CHUNG TÌNH 2



Chung Tình - Chương 124
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Ngôn Cảnh Tắc bị Hổ Tu cảm thấy làm cho người ta thích, lúc này lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện —— hắn không có củi lửa.

Trước kia, nguyên chủ đều đi cọ lửa của người khác.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cuối cùng da mặt dày, đi về phía anh trai của mẹ mình, cọ lửa của người ta.

Người này đã hơn 60 tuổi, sớm đã không tham gia săn thú, nhưng sẽ đi ra ngoài thu thập, sẽ đi nhặt củi lửa.

Quan trọng nhất chính là, thái độ của người này đối với nguyên chủ còn tính không tồi.

Rốt cuộc có quan hệ huyết thống.

Ngôn Cảnh Tắc đi về hướng lão nhân này, ngồi kế đống lửa của ông, lấy xác quả kia đặt trên lửa.

Chờ đặt xong, hắn lại từ bên cạnh múc nước trong thùng bằng gỗ, rót vào xác quả của mình.

Nước này đương nhiên cũng là của lão nhân này.

Ngôn Cảnh Tắc hơi mang xấu hổ mà liếc nhìn lão nhân này một cái.

Lão nhân nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn hắn, một câu cũng không nói, tiếp tục nhìn chằm chằm xác quả của mình.

Xác quả dẫn nhiệt không được tốt lắm, nấu đồ vật cũng tương đối chậm, lúc này mọi người một bên chờ thịt bên trong chín, một bên các loại thực vật được chia đến.

Ngôn Cảnh Tắc cầm lấy một cọng rau dại, nhét vào trong miệng nhai nhai, mặt đều đen thui.

Thứ này thật sự quá khó ăn.


Hắn trước kia từng xuyên thành các loại động vật, lúc ấy không ăn ít cỏ, nhưng vị giác động vật và loài người không giống nhau, vô cùng trì độn, bởi vậy lúc ấy hắn vẫn luôn cảm thấy mấy cái rau cỏ đó ăn cũng khá tốt.

Nhưng hiện tại, hắn thành một loài người.

Vị giác loài người quá phát triển…… Hắn hiện tại cảm thấy cỏ này rất khó ăn!
Đương nhiên, hắn sẽ như vậy, cũng có quan hệ với việc nguyên chủ vẫn luôn được cha mẹ nuôi dưỡng thật sự tỉ mỉ —— những người khác đói bụng, có ăn đã là không tồi, cũng sẽ không bắt bẻ.

Vị giác những người đó trì độn hơn nguyên chủ rất nhiều.

Dưỡng thương yêu cầu dinh dưỡng, lại khó ăn cũng phải ăn…… Ngôn Cảnh Tắc thở dài, tiếp tục ăn cỏ trên tay.

Hắn chậm rãi ăn sạch toàn bộ mớ rau cỏ đó, lúc này, nước trong xác quả của hắn cuối cùng mới nấu chín.

Có vài người đã sớm ăn thịt nướng!
Thịt nướng tốc độ nhanh hơn thịt nấu, nhưng hắn chỉ có một chút thịt như vậy, nướng một chút sẽ trở nên càng thiếu, căn bản ăn không đủ no, vẫn là nấu nấu mang theo canh húp càng có thể lấp đầy bụng.

Ngôn Cảnh Tắc đói thật sự, nhìn thịt trong xác quả, đôi mắt đều đỏ.

Mà lúc này, cậu hắn cho hắn cọ lửa nói với hắn câu đầu tiên: “Lần này đừng có ăn hết sạch thịt trong một lần nữa.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Đội săn thú phải hôm sau mới đi ăn, còn không nhất định có thể bắt được con mồi.” Lão nhân lại nói.

Đội săn thú cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều bắt được con mồi!
Ngoài ra, có đôi khi tuy bắt được con mồi, nhưng con mồi rất nhỏ…… Gặp được loại tình huống này, đừng nói giống hôm nay được chia đến gần hai cân thịt, có thể chia đến nửa cân đã tính không tồi rồi!
Cho nên người bình thường đều sẽ tiết kiệm đồ ăn của mình, đồ ăn ở trong bộ lạc, cũng tuyệt đối là đồng tiền mạnh.

