CHUNG TÌNH 2



Ngôn Cảnh Tắc trở lại phủ đệ của mình, lập tức cho người tìm luật pháp triều đại tới xem.
Tô Mặc Tu vào Hình Bộ, đang xem những sách này, hắn đương nhiên cũng phải nhìn xem, lúc này mới có thể nói chuyện được với Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc đọc sách, thứ hắn xem qua, tất cả đều một chữ không kém mà nhớ kỹ.
Hắn cũng không phải là người thường!
Chỉ là sách tương quan thật sự quá nhiều, hắn khêu đèn đọc đêm xen suốt hai canh giờ cũng không xem được bao nhiêu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông sách xuống, lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc sáng sớm đã thức dậy.
Nếu hoàng tử như bọn họ muốn thượng triều thì sẽ có triều phục chuyên môn, nếu muốn tham gia lễ mừng gì cũng có lễ phục chuyên môn, nhưng ngày thường mặc y phục cũng không thêu long mạ vàng.
Nhiều nhất chính là vải dệt thủ công linh tinh tốt hơn một chút.
Mà quần áo như vậy, ở kinh thành, quan viên quyền quý thậm chí người nhà bọn họ, đồng dạng sẽ mặc.
Ngôn Cảnh Tắc chọn hồi lâu, cuối cùng chọn ra một thân áo choàng màu nguyệt bạch mặc vào, lại chọn lựa kỹ càng một ít phối sức, lúc này mới ra cửa.
Tô Mặc Tu cũng làm chuyện đồng dạng.
Ngũ hoàng tử hẹn y cùng nhau ăn bữa sáng, còn chỉ có hai người bọn họ, không có những người khác ở……
Tô Mặc Tu mặc vào xiêm y dùng vải dệt quý hiếm Thừa Đức Đế ban thưởng làm ra trước, lại cảm thấy quá mức khoe khoang, liền lại thay đổi một thân trường bào mới may, thêu rất nhiều ám văn màu xanh lục.
Còn phối sức, y cũng tuyển vài dạng, chỗ chi tiết cũng đủ công phu.
Làm xong hết thảy, y còn ra cửa sớm, đi đến nơi ước định gặp mặt.
Chỉ là…… Có khi nào y đi có chút sớm quá không? Y ở đó chờ, có khi nào khiến Ngũ hoàng tử nhận thấy y gấp khó dằn nổi hay không?

Tâm tình Tô Mặc Tu phức tạp khó phân biệt.
Mấy ngày trước y ở Ngự Thư Phòng nhìn đến Ngũ hoàng tử, không biết vì sao, thế mà nhớ mãi không quên, động tâm.
Cảm xúc như vậy trước kia y chưa bao giờ có, y quá bàng hoàng, cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng cố tình khắc chế không được chính mình, nhịn không được muốn tiếp cận Ngũ hoàng tử.
Nhưng Ngũ hoàng tử…… Ngũ hoàng tử tiếp cận y, hơn phân nửa chỉ là vì muốn được Tô gia trợ giúp.
Giờ này khắc này, y thậm chí có chút may mắn, may mắn trên người mình có thứ mà Ngũ hoàng tử muốn.
Tô Mặc Tu tự giễu cười, có chút phỉ nhổ chính mình, trời biết y lại dừng không được bước chân.
Chỉ là, có phải y không nên biểu hiện quá nóng bỏng không? Nếu Ngũ hoàng tử nhìn thấu y, khẳng định sẽ không coi y ra gì.
Tô Mặc Tu trong thấp thỏm như vậy, tr thi đến địa điểm ước định, vừa lúc nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đi về phía mình.
Lúc này mặt trời sớm đã lên cao, ánh mặt trời đã dần dần trở nên nóng bỏng, mà nam nhân hướng về y mỉm cười kia phảng phất tựa như một làn gió mát, từ từ thổi tới.
Tô Mặc Tu đột nhiên liền minh bạch, vì sao có người sẽ phong hỏa hí chư hầu*.
(*Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng.

Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến.

Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh.

Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây.

Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯).)
Giờ này khắc này, cái gì y cũng đều nguyện ý làm vì nam nhân trước mắt.
Cũng may, y chỉ là thoáng nghĩ qua, liền tỉnh táo lại.
“Điện hạ, ngài sớm như vậy đã tới rồi?” Tô Mặc Tu đến gần Ngôn Cảnh Tắc, cung cung kính kính mà nói.
Ngôn Cảnh Tắc không thích Tô Mặc Tu nói chuyện với mình như vậy: “Tử Nghiên, ở bên ngoài không cần xa lạ như vậy, ngươi gọi tên của ta là được…… Ừm……” Nói đến một nửa, Ngôn Cảnh Tắc mới nghĩ đến, nguyên chủ ở bên ngoài dùng chính là tên giả Tần Chí.
“Ta đây liền như hôm qua vậy, gọi điện hạ là ‘Tần huynh’ đi.” Tô Mặc Tu nói.
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc một ngụm đồng ý, lại nói, “Tử Nghiên, thời gian không còn sớm, ta đây mang ngươi đi ăn triều thực.”
Triều đại này, người thường một ngày ăn hai bữa cơm, một cơm triều thực, một cơm tịch thực, nhưng nhà có tiền đều ăn một ngày ba bữa cơm.
Bá tánh kinh thành phần lớn giàu có, nơi này buổi tối lại không giống nơi khác hoàn toàn không có chỗ tìm niềm vui…… Dần dà, bá tánh trong kinh phần lớn ăn ba bữa cơm.
Ngôn Cảnh Tắc mang Tô Mặc Tu đi ăn cửa hàng nhà nọ là chuyên môn bán triều thực.
Nơi này có bánh bao màn thầu nóng hầm hập, còn có mì sợi, hoành thánh, sủi cảo, sữa đậu nành, tào phớ, bánh quẩy vân vân.
Cửa hàng này có hai khu, bên phải là chỗ chuyên môn làm bánh bao chưng bánh bao, chỗ cửa còn có tiểu nhị đứng, bán bánh bao bánh quẩy linh tinh, bá tánh bình thường lui tới mua thức ăn ở chỗ này, mang đi hoặc là đứng ngay bên cạnh ăn.
Bên trái cửa đi vào lại là một gian nhà chính, bày mười cái bàn bát tiên, đỉnh đầu rộng rãi lại không tấp nập người như vậy, vào nhà ngồi xuống bàn sẽ có tiểu nhị đi lên tiếp đón.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Tô Mặc Tu vào nhà bên trái.
Chỗ như vậy, thật ra đối với nguyên chủ mà nói có chút không xứng cấp bậc.
Bản thân nguyên chủ tuyệt đối sẽ không đến loại địa phương này ăn cái gì, nhưng trước kia nguyên chủ giấu giếm thân phận cùng người tương giao, có người thỉnh nguyên chủ tới, nguyên chủ không tiện cự tuyệt nên tới đây, ăn qua rồi còn cảm thấy thức ăn bên này rất ngon.

