CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Các ngươi xứng sao?!
“...”.

Quá tức giận, Lạc Thanh Ngạc đập mạnh tay vào thành ghế rồi bật mình đứng dậy, hắn chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi quát lớn một tiếng.

“Lâm Tuyết Nhi? Ngươi có biết ngươi vừa nói gì hay không?”.
“Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai mà dám đứng trước mặt ta và Mạc gia chủ cùng với Ngạn Tương Môn trưởng lão buông lời khinh nhục? Ngươi có biết hành động này của ngươi ngu ngốc đến mức nào hay không?”.
“Ta cho ngươi một cơ hội, cúi đầu nhận lỗi và ngoan ngoãn làm theo lời.

Bằng không thì đừng trách ta?”.
“...”.

Mạc Hữu Thắng vẻ mặt hậm hực nhìn Lâm Tuyết Nhi và không giấu diếm được sự tức giận mà thể hiện rõ ở trên gương mặt.

“Uổng công ta để ý và xem trọng nên mới muốn ngỏ ý liên hôn nhưng ngươi hiện tại làm ta quá thất vọng.

Ta không biết tên Đế Nguyên Quân đó là ai và ta chẳng quan tâm đến việc hắn là người như thế nào?”.
“Ta bây giờ chỉ biết một điều, ngươi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng? Ngươi nghĩ gì mà nói Anh Nghiêm nhà ta không sánh bằng một tên không có gia thế?”.
“Ngươi nghĩ hắn ta là ai và ngươi ở Lạc gia là cái thá gì?”.
Lúc này, Ngạn Tương Môn trưởng lão vẻ mặt có chút không được thoải mái nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi sau đó đưa mắt qua nhìn Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng.

“Mạc gia chủ, chuyện này nên để Lạc gia chủ giải quyết thì hơn”.
“Trưởng lão và Mạc huynh yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết cho rõ ràng?”.

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt gắt gỏng nhìn Lâm Tuyết Nhi, hạ thấp giọng nói.


“Lâm Tuyết Nhi, ta đã cho ngươi cơ hội và ngươi hãy tự quyết định?”.
“Lạc gia chủ?”.

Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng, vẻ mặt không cam chịu lên tiếng.

“Ngươi đang ép ta?”.
“Đúng, là ta đang ép ngươi?”.

Lạc Thanh Ngạc gật đầu.

“Số phận ngươi hiện tại đã an bài là phải ở bên cạnh Mạc Anh Nghiêm.

Cho dù ngươi hiện tại không chấp nhận và phản đối cũng chẳng thể thay đổi được kết quả này?”.
“Gả cho hắn?”.

Lâm Tuyết Nhi chỉ tay về phía Mạc Anh Nghiêm rồi nở một nụ cười lớn với giọng điệu khinh thường vô cùng.

“Lạc gia chủ, ngươi đang lầm tưởng vị thế của bản thân với ta sao? Ngươi và ta có quan hệ gì mà có quyền ép buộc ta phải làm theo lời ngươi?”.
“Ngươi có cái quyền đó sao?”.
“Ta tại sao lại không có cái quyền đó?”.

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt âm trầm nhìn cô và nói.

“Kể từ ngày ngươi đến Lạc gia thì ngươi đã chính thức trở thành người của Lạc gia? Nếu như ta không nhìn vào mối quan hệ của ngươi và Tuyết Dung thì ta sẽ để ngươi thoải mái ở trong gia tộc được sao?”.
“Nếu như ta không cho ngươi trở thành một người của Lạc gia thì ta cần gì phải dốc hết tâm sức để bồi dưỡng ngươi? Ngươi nghĩ bản thân ngươi là cái thá gì mà sánh ngang được với Tuyết Dung?”.
“Nếu như Tuyết Dung không cầu xin ta trao tài nguyên tu luyện công bằng với ngươi thì ngươi có được như ngày hôm nay? Trở thành một phần của Lạc gia thì số phận của ngươi phải do ta an bài và ngươi không được phép từ chối mà phải ngoan ngoãn làm theo mọi sắp xếp của ta”.
“Cho dù ta có bảo ngươi đi chết thì cũng phải ngoan ngoãn làm theo?”.

“Haha…”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt cô lộ rõ sự căm phẫn và khinh bỉ đến cực hạn nhìn Lạc Thanh Ngạc rồi thốt ra.

“Lạc gia chủ, ngươi nghĩ bản thân ngươi là cái thá gì mà có quyền áp đặt số phận của ta? Ngươi đang ảo tưởng về khả năng của ngươi và khả năng của Lạc gia?”.
“Ngươi nói ta tu luyện dựa trên tài nguyên của ngươi thì phải trở thành người Lạc gia? Ngươi nói ra lời này mà không cảm thấy buồn cười hay sao?”.
“Ngươi thấy ta từ trước đến giờ đã từng đòi hỏi ngươi hay Lạc gia phải mang tài nguyên đến để ta tu luyện? Ngươi đã từng thấy ta đòi hỏi ngươi bất cứ điều gì hay chưa? Hay do ngươi bị ảo tưởng về khả năng của gia tộc nên mới nghĩ ta muốn trở thành người Lạc gia?”.
“Tất cả không phải vì ngươi tự thân mang đến cho ta? Nếu như ngươi không nhớ thì để ta nhắc lại? Ban đầu, ta đã từ chối nhưng tại sao ngươi cứ đùn đẩy cho ta, ngươi nói ta là bằng hữu của Lạc Tuyết Dung và giúp đỡ con gái ngươi nên chuyện sử dụng tài nguyên Lạc gia là một chuyện đương nhiên.

Ngươi còn nói với ta là nếu như cảm thấy không đủ thì ngươi sẽ mang đến nhiều hơn?”.
“Ngay cả những lời ngươi nói lúc trước còn không nhớ? Hay ngươi nhớ hết nhưng lại gạt bỏ qua một bên? Ngươi vì danh lợi mà bán rẻ chính danh dự của bản thân?”.
“Một người rẻ mạt như ngươi thì lấy gì mà đòi quyết định số phận của ta?”.
“...”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì sững người, hắn lúc này mới nhớ lại bản thân trước đây đã từng nói những lời như vậy.

Nhưng với tình cảnh và toan tính của hắn hiện tại thì sao có thể bỏ qua như vậy được.

“Đúng là ta đã từng nói những lời đó nhưng ngươi cứ tự cho bản thân mình là đúng? Ngươi nghĩ bản thân chỉ là bằng hữu và giúp đỡ con gái ta một hai lần thì có thể thoải mái sử dụng tài nguyên của Lạc gia ta thoải mái như vậy?”.
“Sao ngươi không nhớ lại bản thân ngươi đã tiêu tốn biết bao nhiêu trân tài, bảo đan, diệu dược? Tất cả không phải vì chính bản thân ngươi yêu cầu ta hay sao?”.
“Nếu không nhờ những tài nguyên mà ta mang lại thì ngươi có được như bây giờ hay không? Nếu không có ta cưu mang thì ngươi bây giờ chỉ là một người cơ nhỡ, không có chốn nương thân?”.
“Cho dù ngươi không xem bản thân là một phần của Lạc gia thì ngươi ít nhất cũng phải biết báo ân và việc ngươi kết hôn cùng Mạc Anh Nghiêm chính là việc báo đáp ân tình mà ta mong muốn?”.
“...”.

Ngồi ở phía bên dưới, Mạc Hữu Thắng gật đầu, lên tiếng.

“Lạc huynh nói không sai?”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười lạnh, nói tiếp.

“Đúng là khiến người khác cảm thấy thất vọng? Ngay cả việc báo ân mà ngươi còn không biết? Nếu như chuyện ngươi ăn cháo đá bát truyền ra ngoài thì ngươi còn sống được ở trong thành nữa hay không?”.
“Ta thấy ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đồng ý hôn sự này là cách tốt nhất.