“Tôi sẽ.” Ngôn Cảnh Tắc đáp, hắn bị thương rất nghiêm trọng, hôm nay ra tới đều là cường chống, tạm thời không có biện pháp đi săn, xác thật hẳn là tiết kiệm ăn.

Ngôn Cảnh Tắc quyết định ăn một phần ba thịt.

Thịt nấu nấu sẽ co lại, càng đừng nói người trong thế giới này ăn uống đều rất lớn……
Nguyên chủ buông ra ăn, một bữa có thể ăn ba bốn cân thịt, hiện tại lại chỉ có thể ăn hơn nửa cân một chút…… Ngôn Cảnh Tắc chờ thịt nấu chín, trước tiên cắn răng húp lấy canh thịt khó ăn, lại ăn một phần ba thịt, lúc này mới mang theo xác quả của mình, chậm rãi về lại hốc cây.

Lúc người của bộ lạc Cự Hổ đào hốc cây đều sẽ rất cẩn thận, để tránh thương đến đại thụ.

Bọn họ thường là đào ở chỗ đại thụ cách mặt đất ước chừng 1 mét, đào ra một cái lỗ rất nhỏ, chỉ dung một người chui vào, sau đó lại cẩn thận mà đào rỗng vị trí giữa đại thụ.

Bọn họ sẽ đào xuống một chút, sau đó tận lực đào hướng lên trên mà không hướng hai bên, để tránh ảnh hưởng tới vỏ cây.

Đương nhiên, bởi vì đại thụ thật sự quá lớn, bọn họ thường thường có thể đào ra một cái hình tròn đường kính ước chừng hai mét để mình ngủ.

Sau khi đào xong, bọn họ sẽ trét bùn lên vách trong hốc cây, lại dùng lửa nướng lại, cuối cùng trải lên cỏ khô, chính là một chỗ ở hoàn mỹ.

Cũng có một vài người không thích ở hốc cây, sẽ lựa chọn ở trên cây xây cái nhà cây, nhưng người như vậy, tới mùa đông rồi vẫn sẽ đi vào hốc cây ở.

Địa phương bộ lạc Cự Hổ mùa đông không tính lạnh, nhưng vẫn có một đoạn thời gian dòng suối nhỏ ở phụ cận sẽ kết bằng dày chừng một lóng tay.

Hốc cây của nguyên chủ rất lớn, đây là cha mẹ nguyên chủ đào cho hắn vào năm hắn mười hai tuổi.

Thời điểm cha mẹ nguyên chủ mới vừa qua đời, hốc cây của nguyên chủ có rất nhiều khí cụ, chẳng hạn như thùng nước chén gỗ linh tinh, nhưng hiện tại những cái đó đã toàn bộ không còn —— nguyên chủ đói bụng, toàn cầm đi đổi đồ ăn.

Đồ ăn đại biểu sinh mệnh, giống như cậu của nguyên chủ, nguyên chủ đi cọ nước cọ lửa ông sẽ không nói cái gì, nhưng sẽ không cấp đồ ăn cho nguyên chủ.

Nếu nguyên chủ đi đoạt lấy đồ ăn của người khác…… Vậy sẽ bị người đuổi ra bộ lạc.

Ngôn Cảnh Tắc đặt xác quả đựng thịg của mình ở bên cạnh, nằm xuống trong hốc cây.

Thịt nấu thật ra vô cùng vô cùng khó ăn.


Nhưng kia cũng là thịt!
Hắn đặc biệt muốn một ngụm ăn sạch thịt của mình.

Nếu thật sự làm vậy, mai hắn không còn gì để ăn.

Ngôn Cảnh Tắc vì dời đi lực chú ý của mình, cuối cùng thả tinh thần lực của mình ra, bắt đầu thăm dò tình huống xung quanh.

Tinh thần lực của hắn vô cùng vô cùng mạnh, nhưng ở thế giới này đã chịu áp chế, nhiều nhất cũng là có thể bao phủ một mảnh khu vực bán kính ước chừng 50 mét.