Nhưng hắn tự giữ thân phận, sau đó nữa cũng chưa quay lại, cũng bởi vậy mà càng thêm nhớ mãi không quên nơi này.
Những người đang ngồi trong tiệm đang ăn uống.
Bọn họ phần lớn ăn mặc bình thường, rõ ràng không phải quyền quý, theo chân bọn họ so sánh…… Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc ăn mặc tinh xảo liền có vẻ thật nổi bật, trong lúc nhất thời, người bên trong đều nhìn về phía bọn họ.
Tô Mặc Tu trước kia cũng đã tới chỗ như vầy, nhưng tuyệt đối không phải lúc ăn mặc tỉ mỉ mới đến, tức khắc có chút xấu hổ.
Ngôn Cảnh Tắc lại không có cảm giác, hắn tìm một chỗ ngồi xuống, chờ tiểu nhị tới, bèn nói: “Cho bọn ta tới một vỉ bánh bao nhỏ, hai chén tào phớ…… Hôm nay có mì sợi gì?”
“Gia, hôm nay có thu con lươn, có mì lươn.”
“Vậy tới hai chén mì lươn, nhanh một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn trước đó có hỏi qua Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu nói cái gì y cũng ăn, hắn liền làm chủ gọi món ăn.
“Được rồi! Gia có muốn uống rượu không?” tiểu nhị lại hỏi.
“Lấy hai chén rượu ngọt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Bánh bao nhỏ một lung mười cái, rất nhanh đã được bưng đi lên, nơi này bánh bao nhỏ chuyên môn bỏ thêm da đông lạnh, một ngụm cắn đi xuống liền có nước canh tươi ngon chảy ra.
Tiếp theo lên chính là tào phớ, tào phớ non mềm rót thêm nước kho tính chất đặc biệt, đồng dạng thơm ngon.
Hương vị rượu ngọt càng tốt hơn nữa, rượu ngọt này là dùng cơm trộn men làm, trộn xong lại gác một hai ngày, ngâm ra nước, liền thành rượu ngọt mê say.
Loại rượu này không có mùi gì, từ cái bình hợp với cơm cùng nhau múc ra tới, mát lạnh ngọt lành, cực kỳ giải nhiệt.
Nhưng ăn ngon nhất, vẫn là phần mì lươn kia.
Con lươn và hành gừng tỏi cùng nhau xào trong chốc lát, lại bỏ thêm dưa chua hầm canh, cuối cùng đem mì sợi trụng nước bỏ vào, phá lệ mỹ vị.
Mặc kệ là bánh bao nhỏ hay là mì sợi đều là bên kia căn bản không bán, giá cả cũng đắt, nhưng xác thật ăn rất ngon.
Ngôn Cảnh Tắc mồm to ăn, một bên ăn, một bên tiếp đón Tô Mặc Tu cùng nhau ăn.
Tô Mặc Tu có chút ngốc ra.
Y cho rằng hôm nay Tưởng Khải không ở, Ngũ hoàng tử hẳn là sẽ nghĩ biện pháp mời chào y, nhưng xem bộ dáng hiện tại của Ngũ hoàng tử…… Hôm nay, Ngũ hoàng tử đơn thuần chính là mời y ăn cơm ư?
Ngũ hoàng tử ăn đến thật sự quá ngon, Tô Mặc Tu từng cái đi nếm, phát hiện quả nhiên đều là mỹ vị.
Y thậm chí cảm thấy, chính mình trước kia chưa bao giờ ăn qua mì sợi nào ngon đến vậy.
“Có phải rất ngon không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Ưm.” Tô Mặc Tu cười, “Tần huynh là như thế nào phát hiện cửa hàng này?”
“Trong lúc vô ý phát hiện, chủ nhân cửa hàng này là từ Giang Nam tới, lại học chút thức ăn kinh thành, làm gì đó cũng không quá giống mấy món bình thường chúng ta hay ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói, nói lên tình huống lần trước tới ăn.
Tô Mặc Tu nghe cực kỳ nghiêm túc, còn gãi đúng chỗ ngứa hỏi một ít vấn đề, cũng hoặc là nói một ít chuyện của mình.
Kể từ đó, bọn họ liền nói chuyện với nhau đến phá lệ tốt đẹp.
Mãi cho đến thời gian không còn sớm, Tô Mặc Tu mới đưa ra ý phải đi, mà lúc này, y không chỉ đã ăn no căng, còn phát hiện Ngũ hoàng tử…… nơi chốn hợp tâm ý của y.
Ban đầu y còn nghĩ, tiếp xúc nhiều với Ngũ hoàng tử rồi, không chừng y sẽ bất thình lình buông cảm tình, nhưng hiện thực là, càng cùng Ngũ hoàng tử ở chung, y càng thêm yêu thích người này.
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn đưa Tô Mặc Tu đến cửa Hình Bộ rồi mới rời đi.
Này còn chưa tính, chờ tới buổi chiều, hắn lại đến cửa Hình Bộ chờ.
Ngày này, Tô Mặc Tu từ Hình Bộ ra tới, quẹo một khúc cua thì nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, trên tay Ngôn Cảnh Tắc cầm một hộp đồ ăn, nhìn thấy y liền chào đón: “Tử Nghiên, ngươi bận rộn một ngày, có đói không? Muốn nếm thử đá bào này không?”
Trước khi hắn tiến vào thế giới này, hiểu biết qua tình huống của thế giới này, biết nơi này có người xuyên việt, chỉ là không biết người xuyên việt là ai.
Hiện tại xem qua ký ức nguyên chủ, nhưng thật ra xác định một sự kiện —— người xuyên việt kia hẳn là có quan hệ với Tam hoàng tử.
Dưới trướng Tam hoàng tử mấy năm nay mở rất nhiều cửa hàng thức ăn, bán tất cả đều là thức ăn không giống người thường.

