CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Đúng là phiền phức?!
Đứng ở trên cành cây cao quan sát, Đế Nguyên Quân không ra tay trợ giúp ngay mà phải đợi đám người phía bên dưới bị dồn ép đến bước đường cùng thì lúc đó mới là thời điểm thích hợp.

“Hai Thiên Địa cảnh tầng một và ba Ngưng Hải cảnh đỉnh cũng muốn xông pha nơi này?”.

Đế Nguyên Quân nhìn họ kịch liệt chống đỡ thì lắc đầu.

“Đúng là không biết sống chết?”.

Nhìn đám người chống trả càng ngày càng yếu, Đế Nguyên Quân chỉ biết thở dài một hơi.

“Đừng nói là năm người các ngươi mà ngay cả tứ cấp hung thú cũng bị đám Hắc Lang này săn giết một cách dễ dàng? Không biết cứu các ngươi có giúp ích gì được cho ta hay không nhưng ta thà có vẫn còn hơn không?”.

Trận chiến ở phía bên dưới!
Năm người bị ép phải dựa lưng vào nhau và chỉ có thể chống trả yếu ớt trước từng đợt tấn công của đám Hắc Lang thì sợ hãi vô cùng, gương mặt họ thì xám xịt giống như tro tàn và toàn thân đang run lên không ngừng vị thương tích trên người đang liên tục rỉ máu.

“Khốn kiếp, ta vừa mới đến nơi này thì bị đám Hắc Lang này mai phục? Tại sao lại đen đủi như vậy chứ?”.

“Chẳng nhẽ ta phải bỏ mạng tại đây sao? Nếu biết nơi này nguy hiểm như vậy thì ta đã không mạo hiểm tới đây?”.

“Ta không muốn chết?”.

“...”.

Nghe những người khác sợ hãi đến nhụt chí thốt ra, tên cầm đầu sắc mặt tuy đang lo sợ vô cùng nhưng hắn cũng đang cố kiềm chế.

Ánh mắt hắn nhìn từng đầu Hắc Lang đánh tới thì khẽ nhíu lại, hắn mạnh tay vung mạnh thanh kiếm ở trong tay rồi lớn tiếng, quát.

“Các ngươi kêu gào cái gì chứ? Nếu muốn sống thì hợp lực cùng ta đuổi đánh đám Hắc Lang chứ không phải sợ hãi như thế này?”.

“Nếu không muốn chết thì dốc hết toàn bộ khả năng mà giết chết chúng đi?”.

Nhìn nam tử khơi dậy ý chí của đám người chỉ trong giây lát và họ đang bắt đầu vùng lên.

Đế Nguyên Quân đứng ở trên cành cây cao bỗng nở một nụ cười nhẹ nói.

“Tên này đúng là không tệ? Nhưng mà dùng lời nói đâu thể tiêu diệt được chúng?”.


Giống như những gì mà Đế Nguyên Quân suy nghĩ, đám người kia chỉ có thể vùng lên được một lúc và ra tay giết chết được bà đầu Hắc Lang nhưng họ chỉ cố gắng được đến như thế mà thôi.

Chân nguyên và sức lực bị đám hung thú bào mòn liên tục khiến họ không thể chống đỡ lâu hơn được nữa.

Lúc này, đám người sợ hãi bỗng kêu lên một tiếng.

“Hàn Mặc, cẩn thận?”.

Một người trong số họ bị Hắc Lang đánh văng ra xa và bị chúng ngấu nghiến cắn xé.

Không suy nghĩ nhiều, đám người nhanh chóng lao về phía Hàn Mặc đang bị thương nặng nằm trên nền đất và mạnh tay vung kiếm đuổi đánh.

Vì vừa mất đi một người có khả năng chống đỡ khiến tình trạng của họ đã khó nay lại càng khó hơn.

Chẳng mấy chốc, đám người bị đám Hắc Lang đánh lui liên tục và bị chèn ép đến mức mà họ chỉ muốn buông bỏ tất cả mọi thứ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đám người nghĩ bản thân không còn cơ hội nào nữa thì đột nhiên.

Một thân ảnh từ trên cao thình lình nhảy xuống và đứng chắn trước mặt đám người.

