CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Muốn giết ta? Chỉ dựa vào ngươi?!
Tên nam tử nghe thấy vậy thì nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
“Hay cho một con giun dế càn rỡ? Ta bị phong ấn ở nơi này hơn trăm vạn năm, lúc thoát ra lại gặp phải kẻ không biết sống chết như ngươi?”
Liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, tên nam tử tiếp tục lên tiếng.
“Những kẻ dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt ta hiện tại đều đã trở thành thi cốt hết cả rồi và số đó bây giờ lại tăng thêm một”.
“Nhưng trước khi giết ngươi thì ta còn việc quan trọng hơn cần phải làm.

Ngươi tốt nhất nên tận hưởng chút thời gian ít ỏi còn lại đi”.
Nói xong, hắn ta quay người nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi vung mạnh tay một cái liền có một đạo tiên quang bao bọc lấy cơ thể cô rồi từ từ nhấc bổng.

Nhưng khi hắn định thu tay kéo cô về phía mình thì đột nhiên, một thanh âm băng lãnh và âm trầm vang lên.
“Muốn bắt lấy người của ta? Ai cho ngươi lá gan đó?”
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài.

Chỉ thấy cảnh giới của hắn đang không ngừng tăng lên một cách nhanh chóng.

Chẳng mấy chốc đã đạt tới cảnh giới Tinh Cực cảnh tầng thứ nhất đỉnh phong.
Tuy cảnh giới của hắn so với tên Lý Mộ Viên thấp hơn rất nhiều nhưng khí thế trên người bộc phát ra lại vượt xa rất nhiều.
Vung tay đánh ra một đạo tinh quang cắt đứt khí lực của tên nam tử, Đế Nguyên Quân dùng tinh thần lực mạnh mẽ đưa Lâm Tuyết Nhi bay về phía đám người La Thiên và nói.

“Bí cảnh đã mở, các ngươi đưa Lâm Tuyết Nhi rời đi trước?”
Gồng mình đứng dậy, La Thiên bế Lâm Tuyết Nhi rồi dùng ánh mắt không đành lòng nhìn hắn và nói.
“Ngươi định chống lại hắn ta sao? Như thế quá nguy hiểm, tên này có thể mở được và đi xuyên qua được không gian thì thực lực của hắn ta ít nhất cũng đạt tới Thần Phủ cảnh”.
“Ta hiện tại đứng trước mặt hắn chẳng khác gì một con kiến, chi bằng có ta ở lại sẽ giúp ngươi được một…”
Lời nói của La Thiên chưa kịp dứt thì Đế Nguyên Quân trừng mắt nhìn hắn một cái và bộc phát một cổ uy áp giống như thái sơn đè nặng lên vai hắn ta rồi lạnh giọng nói.
“Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao? Nhanh đưa Lâm Tuyết Nhi an toàn rời khỏi đây, nếu như ta biết cô ấy bị thương tổn gì thì chính tay ta sẽ lấy mạng các ngươi?”
“Còn việc ngươi muốn ở lại giúp ta? Ngươi nghĩ ngươi có thể hay sao? Chỉ đối phó với một tên yếu kém như Lý Mộ Viên mà còn không làm được thì ở lại làm gì chứ?”
“Các ngươi hiện tại chỉ là gánh nặng đối với ta mà thôi?”
Nói xong, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái thì một vết nứt hiện lên ở ngay trước mặt đám người và rồi, hư không trực tiếp nứt ra tạo thành một cái thông đạo dẫn thông tới trước lối ra của bí cảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đám người hít vào một ngụm khí lạnh và nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt không thể tin nỗi.
Trong mắt họ thì hắn càng ngày càng trở nên bí hiểm hơn bao giờ hết khi một người chỉ có cảnh giới Tinh Cực cảnh tầng một lại có thể phát nát hư không tạo thành một thông đạo?
Chuyện này có thể sao?
Nhưng đám người chưa kịp hết bàng hoàng thì Đế Nguyên Quân vung tay đẩy mạnh vào trong thông đạo đó rồi thình lình biến mất.
Sau đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn tên nam tử và nói.
“Để ngươi đợi lâu rồi, ta cũng nên bắt đầu phần của mình thôi?”
Tên nam tử nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn ta nhìn Đế Nguyên Quân một vòng từ trên xuống dưới rồi lên tiếng.
“Ngươi lấy đâu ra cái tự tin như thế? Ta cũng có chút hiếu kỳ khi một tên mang trên mình một sợi lực lượng của Thánh Hoàng cảnh đỉnh có thể làm được gì ta?”
“Sở dĩ ta để ngươi đưa đám người kia rời khỏi vì có chút hiếu kỳ vì thủ đoạn của ngươi.

