CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Ngồi ở trong chính điện, chư vị gia chủ chỉ biết dương mắt ngồi nhìu nhau mà không nói lấy một lời.

Bầu không khí nặng nề dần bao trùm thì thanh âm Hồ gia chủ, Hồ Mộc vang lên.
“Minh gia chủ, ta biết lời nói của ta vừa rồi chẳng khác gì đẩy ngươi vào chỗ khó nhưng lúc đó ta không nghĩ ra được cách nào tốt hơn cả?”
“Minh gia chủ, nếu như ngươi muốn trách thì cứ nói, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm và không phản bác”.
Đưa mắt nhìn Hồ Mộc, Minh Viễn lắc đầu, trên gương mặt nở một nụ cười khổi rồi thở dài một hơi và nói.
“Hồ gia chủ cần gì phải nói thế? Ngươi không có lỗi trong chuyện này và ta phải nói lời đa tạ vì nếu không có suy nghĩ này của Hồ gia chủ thì ta không biết nên xoay sở chuyện này như thế nào cả?”
“Tuy chuyện này là rất khó nhưng thời gian còn lại vẫn còn ba tháng nên ta trong thời gian này sẽ tìm cách, ta phải để bọn chúng không đạt được mục đích bằng mọi giá?”
“Còn nếu như không còn cách nào khác thì chỉ còn một cách duy…”.
Minh Viễn nói đến đây thì đột nhiên dừng lại liền khiến ánh mắt của các vị gia chủ có chút suy nghĩ.
Lúc này, gia chủ Ngu gia, Ngu Chí lên tiếng hỏi.
“Minh gia chủ, tại sao ngươi không nói hết lời? Chẳng nhẽ ngươi đang có chuyện gì giấu bọn ta sao?”
“Đúng thế?”
Các vị gia chủ khác nghe thấy vậy thì đồng thanh lên tiếng trách móc.
“Minh gia chủ, ngươi cũng biết bọn ta vì giúp đỡ ngươi và gia tộc nên đã vạch rõ ranh giới với mười tông môn đó? Ngươi cũng biết chuyện này đối với bọn ta nguy hiểm như thế nào đúng không?”
“Bọn ta đã lựa chọn tin vào ngươi, tin vào Minh gia nhưng ngươi lại không tin tưởng bọn ta?”
“…”.

Thấy những người khác đang trách móc Minh Viễn thì Phương Mạnh lên tiếng đứng ra nói với giọng điệu hòa hoãn.
“Các vị gia chủ bớt giận? Có lẽ Minh gia chủ có chuyện gì đó khó nói nên không tiên nói ra thôi? Nhưng như vậy cũng đã đủ đối với ta rồi, biết Minh gia chủ còn cách để đối phó thì ta cảm thấy gánh nặng nhẹ đi một phần nào đó?”
“Ta nghĩ Minh gia chủ đã suy tính chuyện này từ trước và đã có cách thì ta nên cảm thấy vui mừng đúng không?”
Đám gia chủ nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút trầm xuống và trên gương mặt hiện rõ sự áy náy.
“Phương gia chủ nói cũng có lý, là do bọn ta lo lắng nên mới gấp gáp như vậy?”
Bãng đi một thời gian, thấp thoát đã ba tháng trôi qua!
Liên minh giữa Minh gia và hơn mười đại gia tộc khác lại một lần nữa họp bàn!
Khác với những lần trước, họ còn mang trên gương mặt một vẻ mặt thản nhiên nhưng hiện tại lại không thể giấu được sự lo lắng và kinh hãi.
Sở dĩ họ có biểu cảm như vậy là vì chỉ hai ngày nữa thôi sẽ đến cái ngày đó.

Ngay tổ chức lễ trưởng thành cho các thiên kiêu dưới hai mươi tuổi của Minh Vương thành và đó cũng là ngày mà Minh gia chủ đưa ra sự lựa chọn của mình.
Tuy không muốn nói ra nhưng họ lúc này chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải chấp nhận một điều rằng họ bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác và phải đối mặt với mười đại tông môn.
Đối với thế lực của liên minh thì việc đối phó với một đại tông đã không phải chuyện dễ dàng chứ đừng nói đến việc đối mặt cùng lúc với mười đại tông môn.
Lúc này, Ngu gia chủ Ngu Chí lên tiếng.
“Các vị, còn hai ngày nữa thôi là đến lễ trưởng thành nhưng ta hiện tại vẫn chưa tìm được các nào khác? Còn các vị thì như thế nào?”
Đáp lại, các vị gia chủ khác đều cúi đầu, bầu không khí yên lặng bao trùm lấy cả chính điện khiến mọi thứ ở trong chính điện trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn bao giờ hết.
Ngồi ở trên vị trí gia chủ, Minh Viễn gõ nhẹ đầu ngón tay lên thành ghế một lúc rồi lên tiếng.

“Bây giờ không còn cách nào khác nữa rồi, ta bây giờ chỉ còn cách là đưa ra những thiên kiêu mạnh nhất của gia tộc tham gia.

Biết là nên giữ lại thực lực của thiên kiêu gia tộc trước những gia tộc không có ý tốt khác và bọn chúng đang chờ đợi ngày chúng ta bị mười đại tông đè ép”.
“Dù không muốn chuyện đó xảy ra nhưng bây giờ không còn cách nào khác nữa?”
“Ta đang định giữ Minh Ngọc và Minh Hoàng cho lần tỷ võ cuối năm nhưng bây giờ phải cho cả hai đứa nó xông trận”.
“…”.
Những vị gia chủ khác nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau rồi cùng hướng về phía Minh Viễn với ánh mắt ngỡ ngàng và khó tin.
“Minh gia chủ, ý ngươi là đại thiếu phế vật?”
Hiểu được ý định của đám người, Minh Viễn chỉ biết thở dài một hơi rồi gật đầu.
“Ta không phải giấu các vị nhưng vì để đối phó với kẻ địch của gia tộc nên bắt buộc phải giấu chuyện này.