Họ tuy không biết người này là ai nhưng với tình hình của họ hiện tại thì có thêm sự giúp đỡ chính là chuyện đáng mừng nhất trong hoàn cảnh hiện tại.

Tên dẫn đầu đám người đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng với giọng điệu gấp gáp và mệt mỏi.

“Hãy cẩn thận, đám Hắc Lang này chỉ là tam cấp hung thú nhưng khả năng phối hợp của chúng rất mạnh? Năm người bọn ta đã dốc hết sức nhưng không phải đối thủ của chúng”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cũng chẳng mảy may để ý mà chỉ đưa mắt nhìn về phía đám Hắc Lang đang đánh tới và nói.

“Ta tự có dự tính?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân toàn lực bộc phát chân nguyên lên đến đỉnh điểm và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi liên tụng đánh ra mười đạo quyền kình hướng về phía Hắc Lang.

Sau đó, Đế Nguyên Quân hơi hạ thấp người xuống rồi giẫm mạnh chân xông lên.

Chỉ thấy hắn mạnh tay bóp chặt cổ hai đầu Hắc Lang rồi mạnh tay bóp chết và ném thì thể về phía con thủ lĩnh.

Nhìn hai bộ thi thể nằm bất động trên nền đất, Hắc Lang thủ lĩnh ngẩng cao đầu rống lớn một tiếng rồi dẫn theo những con còn lại xông lên.


Đế Nguyên Quân gương mặt lành lạnh cùng ánh mắt hững hờ nhìn chúng dương nanh múa vuốt đánh tới thì đột nhiên.

Chỉ thấy hắn trừng mắt một cái bắn ra một lượng sát ý kinh khủng đánh về phía chúng và quát lớn một tiếng.

“Lăn”.

Ngay lập tức, đám Hắc Lang đang hùng hổ xông lên thì đột nhiên dừng lại và làm ra dáng vẻ sợ hãi.

Chúng cúi người từng bước lùi ra sau và nhìn Đế Nguyên Quân với dáng vẻ sợ sệt rồi sau đó quay người bỏ chạy.

Đám người nhìn thấy một màn khó tin này mà không kiềm chế được mà run lên.

Ánh mắt họ tràn đầy sự lo lắng nhìn người trẻ tuổi ở trước mặt và trong lòng cảm khái vô cùng.

Họ dốc hết toàn bộ sức lực mà vẫn bị chúng áp đảo triệt để nhưng người vừa xuất hiện này chỉ dùng một tiếng quát liền dọa chúng bỏ chạy.

“Chuyện này…”.

Đám người kinh hãi nhìn Đế Nguyên Quân thốt ra.

“Đa tạ ân cứu mạng”.

“Ta là Tượng Linh Đài, đệ tử nội môn của Ngạn Tương Môn.

Không biết cao danh của ngươi là gì?”.

“Ngạn Tương Môn?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn năm người lộ ra vẻ suy nghĩ thốt ra.

“Có chuyện gì sao?”.

Tượng Linh Đài cảm thấy khó hiểu thì lên tiếng.

“Ngươi biết Ngạn Tương Môn?”.


Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Tên tuổi ta thì thôi đi, ta cứu các ngươi chỉ đơn giản là có chuyện muốn hỏi mà thôi?”.

“Ngươi cứ nói?”.

Tượng Linh Đài gật đầu.

“Ta đến đây vì tìm kiếm cơ duyên nên các ngươi có biết xung quanh đây có bảo vật nào xuất hiện không?”.

Đế Nguyên Quân không giấu diếm liền lên tiếng hỏi hắn.

“Đáng tiếc, bọn ta vừa mới đặt chân đến đây thì bị Hắc Lang phục kích nên không biết?”.

Tượng Linh Đài thở dài một hơi rồi lắc đầu.

“Ban đầu thì bọn ta muốn tới đây vì một tin tức không biết đúng sai nhưng trải qua chuyện vừa rồi thì ta cảm thấy không đủ sức nên tiết lộ cho ngươi cũng không phải không được?”.

Đế Nguyên Quân cảm thấy tò mò hỏi tiếp.

“Ngươi cứ nói?”.

“Ở khu vực ngoài thời gian gần đây đang đồn thổi một đoạn tin tức về một gốc linh dược ở gần đây, ta không biết phẩm cấp cụ thể là gì nhưng ta dám chắc là nó ít nhất cũng phải đạt cấp độ Huyền cấp trở lên”.