Cái gì cái lẩu nướng BBQ xiên que, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, đá bào trên tay hắn này cũng là một trong số đó.
Cái gọi là đá bào này là đem nước đường đông lạnh thành băng rồi lại đập vỡ, trộn với trái cây chế thành, mùa hè ăn đặc biệt giải nhiệt.
Tô Mặc Tu đã ăn qua món ăn mới mẻ đá bào này rồi, nhưng y không nghĩ tới Ngũ hoàng tử thế mà sẽ cầm đá bào, chờ y trên đường về nhà.
Tim y đập nhanh hơn, mặt không thể tránh né mà có chút hồng: “Điện…… Tần huynh ăn chưa?”
“Ta mua hai chén, chuẩn bị cùng ngươi ăn.” Ngôn Cảnh Tắc mở hộp đồ ăn ra nói, “Chỉ là băng đều tan hết rồi.”
Tô Mặc Tu chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình thế mà sẽ ở trên đường cái, nâng cái chén, vừa đi vừa ăn.
Chuyện bất nhã như vậy, đổi lại là trước kia y tuyệt đối sẽ không làm, bây giờ làm, lại có cảm giác thoải mái khác.
Đá bào trong tay cũng phá lệ ăn ngon, nước đường ngọt ngào làm từ trong miệng y vẫn luôn ngọt đến trong lòng.
Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau đi về hướng Tô gia, hai người dọc theo đường đi nói rất nhiều lời với nhau, mãi cho đến có thể xa xa nhìn đến tòa nhà Tô gia, Ngôn Cảnh Tắc mới nói: “Tử Nghiên, tới nhà ngươi rồi, ta đi trước đây.”
Tô Mặc Tu bỗng nhiên tỉnh táo lại, có loại cảm giác từ cảnh trong mơ về tới hiện thực.
“Sáng mai, gặp lại ở chỗ cũ.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
“Được.” Tô Mặc Tu đáp ứng, nhìn theo Ngôn Cảnh Tắc rời đi, lúc này mới về nhà.

Ngũ hoàng tử muốn đối tốt với một người, thật sự có thể tốt đến mức tận cùng.
Mở ra sách sử, người chiêu hiền đãi sĩ nhiều đếm không xuể, nhưng có thể làm được như Ngũ hoàng tử, thiếu đến không thể thiếu hơn.
Giờ phút này, y mới xem như minh bạch, vì sao có người nguyện ý vì người mình nguyện trung thành mà máu chảy đầu rơi.
Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, quyết định chờ lát nữa phải quy hoạch kĩ lưỡng một chút tương lai của mình.
Y không phải nữ tử, cũng không thể gả cho Ngũ hoàng tử, có thể làm cũng chỉ là vì Ngũ hoàng tử bày mưu tính kế, trở thành trợ lực của hắn.
Thân thể bệ hạ còn cường tráng, thái tử tuy có sai lầm nhưng tất cả đều là bởi vì người khác hãm hại, Ngũ hoàng tử muốn ngôi vị hoàng đế, cực kỳ khó khăn.
Cũng bởi vậy, y không thể liên lụy Tô gia tiến vào.
Y có thể trở thành phụ tá của Ngũ hoàng tử, nhưng Tô gia, chỉ có thể trung với bệ hạ.
Cũng không biết Ngũ hoàng tử có thể ghét bỏ y như vậy hay không, hiện giờ điều duy nhất y có thể làm cũng chỉ là cường đại chính mình, làm Ngũ hoàng tử cảm thấy…… lễ ngộ với y là đáng giá.
Tô Mặc Tu suy nghĩ rất nhiều, Ngôn Cảnh Tắc thì không nhiều tâm tư như vậy.
Hắn hiện tại đã cùng Tô Mặc Tu nhận thức, về sau có thể mỗi ngày đi theo, làm Tô Mặc Tu không thể giao hảo với ai hết ngoại trừ hắn!
Còn sau này phải thế nào…… Hắn không nghĩ tới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc