CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Lao thẳng về phía hư ảnh, Lâm Tuyết Nhi tay phải nắm chặt chuôi kiếm đánh ra ba đạo kiếm quang sáng chói mang theo uy lực cực kỳ bá đạo cùng một lượng kiếm khí đại viên mãn sắc bén vô cùng.
Ba đạo kiếm quang lướt đi với một tốc độ nhanh đến mức chóng mặt nhưng hư ảnh từ đầu cho đến cuối vẫn không có bất cứ phản ứng nào cả.

Ánh mắt hắn ta chỉ nhìn liếc qua kiếm quang rồi nhìn thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi giống như cảm nhận được thứ gì đó.
Kiếm quang sắp sửa đánh trúng, hư ảnh lách người đi lướt qua trông dễ dàng vô cùng.

Kiếm chiêu của Lâm Tuyết Nhi trong mắt hắn ta đầy rẫy yếu điểm và dễ dàng tránh thoát.
Chỉ trong giây lát, thân ảnh hắn ta đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt khiến Lâm Tuyết Nhi bị giật mình và không kịp phản ứng.

Sau đó, hắn ta đưa tay lên đâm thẳng về phía lồng ngực như muốn gi ết chết cô.
Ngay khi đầu móng tay sắc nhọn sắp sửa đâm xuyên qua da thịt thì đột nhiên, một bóng người thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Lâm Tuyết Nhi và đưa tay ra nắm chặt cổ tay khiến hư ảnh có chút ngoài ý muốn.
Gương mặt Đế Nguyên Quân âm trầm cùng ánh mắt lạnh lẽo chứa đựng một lượng sát ý dạt dào nhìn chằm chằm hư ảnh, thanh âm âm trầm nặng nề đến cực điểm vang lên.
“Ngươi quên mất sự hiện của ta rồi sao?”
Liếc mắt nhìn qua, hư ảnh dùng cánh tay còn lại đâm thẳng về phía Đế Nguyên Quân nhưng lại bị Lâm Tuyết Nhi dùng tay ngăn lại.
Ánh mắt cô tràn đầy sự tức giận nhìn hư ảnh rồi quát lớn một tiếng.

“Ngươi định làm gì?”
Sau đó, Lâm Tuyết Nhi dùng kiếm đâm xuyên qua người hư ảnh rồi dùng chân đá bay hắn ra ra xa gần mười trượng.

Không để hư ảnh kịp phản ứng, Lâm Tuyết Nhi bộc phát toàn bộ chân nguyên ra ngoài rồi xông lên.

Chỉ thấy thân ảnh cô hóa thành một vệt quang mang xông thẳng về phía hư ảnh rồi vung kiếm đánh ra mười đạo kiếm quang sáng chói.
Tuy bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua người nhưng hư ảnh lại chẳng có bất cứ cảm giác nào cả mà thay vào đó là dáng vẻ trầm ổn cùng biểu cảm lạnh như tờ nhìn hai người.
Ngay khi Lâm Tuyết Nhi cùng những đợt kiếm quang đánh tới thì hắn ta chỉ lách người qua một bên rồi liên tiếp tránh né một cách dễ dàng và thậm chí còn phản công ngược lại.
Nhưng đột nhiên, hư ảnh cảm nhận có nguy hiểm đang ập tới liền liếc mắt nhìn lên cao thì trông thấy thân ảnh Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở đó từ bao giờ và một thanh trường thương hóa thành bán nguyệt đánh xuống.
Kịp thời đưa tay lên chống đỡ nhưng uy lực của một thương này là quá lớn, tuy hắn ta đã ngăn chặn lại được nhưng cơ thể lại không chịu đựng được mà khụy hai chân xuống.
Chớp lấy thời cơ, Lâm Tuyết Nhi truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong lưỡi kiếm rồi liên tiếp đánh ra từng đạo kiếm quang đánh tới khiến trên cơ thể hư ảnh hiện lên những vệt kiếm trông đáng sợ vô cùng.
Nhưng từ đầu cho đến cuối thì hắn ta cũng chẳng cảm nhận được một chút cảm giác đau đớn và những vết thương trên người liền lại một cách nhanh chóng.

Không những thế, hư ảnh bộc phát lực lượng ra ngoài tạo thành một đợt phong bạo thổi bay hai người ra xa rồi lao lên.
Dùng tốc độ nhanh nhất, hư ảnh lao thẳng về phía Đế Nguyên Quân rồi tung ra từng đạo công kích cực kỳ nhanh và với uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Đế Nguyên Quân có cảm tưởng, chỉ cần bản thân trúng một chiêu thì bản thân sẽ bị trọng thương không hề nhẹ.


Trong mắt hắn, những công kích của hư ảnh tuy nhanh và tinh thuần nhưng không phải không thể phá.
Giẫm mạnh chân nhảy lùi ra xa, Đế Nguyên Quân đưa tay phải lên kết ấn ở trước ngực và bộc phát ý niệm thì thanh trường thương ở ngoài xa thình lình lao tới với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Nó nhanh đến mức mà hư ảnh cũng không hề nhận thấy được và chỉ có thể cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần mà thôi.
Bị mũi thương đâm xuyên qua người, hư ảnh tuy không cảm nhận được đau đớn nhưng hai chân lại khụy xuống và trong cơ thể hắn ta dần xuất hiện một cảm giác không được đúng cho lắm.
Gồng mình đứng dậy, hư ảnh ngay khi vừa ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một bàn tay chộp thẳng tới rồi bóp chặt cổ khiến hắn ta không kịp phản ứng.