Tượng Linh Đài tiếp tục nói.

“Nhưng tin tức này chưa được xác thực nên bọn ta không biết vị trí cụ thể của nó nên chỉ có thể nói tới đây thôi?”.

“Vậy sao?”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thất vọng, đáp.

“Tiểu huynh đệ?”.

Bỗng, Tượng Linh Đài đưa tay lên gọi hắn và nói.

“Ta biết thực lực của ngươi rất mạnh nhưng nơi này rất nguy hiểm? Ta không phải khinh thường nhưng một mình ngươi đi vào thì chỉ có một con đường chết mà thôi”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày.

“Đa tạ ý tốt của ngươi nhưng mà ta tự có tính toán”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền quay người và xông thẳng vào sâu bên trong.


Mặc dù biết lời nói của Tượng Linh Đài đúng và có ý tốt nhưng hắn không thể vì thế mà dừng lại ở đây được.

Dẫu biết ở phía trước có rất nhiều mối nguy đang tiềm tàng và không phải hắn quá tự tin vào thực lực của bản thân mà chỉ đơn giản là Đế Nguyên Quân đang tìm kiếm cơ duyên trong sự nguy hiểm.

Và nếu như hắn cảm thấy ái ngại và lo lắng trước những thứ nguy hiểm trước mắt thì hắn đã không phải hắn, không phải là Nhất Đế Đế Nguyên Quân.

Tiếp tục đi vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân cẩn thận cảm nhận những cổ khí tức của đám hung thú và tránh né.

Bên cạnh đó, hắn cũng không quên việc tản mát tinh thần lực ra ngoài để cảm ứng.

Nhưng đáng tiếc thay, hắn đã tìm kiếm rất lâu nhưng không phát hiện được gì.

Nhận thấy sắc trời cũng đã tối, Đế Nguyên Quân nhảy lên cạnh cây cao trước mặt và quyết định nghỉ ngơi ở đó.

Dần dần, màn đêm nhanh chóng bao trùm khắp mọi ngóc ngách và những tiếng động lạ, những tiếng kêu trong đêm khiến người ta cảm thấy rợn cả người.

Cũng trong buổi tối hôm đó, Đế Nguyên Quân trong lúc đang tỉnh dưỡng để hồi phục chân nguyên thì đột nhiên.

Hai mắt hắn thình lình mở ra và liếc nhìn ra xa giống như vừa cảm ứng được thứ gì đó.

Nhanh chóng đứng dậy, Đế Nguyên Quân thì về phía phương hướng đám người di chuyển thì lên tiếng.

“Thật kỳ lạ, hai tên này không biết sống chết hay sao mà di chuyển lộ liễu như thế này?”.

Không suy nghĩ nhiều, Đế Nguyên Quân thu lại khí tức của bản thân rồi tức tốc đuổi theo.

Hắn cẩn thận quan sát xung quanh và ngấm ngầm đuổi theo hai người kia được một lúc thì đi đến một hang động ở dưới chân núi gần đó.

Cảm thấy tò mò và có chút khó hiểu, Đế Nguyên Quân nép mình vào những mỏm đá và len lỏi đi vào trong hang động mà không gây ra bất cứ động tĩnh nào cả.

Ngay khi hắn vừa đặt chân vào bên trong thì nhìn thấy một nhóm khoảng chừng mười người đang ngồi xung quanh một đốm lửa lớn và đang nói chuyện hết sức rôm rả.

Cảm nhận khí tức của đám người này, Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút khó tin khi cảnh giới của những người này đều là Thiên Địa cảnh.

Và trong lúc nghe lén đám người này bàn tán thì Đế Nguyên Quân cảm thấy tò mò về tin tức của gốc linh dược đó.

Nhưng khi hắn muốn tiến lại gần để nghe cho rõ hơn thì vô tình giẫm phải cành cây khô do đám người bố trí ở bên ngoài.

Ngay sau khi nghe thấy tiếng động, đám người kia nhanh chóng đứng dậy, họ đưa mắt nhìn ra ngoài rồi quát lớn một tiếng.

“Ai?”.

- --.


Bình luận

Truyện đang đọc