Nhưng ngươi trong mắt ta cũng chỉ đến thế mà thôi?”

“Giun dế, ta cho ngươi thêm một cơ hội? Hãy thể hiện hết tất cả khả năng bằng không ngươi sẽ chết cực kỳ thê thảm”.
“Haha…”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn nhìn tên nam tử rồi nói với một giọng điệu khinh thường.
“Ngươi mở miệng là giun dế này giun dế nọ? Cho dù ngươi có phải là Tiên Đế hay không hay thứ tồn tại kh ủng bố nào đó ở trên Tiên giới nhưng một khi đã đứng trước mặt ta thì ai cho ngươi có cái quyền lên giọng?”
Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói tiếp.
“Ta cũng trả lại cho ngươi một câu? Những kẻ ăn nói càn rở trước mặt ta đều đã hóa thành thi cốt? Và ngươi cũng chính là một trong số đó?”
“Ta cảm thấy hiếu kỳ, người của Tiên giới rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đột nhiên nhắm mắt lại.

Chỉ thấy nguyên thần hắn tiến vào trong giới chi và dương mắt nhìn một người đang ngồi vắt chéo chân ở trên ghế trông thư thái vô cùng.
Người đang ngồi đó không phải ai khác chính là Thánh Hoàng thần niệm!
Đế Nguyên Quân chưa kịp lên tiếng thì Thánh Hoàng thần niệm đã chen ngang.
“Ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi tiến vào đây vì lý do gì?”
“Đế Nguyên Quân, ta và ngươi chính là một, mong muốn của ngươi cũng chính là mong muốn của ta nên không cần phải nói một lời nào cả?”
Thánh Hoàng thần niệm bật đứng dậy, ánh mắt phấn khích nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười lạnh rồi nói với một giọng điệu cực kỳ cao ngạo.
“Ta trước đây chân chính vô địch, thử hỏi có một kẻ nào có thể đánh bại được ta? Đã quá lâu rồi, ta đã quên mất mùi vị của việc bại trận là gì?”
“Nay ta đã có cơ hội? Cùng cảnh giới ta vô địch thế còn Tiên nhân hạ phàm thì như thế nào?”
“Thử hỏi hắn có thể ngăn được bao nhiêu kiếm của ta?”
Quay trở lại thực tại, Đế Nguyên Quân đột nhiên trừng lớn mắt một cái thì đột nhiên, một hư ảnh ngạo nghẽ xuất hiện ở phía sau lưng hắn và hư ảnh đó trông giống hắn y đúc không một điểm khác biệt.

Cùng với hư ảnh đó xuất hiện thì khí tức trên người hắn cũng vì thế mà tăng lên một cách chóng mặt.
Từ Tinh Cực cảnh đến Hóa Cảnh và đang tiếp tục tăng lên.