Bị Đế Nguyên Quân dùng lực đẩy lùi, hư ảnh cố gắng bộc phát lực lượng của bản thân để thoát ra ngoài nhưng bàn tay Đế Nguyên Quân lại sừng sững giống như một tòa sơn nhạc không thể bị lay chuyển.
Không thể thoát ra, hư ảnh dung tay và dùng những móng tay sắc nhọn để đâm lên người Đế Nguyên Quân nhưng sau lưng hắn lại hiện lên một dự cảm không lành.

Liếc mắt nhìn lại, hư ảnh trông thấy Lâm Tuyết Nhi đã xuất hiện ở sau lưng từ bao giờ và thanh kiếm ở trong tay cô đang lóe lên, cùng với đó là hơn mười đạo kiếm quang hiện lên chém xuyên qua người.
Biết hư ảnh có khả năng hồi phục cực kỳ nhanh, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.
“Ta biết ngươi có khả năng hồi phục rất nhanh nhưng nếu như bị thiêu đốt toàn bộ thì liệu ngươi còn hồi phục được nữa hay không?”

Lời nói vừa dứt thì ở trong lòng bàn tay hắn bỗng hiện lên một đạo hỏa diễm nuốt trọn từ cổ cho đến đầu và sau đó lan ra khắp cơ thể hư ảnh.

Tuy không có cảm giác đau đớn nhưng hư ảnh lại cảm thấy sợ hãi trước uy nang của linh hỏa và liên tiếp vùng vẫy để thoát ra.
Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân nhìn hư ảnh với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, nói.
“Muốn thoát khỏi Thiên Ma Thần Hỏa? Đúng là nực cười?”
Không phản kháng được bao lâu, hư ảnh bị Thiên Ma Thần Hỏa nuốt trọn và thiêu đốt hóa thành tro bụi.
Ngay sau khi hư ảnh vừa tan biến thì ở trên trụ đá bỗng hiện lên một dòng tiên văn mới cùng với đó là một đợt sóng xung kích thổi khắp căn phòng khiến cả hai người bị giật mình và phải ngoài đầu nhìn lại.
Nhìn dòng chữ trôi nổi, Lâm Tuyết Nhi có chút hiếu kỳ lên tiếng.
“Ban nãy không có hai dòng chữ này đúng không?”
“Có khi nào ta đánh bại hư ảnh thì sẽ được ghi danh?”
“Nhưng kỳ lạ là tại sao ta nhọc công đánh bại hư ảnh mà chẳng có chút cơ duyên nào cả vậy? Cả căn phòng lớn như thế này mà chẳng hề có một thứ gì? Đúng là tốn công tốn sức mà?”
Nhìn Lâm Tuyết Nhi làm mình làm mẩy, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười, nói.
“Ta thì thấy không phải thế? Kể cả căn phòng này không có cơ duyên cũng chẳng sao cả, có lẽ căn phòng này chỉ là thước đo để xem thực lực của ta có thể tiến về phía trước được nữa hay không mà thôi?”
“Ban đầu thì tên hư ảnh đã xuất hiện ở trên lôi đài từ ban đầu thì tại sao không chủ động tấn công mà phải đợi ta đi lên lôi đài và tiến lại gần”.
“Nếu đúng như những gì ta suy đoán thì có lẽ những căn phòng tiếp theo sẽ nhọc nhằn lắm đây?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân một lúc và nhớ lại những chuyện vừa xảy ra thì thở dài một hơi.
“Biết là vậy nhưng ta vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm?”
“Nhưng mà ta để ý một chuyện và không biết ngươi cảm thấy như thế nào nhưng kẻ từ khi ta truyền tống vào bên trong thì gặp phải nguy hiểm ở căn phòng đầu tiên còn những căn phòng khác thì lại không?”

“Chẳng nhẽ Kim Tự Tháp này được dựng nên chỉ có chừng đó nguy hiểm thôi sao?”
“...”.
Đế Nguyên Quân trầm mặc, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ suy nghĩ, đáp.
“Đúng là ta chưa từng nghĩ đến chuyện này nhưng mà ta nghĩ theo một hướng khác.

Kim Tự Tháp có bốn mặt nên không thể có một lối vào được? Theo như ta suy đoán thì có tổng cộng bốn lối đi vào và ngay căn phòng đầu tiên đã gặp nguy hiểm thì có lẽ đó chính là thứ để ngăn cản hoặc loại bỏ những người không có thực lực chăng?”
“Tuy không biết những căn phòng khác sẽ còn tồn tại những thứ nguy hiểm nào nhưng ta dám chắc con đường phía trước không dễ đi một chút nào cả?”
“Chưa kể Kim Tự Tháp không thể có một tầng như thế này được, ta đoán là còn những tầng khác nữa và với độ nguy hiểm và cấp bậc thì với thực lực của ta hiện tại thì chỉ có thể hoạt động được ở tầng thứ nhất mà thôi?”
“Cũng có thể là thế?”
Lâm Tuyết Nhi liếc mắt nhìn ra xa giống như đang suy đoán thứ gì đó ở trong đầu và nói.
“Nhưng nếu như những lời nói của ngươi là đúng thì Kim Tự Tháp chỉ là một nơi trao tặng cơ duyên cho người có khả năng tiến vào thôi sao? Theo như ta được biết thì Kim Tự Tháp chính là nơi yên nghỉ, mộ phần của người đã khuất?”
“Ta cũng không rõ liệu những suy đoán của ta có đúng hay không nhưng trước mắt ta thấy có khả năng cao là rất giống.

Còn việc những mộ phần ở trong Kim Tự Tháp thì có lẽ là ở trên những tầng cao hơn?”
Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn lên cao rồi khẽ nhíu mày.
“Nhưng đối với ta hiện tại thì Kim Tự Tháp chính là một đại cơ duyên còn những chuyện khác ta không cần để tâm đến”.
“Còn những bí mật ẩn chứa ở trong này sớm muộn gì ta cũng nhận ra mà thôi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc