức của bản thân rồi lớn tiếng quát.

“Tên khốn kiếp nào dám đến Thương gia ta gây chuyện?”.

- --.


Bình luận

Truyện đang đọc