CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Đệ bát môn,...!Tử Môn!
Bát môn vừa mở, cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu lớn.

Ngay sau đó, thời gian xung quanh hắn đột nhiên cô đọng lại và duy chỉ có cơ thể hắn dần thay đổi.
Từ trên mi tâm xuất hiện một đạo ấn khí hình vòng xoáy và từ trong đó thoát ra một cổ khí tức tử khí kh ủng bố vô cùng.

Ấn ký đó lúc này tựa như là một cánh cửa đi đến luân hồi, chỉ cần ai chạm phải loại khí tức này thì chắc chắn sẽ chết.
Tử khí nhập thể, cơ thể Đế Nguyên Quân cứ run lên liên hồi và khí tức trên người cứ thế tăng lên gấp hàng chục, hàng trăm lần.

Khí tức hắn lúc này kh ủng bố đến mức khiến thời gian ngưng đọng hiện lên những vết nứt rồi rơi xuống thành từng mảng lớn,
Ngay khi thời gian ngưng đọng sụp đổ thì tên nam tử đó cũng đã đánh tới, chỉ thấy tay phải hắn đâm mạnh thanh kiếm hư ảo hướng thẳng về phía lồ ng ngực Đế Nguyên Quân.
Ngay tại khoảng cách chưa đến một phân thì Đế Nguyên Quân cũng đã động, chỉ thấy tay phải hắn đột nhiên đưa lên nắm chặt lấy lưỡi kiếm và dùng ánh mắt sâu thẳm giống như cõi hư vô không còn chút sinh lực.
Sau đó, ý niệm vừa ra thì khí tức trên người một lần nữa bộc phát.

Đế Nguyên Quân lách người qua một bên rồi dùng lực kéo mạnh khiến tên nam tử ngã nhào về phía trước thì dùng chân đá mạnh một cái.
Cảm nhận thấy nguy hiểm, tên nam tử dùng tay trái chắn ngang ngay trước ngực để ngăn cản nhưng lực lượng của Đế Nguyên Quân hiện tại đã mạnh hơn trước gấp hàng ngàn lần.
Phốc!
Bị một cước đá văng lên không hàng ngàn trượng, tên nam tử nhăn mặt đau đớn và phun ra một ngụm máu tươi.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, tên nam tử nhìn cánh tay đang không ngừng run lên thì khẽ nhíu mày.

Hắn không thể tin được, một tên không có sức chống đỡ trước mặt hắn lúc này lại mạnh mẽ đến như vậy.

Nhưng khi hắn nhìn thấy tử khí trên người Đế Nguyên Quân thì đột nhiên ngộ ra điều gì đó.

Chỉ thấy ánh mắt hắn dần trở nên trầm xuống rồi nhếch mép nở một nụ cười lạnh.
“Ta còn tưởng ngươi có chiêu gì đó đặc biệt nhưng không ngờ ngươi lại sử dụng cấm pháp mượn lực lượng của luân hồi để gia tăng sức mạnh.

Nhưng đó cũng chỉ là nhất thời mà thôi, ta tự hỏi ngươi có thể duy trì trạng thái này được đến bao giờ?”
“Ta bây giờ chẳng cần làm gì, chỉ cần dương mắt nhìn ngươi bị tử khí ăn mòn từng chút một.

Không đến một nén hương thì ngươi chắc chắn sẽ bị tử khí nuốt chửng tất cả?”
“Đến lúc đó ta không cần ra tay thì ngươi cũng sẽ tự chết? Thậm chí cái chết của ngươi sẽ còn tàn độc hơn nữa, liệu một kẻ hạ giới bị tử khí ăn mòn có thể nhập luân hồi được nữa sao?”
“...”.
Nghe thấy thanh âm của hắn ta cứ văng vẳng khiến Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày và trên gương mặt hiện lên vể ngưng trọng.

Hắn biết rất rõ, tình trạng của bản thân lúc đó sẽ đón nhận hậu quả như thế nào?
Đúng như hắn ta vừa nói, Đế Nguyên Quân sớm muộn gì cũng sẽ bị tử khí ăn mòn cho đến lúc chết đi và ngay cả sau khi chế cũng không thể thoát được.

Hắn vĩnh viễn sẽ không thể nhập luân hồi.
Đế Nguyên Quân bất giác ngẩng đầu nhìn tên nam tử rồi nhếch mép nở một nụ cười nhẹ.
“Ngươi nói không sai, ta sớm muộn cũng sẽ bị tử khí ăn mòn và tuyệt nhiên sẽ không thể nhập luân hồi? Nhưng như thế thì đã sao?”
“Nếu như ta sợ thì ta đã không sử dụng loại cấm pháp bậc này?”
Sau đó, Đế Nguyên Quân bất giác trở nên nghiêm nghị, nói.

“Nhưng mà ngươi đã sai ở một điểm rằng ta không phải kẻ tầm thường giống như những lời nói của ngươi? Ta chắc chắn sẽ sống và kẻ chết chính là ngươi?”
Nói xong, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân xông thẳng về phía tên nam tử.

Ngay tức khắc, thân ảnh của hắn giống như biến mất khỏi không gian này và thình lình xuất hiện ngay sau lưng với tốc độ nhanh đến mức mà tên nam tử không thể theo kịp.
Cảm nhận nguy hiểm đến cùng cực từ sau lưng truyền lại, tên nam tử liếc mắt nhìn ra sau và định quay người để chống đỡ nhưng một quyền của Đế Nguyên Quân giống như một quả tinh cầu khổng lồ giáng xuống khiến hắn ta đau đớn phun ra một ngụm máu lớn và trực tiếp rơi từ trên cao xuống.
Nằm la liệt trên mặt đất, tên nam tử gồng mình đứng dậy, cơ thể hắn lảo đảo cố trụ vững cơ thể.
Một tay đưa lên ôm ngực, một tay đưa lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng.

Tên nam tử tức giận cắn răng thốt ra.
“Đáng chết, sức mạnh của ngươi hiện tại vậy mà có thể đánh xuyên qua được lớp phòng ngự của ta?”
“Có thể khiến ta bị trọng thương như thế này ở hạ giới thì chỉ duy nhất có một mình ngươi? Ngươi bây giờ cũng nên cảm thấy tự hào vì đã ép ta đến mức như thế này nhưng ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi?”
“Ta bây giờ sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sử của bản Đế là như thế nào?”
Nói xong, tên nam tử giẫm mạnh hai chân rồi hét lớn một tiếng.

Chỉ thấy khí tức trên người hắn ta thình lình bộc phát hóa thành một cơn phong bạo quét ra xung quanh.

Không chỉ có thế, thực lực của hắn ta hiện tại đã mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
Toàn lực bộc phát, tên nam tử giẫm mạnh chân xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân rồi vung tay đánh ra một đạo chưởng ấn mang theo tiên lực kh ủng bố vô cùng.

Đối mặt với tiên pháp thì thế gian mọi thứ chắc chắn sẽ hóa thành hư vô.

Đứng ở giữa trung tâm chưởng ấn, Đế Nguyên Quân không hề tránh né mà giương mắt nhìn công kích trực tiếp đánh lên người.

Ngay lúc chưởng ấn sắp sửa đánh trúng thì cơ thể hắn đột nhiên rung lên một cái và một dòng máu tươi từ trong khóe miệng chảy ra.
Đế Nguyên Quân lúc này giống như muốn nói ra thứ gì đó nhưng cổ họng cứ như bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó giữ lại ngăn không cho hắn thốt ra thành lời.
‘Phong âm, phong nhãn, phong thính?’
‘Hậu quả bắt đầu rồi sao?’
‘Trước khi phong thính bắt đầu thì bằng mọi giá phải tiêu diệt hắn ta?’
Không suy nghĩ nhiều, Đế Nguyên Quân toàn lực bộc phát và biến khí tức hở trên người hóa thành một vệ tinh quang bao lấy cơ thể rồi giẫm mạnh chân trực tiếp xông thẳng qua chưởng ấn.
Ngay lúc sắp sửa đâm trúng thì Đế Nguyên Quân vung tay hiệu triệu Cô Tịch.

Tay phải nắm chặt chuôi kiếm rồi tung ra đại chiêu.
Chỉ thấy từ mũi kiếm bộc phát ra một cổ khí tức kiếm đạo vô cùng kh ủng bố hóa thành từng vệ kiếm mang hình vòng cung quét ra xung quanh và hướng thẳng về phía chưởng ấn mà đánh.
Giẫm mạnh chân lao thẳng tới, Đế Nguyên Quân cắn răng chịu đựng cơn đau đến cùng cực đè nén lên cơ thể.
Oanh!
Thanh âm kiếm chiêu cùng chưởng ấn và chạm một cách kịch liệt.

Đế Nguyên Quân nghiến chặt răng rồi tiếp tục phát động cấm pháp để gia tăng thực lực lên gấp nhiều lần.
Răng rắc!
Bỗng.

một thanh âm đổ vỡ vang lên khiến cả phiến thiên địa này phải run rẩy.

Đế Nguyên Quân phá một cái lỗ lớn ở trên chưởng ấn rồi lao qua và hướng thẳng về phía tên nam tử mà đánh.
Ngay lúc hắn định tung chiêu thì hai mắt đột nhiên mờ hẳn đi và không kiềm chế được liền từ từ nhắm chặt lại.

Đế Nguyên Quân không thể ngờ “Phong nhãn” lại đến sớm hơn dự tính như vậy.
Không để bị ảnh hưởng, Đế Nguyên Quân dùng nguyên thần cảm ứng dán chặt lên người tên nam tử rồi vung kiếm đánh ra một đạo kiếm mang mang theo uy lực kh ủng bố có thể chém đứt hết thảy tất cả mọi thứ.
Nhìn kiếm mang đánh tới, tên nam tử khịt mũi khinh thường, chỉ thấy hắn ta giẫm mạnh chân đạp không nhảy lên cao để tránh né.

Trong lúc hắn còn tưởng bản thân đã thoát được thì đột nhiên ở phía bên dưới truyền đến một cổ khí tức nguy hiểm.
Khi hắn liếc mắt nhìn xuống thì đã thấy kiếm mang đuổi đến đã rất gần!
Biết bản thân khó thoát, tên nam tử cắn răng trực tiếp đổi hướng lao về phía Đế Nguyên Quân.
Đoán được ý định của hắn ta, Đế Nguyên Quân nhếch mép nở một nụ cười nhẹ.

Hắn đã chờ đợi cái khoảnh khắc này từ lâu rồi.
Vung tay chỉ mũi kiếm lên cao, Đế Nguyên Quân truyền hết toàn bộ chân nguyên dung nhập vào trong lưỡi kiếm rồi tung ra một kích cuối cùng.

Đây chính là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng, nói đúng hơn thì đây chính là cơ hội duy nhất để hắn lật ngược tình thế.
Khí tức kiếm đạo khinh khủng tuôn trào ra ngoài và bao trùm lấy một vùng rộng lớn vô cùng.

Nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa cảm thấy đủ, hắn tiếp tục phát động kiếm đạo lên đến cực điểm và đạt tới giới hạn cao nhất mà ngay cả cơ thể hắn hiện tại cũng không thể chịu đựng được.
Đột phá giới hạn, Đế Nguyên Quân đã mở ra được một con đường phá kiếp!
Đây cũng chính là một kiếm mạnh nhất của hắn từ trước cho đến giờ và cũng là đệ nhất kiếm chiêu mà hắn từng ngộ ra!
Đây không phải kiếm pháp, đây chính là kiếm của hắn!
Nhất kiếm trảm thiên, diệt địa, hám thần ma, đọa tiên đò!
Thiên hạ đệ nhất, Đế Nguyên Quân chi kiếm!
Nhất Kiếm Phá Kiếp!
khai sinh ngoài kia “Kiếm Đạo”, bài danh là “Kiếm Kiếp”!.


Bình luận

Truyện đang đọc