CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN



Đấu giá kết thúc!
Hai món vật phẩm đã tới tay, Đế Nguyên Quân ngồi đợi ở bên trong căn phòng một lúc thì trưởng quản mang theo hai kiện vật phẩm rồi trao vào tay hắn.
Đón nhận vật phẩm vào trong nhẫn giới chí rồi lên tiếng.

“Ta muốn bế quan một thời gian, không biết Thiên Bảo Các có căn phòng trống nào không?”.
Trưởng quản nợ một nụ cười nhẹ trả lời.

“Công tử yên tâm, chuyện này đich thân ta sẽ sắp xếp”.
“Công tử đợi ở đây một lúc, ta ra ngoài sắp xếp phòng cho công tử rồi lát nữa có người tới đẫn đi”.
Nói xong, trưởng quản gật đầu ra hiệu một cái rồi đi ra ngoài.

Ngay khi hai người vừa đi ra thì lúc này, trưởng quản quay qua rồi lên tiếng.

“Ngươi ra ngoài căn dặn những người khác, nếu như gặp vị công tử này thì thu liễm một chút, tuyệt đối đừng đắc tội với người này, nếu không thì sinh tử tự chịu”.
“Ngoài ra, nếu như người này cần gì thì phải thông báo cho ta trước”.
“Đã rõ”.

Tên đệ tử cúi đầu thi lễ rồi chạy thẳng một mạch ra ngoài thông báo.
Lúc này, trưởng quản vừa đi ra được một lúc thì ngoái đầu nhìn lại, trong đầu hắn chợt có một suy nghĩ.

‘Một người có thể ghi ra hai đại công pháp địa cấp mà không có một chút suy nghĩ’.
‘Thân thế người này cũng quá kỳ dị’.
‘Nếu như không kết bạn được thì ta không muốn đối đầu’.
Một lúc lâu sau!
Đế Nguyên Quân cảm nhận được có bốn cỗ khí tức Ngưng Hải cảnh tầng thấp tiến lại gần.

Ngay khi bốn người đứng ở bên ngoài cửa thì Đế Nguyên Quân chợt lên tiếng khiến bốn người bị giật mình.

“Thái Thiên trưởng lão, người đã đến rồi thì vào đi”.
“Cần gì phải trốn trốn tránh tránh”.
Thái Thiên tức giận đẩy cửa đi vào bên trong cùng với ba người có khí thế hùng hổ vô cùng.

“Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội”.
“Nhanh giao ra hai vật phẩm lúc nãy thì ta tha cho ngươi một mạng, bằng không ngươi sẽ giống như cái chén này”.
“Ly đổ, chén vỡ”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn cái chén vỡ thành nhiều mảnh nhỏ trên nền đất rồi nở nụ cười lạnh nói.

“Thái Thiên, ngươi nên nhớ, nơi này là Thiên Bảo Các, mọi hành vi đánh giết bị nghiêm cấm”.
“Nhưng điều đó chỉ áp dụng cho những người các ngươi, còn ta thì không”.
“Trong mắt ta, cho dù ngươi là thánh tử, thần tông hay là giun dế thì các ngươi đều giống nhau, cũng chỉ có một cái mạng”.
“Thế nên, mạng có giữ được hay không thì tùy vào ý định của các ngươi”.

Thái Thiên trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, gương mặt lộ ra vẻ tức giận nói.

“Ngươi đang uy hiếp ta?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng rồi nói.

“Cứ xem như vậy đi?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân thẳng bước đi ra ngoài.

Thái Thiên nhìn Đế Nguyên Quân đi ra ngoài mà rống lớn.

“Hừ, chuyện này chưa xong đâu”.
“Ngươi tốt nhất thì ở trong này luôn đi”.
“Trưởng lão, hắn đi rồi”.

Một tên đệ tử đứng bên cạnh lên tiếng.
“Một lũ phế vật”.

Thái Thiên quay qua nhìn ba người rồi quát lớn một tiếng xong quay người đi ra.

Bỏ mặc ba người nhìn nhau rồi thở dài một hơi.
Đế Nguyên Quân được tên đệ tử dẫn vào bên trong một căn phòng lớn thì ngay lập tức, hắn cảm nhận được lượng linh khí nồng đậm ở bên trong rồi gật đầu khen ngợi.

“Nơi này không tệ”.
“Tạm thời ở đây bế quan một thời gian”.
Ngồi xuống, hai tay ném ra hơn mười man linh thạch rồi bắt đầu kết ấn, chỉ trong nháy mắt, đại trận đã hình thành và dần ổn định.

Lấy thân làm trung tâm trận pháp, Đế Nguyên Quân nhanh chóng lấy ra Dưỡng Linh Hồ rồi ném lên không trung.
Cùng lúc đó, hắn lấy đầu tiểu linh mạch rồi đồng thời ném lên rồi bắt đầu bế quan.

Ngồi ở bên dưới mặt đất, Đế Nguyên Quân hai tay liên tục kết ấn và đánh ra một lượng lớn chân nguyên để gột rửa.
Dần dần, những mạnh bụi bẩn ở trên Dưỡng Linh Hồ đã bị rửa sạch, để lộ một thân hồ lô cao gần hai mươi phân với màu vàng hơi sẫm màu.

Nhìn hồ lô nằm ở trong lòng bàn tay, Đế Nguyên Quân gật đầu thầm khen.

“Mặc dù nó mới chỉ Phàm cấp thất giai nhưng khả năng mang lại không yếu hơn cửu giai là bao nhiêu”.
“Bây giờ chỉ cần mở rộng không gian cho nó nữa là được”.
Đế Nguyên Quân lấy ra từng cái nhẫn trữ vật lúc trước đoạt được rồi bóp mạnh tay một cái, toàn bộ bị bóp nát thành bụi phấn, duy chỉ còn lại những mảnh đá màu đỏ mang theo lực một không gian nhỏ.
Đế Nguyên Quân đổ hết những mảnh đá nhỏ vào bên trong hồ lô rồi đánh ra chân nguyên, dần đầu tiểu linh mạch đi vào bên trong rồi vận lực bắt đầu luyện khí.
Thúc dục chân nguyên đánh ra linh hỏa, Đế Nguyên Quân tốn thời gian gần một tháng mới có khiến hồ lô dung hợp với hai thứ kia, thu hồ lô vào trong lòng bàn tay.

Đế Nguyên Quân đánh một tia thần thức vào bên trong kiểm tra rồi nói.


“Hơn một trăm trượng không gian tích trữ nhưng hợp lại chỉ được mười mét không gian thôi sao?”.
Cảm nhận hồ lô vẫn chưa được ưng ý, Đế Nguyên Quân một tay giữ chặt hồ lô, một tay đưa lên rồi dùng chân nguyên vẽ ra một tấm linh phù rồi dùng cường lực đẩy nó vào bên trong.
Sau thời gian một tháng, linh phù đã dung hợp hoàn toàn với hồ lô.

Đế Nguyên Quân đánh ra thần thức, một lần nữa kiểm tra.

Ngay sau khi thấy linh phù đã có thể tùy thời điểm là có thể sử dụng nên nở một nụ cười nhẹ.
“Nạp Linh Phù, cũng tạm ổn”.
“Bây giờ ta có thể nuôi dưỡng hạt Huyết Đế Mộc rồi”.
Đế Nguyên Quân lấy ra một hạt màu đỏ tươi chỉ nhỏ bằng một hạt gạo ở trong tay rồi lắc đầu.

Lúc này hắn rất muốn luyện hóa nó nhưng rất nhanh đã dừng lại.

“Dụng tốc bất đạt”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc này, ở bên ngoài cửa có một tên đệ tử đang đứng túc trực ở đó.

Ngay khi thấy Đế Nguyên Quân đi ra thì rối rít tiến lại gần rồi kính cẩn lên tiếng.

“Công tử, trưởng quản đại nhân mời công tử đến thư phòng”.
“Trưởng quản đại nhân có chuyện muốn thương lượng với công tử”.
“Dẫn ta đi qua xem thử?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
Đi theo tên đệ tử một lúc, Đế Nguyên Quân đứng trước một căn phòng lớn rồi đẩy cửa đi vào.

“Ngươi tìm ta có việc gì sao?”.
“Công tử, ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy?”.

Trưởng quản nở một nụ cười nhẹ nói.

“Chi bằng ngồi ở đây uống một vài tách trà”.
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp.

“Ta không muốn vòng vo”.
Trưởng quản gật đầu rồi nói.


“Nếu công tử đã muốn vậy thì ta không giấu nữa”.
“Nhìn ngươi rất lạ, chắc hắn đây là đầu tiên đến đây và mục tiêu chắc là vào Nam Hoang Sơn Mạch tìm kiếm cơ duyên”.
“Chuyện này xem như đúng đi”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Ngươi tiếp tục nói đi”.
“Không biết công tử có hứng thú với một chút tin tức ở trong đó hay không?”.

Trưởng quản suy tính nói.
“Thời gian trước, ta phát hiện một gốc linh dược Huyền Băng Liên Huyền cấp trung phầm nhưng ở đó đã có một con hung thú tam cấp trấn giữ”.
“Nếu như công tử có thể giúp ta lấy được gốc linh dược đó về đổi thì Thiên Bảo Các nguyện đổi với giá gấp hai?”.
Ban đầu, hắn nghĩ Đế Nguyên Quân sẽ có một chút động tâm nhưng không, hắn vẫn hững hờ và gương mặt trông không có hứng thú nên trưởng quản tiếp tục nói.

“Chưa kể, gốc linh dược đó có ba cây và Thiên Bảo Các chỉ muốn một cây ở trong số đó”.
“Công tử cảm thấy thế nào?”.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Như vậy cũng được?”.
“Nhưng bên cạnh đó, ta muốn một tấm bản đồ khu vực bên ngoài”.
Trưởng quản thấy vậy liền nở một nụ cười vui mừng nói.

“Chuyện này chắc chắn rồi”.
“Đợi lát nữa có người sẽ mang tới cho công tử”.
Một lúc sau, Đế Nguyên Quân nhận lấy tấm bản đồ rồi đi ra ngoài thì lúc này.

Một bóng dáng nữ tử từ sau rèm cửa đi ra.

“Trưởng quản, ngươi làm vậy chắc không thỏa đáng cho lắm”.
“Thánh nữ, người yên tâm”.

Trưởng quản nở một nụ cười lạnh nói.

“Huyền Băng Liên có Băng Xà bảo vệ, thực lực của nó không thấp, ngay cả Ngưng Hai cảnh đã nhiều lần chịu thiệt thòi bởi nó”.
“Chẳng qua là ta muốn kiểm tra xem người thần bí này có thực lực như thế nào thôi”.
“Ngươi cứ xem mà làm, Huyền Băng Liên ta cần cả ba gốc, cho dù một gốc cũng không thể thiếu”.
“Thánh nữ yên tâm, tên đó nếu như có ý định đùng vào thì đệ tử của ta sẽ ra tay giết chết hắn”.

Trưởng quản nở một nụ cười chắc chắn nói.
“Được rồi, ta tin ngươi”.
Ngay khi rời khỏi Thiên Bảo Các, Đế Nguyên Quân liền cảm nhận được có ba cỗ khí tức Ngưng Hải cảnh quen thuộc đang đi theo sau và ba người kia không hề giấu diếm sát ý.
Đế Nguyên Quân bỏ mặc ba người kia rồi thoải mái đi dạo trong thành một vòng, ngay khi không tìm được vật ưng ý nên thẳng một đường đi ra rồi hướng vào Nam Hoang Sơn Mạch.
Lúc này, Đế Nguyên Quân mới để ý, ban đầu có ba người đi theo nhưng bây giờ chỉ còn có hai người.

“Đi báo tin rồi sao?”.
Thấy vậy, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân rồi lao nhanh về phía trước, thì hai người đi theo sau cũng bắt đầu chạy theo, chạy khoảng chừng gần một nén hương thì hắn mới dừng lại.
Hắn thình lình quay người khiến hai tên kia bị bất ngờ nhưng rất nhanh liền trấn tỉnh lại, cả hai người lấy ra vũ khí của mình rồi từ từ tiến lại gần.


Đế Nguyên Quân thấy vậy liền lắc đầu, những người này đã phớt lờ lời cảnh báo.
“Ta đã từng cảnh báo các ngươi một lần rồi?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói.

“Tại sao vẫn có người ngu ngốc như hai ngươi”.
“Hừ, bớt nói nhảm đi”.
“Ngươi khiến Thái Thiên trưởng lão tức giận nên hậu quả lúc này là do ngươi tự chịu”.
“Chịu chết đi”.
Nói xong, cả hai người nắm chặt chuôi kiếm rồi lao lên, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng hai mạnh mẽ đánh ra.
“Hai người các ngươi tự cho là đúng”.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nói.

“Thiên Địa cảnh đến đây thì ta còn kiêng dè vài phần”.
“Còn hai người các ngươi mà muốn lấy mạng ta?”.
“Giun dế muốn lay động sơn nhạc”.
“Các ngươi làm được sao?”.
Kiếm chiêu chém tới, Đế Nguyên Quân ánh mắt đóng mở một cái rồi lách người qua một bên tránh né.

Rồi sau đó hắn cường ngạnh đá ra một cước.
Hai người bị bất ngờ, nhanh chóng thu kiếm lại để ngăn chặn nhưng cước của hắn quá nặng nên bị đá văng ra xa, hai chân trượt trên nền đất một quãng dài gần mười mét mới dừng lại.
Đế Nguyên Quân nhìn hai người lộ ra vẻ kinh hãi liền lên tiếng.

“Hai ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?”.
“Hừ, tự tin thái quá”.
Huyền cấp thượng phẩm quyền pháp, Bách Luyện Ngọc Thủ!
Hai người một lần nữa lao lên rồi dốc hết toàn bộ sức lực rồi đánh ra một kiếm, hai đại kiếm chiêu kết hợp đánh về phía trước.

Mặc dù uy lực của một kiếm này rất mạnh nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng nào cả.

Chỉ thấy hắn đưa tay lên rồi cường ngạnh đón nhận một kiếm.
“Hahaha, đúng là kẻ ngu, dám đưa tay đón kiếm của hai người bọn ta”.
“Đúng là không biết sống chết”.
Nhưng nhanh chóng, sắc mặt của hai người lộ ra vẻ kinh hãi, hai đồng từ đột nhiên co rút lại, hai người không tin được vào mắt mình nữa.

Chỉ thấy Đế Nguyên Quân đánh ra một ít chân nguyên bảo vệ lòng bàn tay rồi cường ngạnh bóp chặt kiếm chiêu rồi phá diệt.
“Còn chiêu gì nữa không?”.
“Cho dù ngươi phá hết kiếm chiêu của bọn ta thì sao?”.
“Ngươi chỉ có một người, còn bọn ta có hai người, để xem ngươi có thể chịu được đến bao giờ?”.
Nhìn hai tên ngu xuẩn tử cho mình là đúng, Đế Nguyên Quân khinh thường nói.

“Chỉ là cảnh giới mạt chi mà có tự tin lớn đến vậy”.
“Hai ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy”.
“Hừ, ngươi bây giờ vẫn còn càn rỡ sao?”.
“Người của ta sắp đến rồi, ngươi chuẩn bị ở đây đợi cái chết đi”.
---


Bình luận

Truyện đang đọc