Chưa kể, nếu như ngươi kết hôn với Anh Nghiêm thì ngươi không chỉ có tài nguyên mà còn có cơ duyên đến Ngạn Tương Môn tu luyện”.
“Như thế chẳng tốt hơn việc bị những người trong thành này khinh thường, ghẻ lạnh và phải ở bên cạnh một tên không có gia thế, không có tên tuổi?”.
“Haha…”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng, hắn đưa mắt nhìn Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng đáp lời.

“Mạc gia chủ? Tai ngươi có vấn đề hay là nghe những lời ta nói mà không chịu hiểu? Hay ngươi hiểu mà vẫn cố chấp?”.
“Chuyện ta kết hôn với Mạc Anh Nghiêm là chuyện sẽ không bao giờ diễn ra nên ngươi đừng ở đó mà mộng tưởng?”.
Sau đó, Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn Lạc Thanh Ngạc rồi lên tiếng nói tiếp.

“Còn ngươi, ngươi đang lầm tưởng hai chữ “Báo ân” hay sao? Đúng, Lạc gia các ngươi có ân với ta nhưng việc ngươi ép ta cưới một tên yếu kém và vào một gia tộc hèn mọn giống như Mạc gia?”.
“Điều đó chẳng khác gì đang bán ta giống như một món đồ.

Ngươi thấy đây chính là cách báo ân của ngươi? Vậy ta hỏi, nếu như ngươi chịu ân một ai đó thì sẽ báo ân bằng việc bán chính người vợ hay ngươi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó?”.
“Ngươi…”.

Lạc Thanh Ngạc tức giận đứng dậy, hắn chỉ thẳng tay về phía Lâm Tuyết Dung rồi lớn tiếng quát lớn.

“Ăn nói hàm hồ? Ngươi có biết hậu quả sau khi buông những lời nhục mạ như vậy hay không?”.
“Lạc gia chủ?”.

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi khinh thường cười khẩy một tiếng.

“Sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta? Hay là ngươi cảm thấy chột dạ nên không thể trả lời?”.

“Ngươi muốn chết?”.

Bộc phát khí tức của bản thân, Lạc Thanh Ngạc tức giận vung tay b ắn ra một đạo kình khí đánh bay Lâm Tuyết Nhi văng ra ngoài và khiến khóe miệng cô phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn Lâm tuyết Nhi nằm bất động trên nền đất, Lạc Thanh Ngạc dùng kình lực bóp chặt cổ cô rồi kéo thẳng vào bên trong.

Ánh mắt hắn nhìn cô lúc này đã không thể giấu được lửa giận ở trong lòng.

“Ngươi có thể nói gì cũng được nhưng ta nghiêm cấm ngươi nhục mạ Thanh Tuyền”.
Bị ném mạnh xuống đất, Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi khinh thường rồi điên cuồng cười lớn một tiếng.

“Lạc Thanh Ngạc, một kẻ bất nhân như ngươi và biết quan tâm đến người khác? Đối với người thân thì hết lòng bảo vệ, còn ta thì ngươi chỉ xem như một công cụ? Đúng là nực cười?”.
“Ngươi…”.

Lạc Thanh Ngạc tức giận đánh ra một chưởng hướng về phía lồng ngực Lâm Tuyết Nhi mà đánh và đồng thời quát lớn một tiếng.

“Tự chuốc lấy hậu quả?”.
Ngay khi chưởng khí chuẩn bị đánh tới, Lâm Tuyết Nhi không hề có dấu hiệu phản khác mà chỉ từ từ nhắm chặt hai mắt lại và chảy xuống hai hàng nước mắt.

Cô thà chịu chết chứ tuyệt đối không phản bội hắn và không bao giờ trở thành công cụ của người khác.
Ngay khi chưởng khí chuẩn bị đánh tới thì đột nhiên, ở ngoài xa có một đạo kiếm khí kinh khủng lao tới và hướng thẳng về phía chưởng ấn mà đánh.

Cùng với đó là một giọng nói âm trầm, nặng nề và bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên lạnh lẽo vì sát ý bộc phát.

“Muốn cưỡng ép người của ta? Ai cho ngươi có cái gan đó?”.
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sắc mặt Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt âm trầm thốt ra một tiếng.

“Đế Nguyên Quân?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote..


Bình luận

Truyện đang đọc