Kỳ thật mà nói, ta đã có tính để cho Minh Hoàng bộc lộ rõ sự phế vật ra ngoài nhưng trong tối vẫn âm thầm bồi dưỡng”.
“Cả hai tỷ đệ nó cũng thế, ngoài mặt thì Minh Ngọc thông minh hơn người là điều ai cũng biết nhưng giấu dưới sự thông minh đó là thực lực của bậc thiên kiêu”.
“Ta dự tính cuối năm sẽ lật ngửa bài với bọn chúng nhưng bây giờ phải làm rõ chuyện này rồi?”
Minh Viễn ánh mắt ngần ngại nhìn những người khác rồi hạ thấp giọng, nói.
“Đây là nỗi khổ tâm của ta và Minh gia nên mong các vị gia chủ lượng thứ vì ta đã giấu chuyện quan trọng như thế này?”

Các vị gia chủ nhìn Minh Viễn với ánh mắt tò mò, hỏi.
“Không biết cả hai đã đạt tới cảnh giới nào?”
“Nếu thật sự đủ nổi trội thì đây chính là điều đáng mừng chứ không phải đáng trách?”
Những người khá đồng thời gật đầu, nói.
“Đúng thế”.
“Minh Ngọc, Minh Hoàng? Cả hai còn đứng ngoài nghe lén đến bao giờ?”
Bỗng, Minh Viễn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớn rồi lên tiếng.
“Còn không nhanh vào đây gặp các vị gia chủ?”
Đứng ở bên ngoài, cả hai người bị cha phát hiện liền giật mình rồi sau đó liền giật mình đẩy cửa đi vào.
Khi nhìn thấy ánh mắt của các vị gia chủ thì cả hai người cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của cha thì cũng chỉ biết gật đầu.
“Minh Ngọc, Minh Hoàng gặp qua các vị gia chủ”.
Cả hai đồng thời cúi đầu thi lễ rồi sau đó tản mát khí tức từ trên người.
Khi tức vừa bộc phát thì toàn trường ngay lập tức chấn kinh, ánh mắt của những gia chủ đều không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt mình và trong vô thức thốt ra thành tiếng.
“Thật không ngờ? Minh gia chủ vậy mà giấu diếm hai thiên kiêu bậc này?”
“Ta trước đây đã đoán Minh Ngọc ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Ngưng Hải cành nhưng không ngờ lại đạt tới cảnh giới đỉnh phong?”
“Điều bất ngờ hơn là Minh Hoàng, ai ai cũng biết đại thiếu Minh gia là một kẻ phế vật, bại gia chi tử nhưng không ngờ lại là thiên kiêu bậc này? Chỉ mới mười bảy tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng thứ nhất?”
“Minh gia chủ giấu quá kỹ nhưng như vậy thật đáng mừng, đáng mừng”.
“Haha…”.

Thấy những người khác vui vẻ như vậy khiến Minh Viễn ngồi ở trên cao không giấu được sự đắng ý.

Hắn lúc nói ra chuyện này cũng đã nghĩ tới sự kinh ngạc của những người khác nhưng mà hắn không ngờ được là họ lại kinh ngạc như vậy.
Cố không để nụ cười hiện rõ, Minh Viễn nhếch mép lên tiếng.
“Ta đã đưa ra hai vị thiên kiêu bậc nhất ra ngoài rồi nên các vị cũng không cần phải giấu nữa? Ta bây giờ chính thức lật bài ngữa nên mong các vị hãy cùng ta đánh cược ván bài này?”
Các vị gia chủ khác nghe thấy vậy thì đồng thời gật đầu rồi bật đứng dậy.

Bọn họ đưa tay thi lễ rồi đồng thanh lên tiếng.
“Thiên kiêu nguyện lấy Minh gia dẫn đầu, nguyện để Minh gia chủ nắm giữ chức chủ của liên minh”.
Thanh âm của các vị gia chủ đồng thời vang lên khiến cả chính điện phải run lên.
Lúc này, bầu không khí nặng nề đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó là sư vui mừng không thể giấu diếm.
Cùng thời điểm đó, tại trong phòng nghỉ!
Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan thì đột nhiên thức tỉnh, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ và hướng ra xa khỉ thành thì khẽ cau mày.
“Thời điểm ba tháng ước hẹn đã đến? Không biết liên minh mà Minh Ngọc từng nói sẽ thể hiện được những gì?”
“Thật đáng mong chờ?”
Bước xuống khỏi giường, Đế Nguyên Quân đi về phía cửa sổ, tay đặt nhẹ lên khung cửa rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Bế quan tỉnh dưỡng suốt thời gian này cuối cùng cũng có chút kết quả? Tuy chỉ hồi phục được một phần nhưng đối với ta như thế đã là quá đủ rồi?”
“Minh gia tuy đối xử tốt với ta nhưng Minh Vương thành chỉ là một vũng nước nhỏ không đủ để giữ chân ta?”
“Sau khi chuyện này kết thúc thì ta sẽ rời khỏi đây?”.


Bình luận

Truyện đang đọc