Cho đến khi hắn vượt qua tất cả đại cảnh và trực tiếp xông đến Thánh Cảnh, Thánh Vương rồi cuối cùng đạt đến Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong.
Sau một tiếng thở dài, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn tên nam tử rồi thốt ra.
“Ta tự hỏi, ngươi và ta thì ai mới chính là giun dế?”
Lời nói vừa dứt thì khí tức trên người hắn thình linh bạo phát và chỉ trong một cái chớp mắt liền đột phá nhập tới cảnh giới đại viên mãn.
Cùng lúc này, tại Tử Cực Kiếm môn!
Một nữ tử với phong thái tuyệt trần đang ngồi tại nơi cao nhất của kiếm tháp, đó chính là đệ nhất bảo địa của Tử Cực Kiếm Môn và đó cũng là nơi mà Đế Nguyên Quân lúc trước ngồi bế quan.
Tại vị trí trung tâm, một thanh bảo kiếm trôi nổi trên không trung đang tản mát ra những cổ khí tức bá đạo vô cùng.
Thanh kiếm đó chính là vù khí mà hắn trước đây từng sử dụng.
Bài danh thiên hạ đệ nhất danh kiếm!
Thái Cổ Danh Khí, kiếm tên Cô Tịch!
Ngồi đối diệm Cô Tịch, nữ nhân xin đẹp từ từ mở mắt.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm thanh kiếm đang trôi nổi lơ lửng ở trước mắt thì thở dài một hơi.
“Quả không hổ là thanh kiếm được Nhất Đế sử dụng qua? Muốn luyện hóa thì khó chẳng khác gì lên trời?”
“Năm năm ngồi tại đây, hơn trăm lần luyện hóa nhưng lần nào cũng thế? Có lẽ ta không thể sánh bằng Nhất Đế ở trên phương diện kiếm đạo? Nhưng…”
“Nếu ta không luyện hóa được thì ta quyết không nhập Thánh”.
Hạ quyết tâm, nữ tử nhắm chặt mắt rồi tiếp tục luyện hóa.

Kiếm đạo trên người cô bốc ra trùng kích thẳng về phía Cô Tịch và phát sinh những lần trùng kích mãnh liệt.
Đứng ở bên ngoài Kiếm Tháp, bốn vị trưởng lão ngẩng đầu nhìn kiếm văn dao động mãnh liệt ở trên đỉnh tháp thì không khỏi lắc đầu.

“Tại sao lại đưa ra quyết tâm đó chứ?”
“Dựa vào thiên phú của ngươi thì có thể tìm được một danh kiếm khác và được công nhận nhưng tại sao lại là Cô Tịch chứ?”
“Kiếm một khi đã vào trong tay Đế Nguyeem Quân thì có ai có thể đoạt lại được chứ? Nếu muốn thì con đường kiếm tu của ngươi phải siêu vượt hơn hắn.

Nhưng…”
“Ngươi thật quá ngu xuẩn khi quyết chọn Cô Tịch?”
Trong lúc bốn vị trưởng lão đang cảm thấy nữ tử đó không có cơ hội thì đột nhiên, một thanh âm kiếm reo vang lên và kiếm văn trên đỉnh tháp đột nhiên ánh lên một cổ kiếm đạo kinh thên vô cùng.
Không chỉ có bốn vị trưởng lão mà tất cả những người khác ở trong tông môn đều nhận ra rằng.
Cô Tịch sắp sửa đón nhận chủ nhân mới!
“Haha… Cuối cùng… Cuối cùng thì cũng thành công?”
“Được sự công nhận của Cô Tịch thì ngươi chính là thiên hạ đệ nhát kiếm tu và chân chính trở thành cường giả đỉnh cấp của Thánh Cảnh”.
“…”.
Ở trong kiếm tháp, nữ tử đang cảm thấy vui mừng khi Cô Tịch không còn bài xích nữa thì vui mừng thốt ra thành tiếng,.
“Cuối cùng thì ta cũng thành công? Haha…”.
“Có Cô Tịch kiếm ở trong tay thì ta chân chính vô địch? Đế Nguyên Quân, ngươi thật quá sai lầm khi để Cô Tịch kiếm ở lại nơi này… Haha…”.
Nhưng khi cô còn chưa đắc ý được bao lâu thì đột nhiên, toàn bộ Tử Cực Kiếm Môn đột nhiên rung lắc một cách dữ dội và ở trên cao thì xuất hiện từng vết nứt hư không hiện ra.
Đám trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi giật mình kinh hãi và thốt ra.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chẳng nhẽ có kẻ nào dám tấn công Tử Cực Kiếm Môn?”
Trong lúc đám người đang hốt hoảng thì đột nhiên, một thanh âm kh ủng bố từ trong hư không phát ra khiến tất cả đều chết sững.
“Kiếm đến”.
Sở dĩ bọn họ có biểu cảm như vậy vì thanh âm này chính là Đế Nguyên Quân!.


Bình luận

Truyện đang đọc