Chỉ một chút như vậy, cả nơi cư trú của bộ lạc bọn họ cũng không thể hoàn toàn bao phủ, nhưng dù vậy, cũng đã có thể nhìn đến tộc nhân ở phụ cận hắn đang làm gì.

Có thật nhiều người đang “chui hốc cây”.

Ngôn Cảnh Tắc không nhịn xuống, lại nghĩ tới Hổ Tu.

Hổ Tu lúc này cũng suy nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc —— lúc này, Muối đang làm gì?
Buổi tối hôm nay, y vẫn luôn trộm quan sát Muối, phát hiện Muối cũng không có giống như trước vậy, một lần toàn bộ ăn sạch tất cả thịt.

Muối là rốt cuộc thanh tỉnh, biết không còn cha mẹ nữa, cần phải quy hoạch tốt nhân sinh của mình?
Nhưng hắn ăn quá ít, hắn lại trẻ tuổi như vậy…… Có thể ăn no sao?
Y nhớ rõ trước kia, mỗi lần Muối đều phải ăn rất nhiều.

Còn có…… Muối còn giống như trước kia, theo đuổi Hổ Xuân sao?
Hay hoặc là, hiện tại ý thức được đuổi không kịp Hổ Xuân, Muối sẽ lựa chọn người khác?
Tuy Muối thực lực rất kém cỏi, nhưng lớn lên rất tốt, y nhớ rõ trước kia, trong bộ lạc có rất nhiều cô gái thích hắn, hắn hẳn là có thể tìm được cô gái nguyện ý cùng hắn ở bên nhau?
Ít nhất, cũng sẽ có cô gái nguyện ý cùng hắn chui hốc cây, đúng không?
Vậy không được!
Hổ Tu đột nhiên từ hốc cây của mình ngồi dậy.

Y càng nghĩ càng nôn nóng, đột nhiên nhìn về phía một khối thịt nướng đặt trên giá bên cạnh mình.

Hôm nay y nướng đại khái mười cân thịt, một nửa ăn, một nửa giữ lại, tính toán ngày mai ăn.

Nghĩ nghĩ, Hổ Tu cầm một khối thịt nướng kia, chui ra khỏi hốc cây của mình.

Trời đã hoàn toàn đen.

Thời gian này, người trong bộ lạc ngoại trừ số ít mấy người gác đêm ở nhà cây cao cao ra, những người khác đều đã ngủ, dù không ngủ thì cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ ở mình.

Còn người trông coi thì đều ở ngoài bộ lạc, cũng sẽ không chú ý tình huống trong bộ lạc.

Nhưng dù vậy, Hổ Tu vẫn thật cẩn thận, y lén lút đi về phía trước, cuối cùng đi đến tr hốc cây của Muối.

Y muốn đưa thịt cho Muối, chui hốc cây của Muối.

Nhưng muối thích Hổ Xuân, không thích y, nếu biết là y đưa thịt thì chắc chắn sẽ cự tuyệt.

Hổ Tu nghĩ nghĩ, cuối cùng kéo dây đằng bện cửa Muối dùng để che hốc cây ra, ném thịt nướng vào trong.

Ném xong, y xoay người liền đi.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc dùng tinh thần lực quan sát xung quanh một chút, chợt ý thức được mình làm sai.

Hắn hiện tại có được thân thể, cũng bởi vậy, sử dụng tinh thần lực là sẽ tiêu hao năng lượng trong thân thể!
Sau khi dùng tinh thần lực quan sát qua tình huống phụ cận, hắn càng đói bụng……
Không, đây còn không chỉ là vấn đề đói, thân thể hắn tiêu hao quá mức!
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể ăn sạch phần thịt mình nấu trước đó!
Thôi, ăn sạch thì ăn sạch đi, hắn hiện tại thân thể này rất nát, không có biện pháp đi đi săn, nhưng có thể dùng tinh thần lực bắt một ít côn trùng tới ăn, hẳn là cũng có thể lấp được cái bụng.


Đang nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm giác được có người tới gần đại thụ của hắn.

Hắn vươn một chút tinh thần lực quan sát một chút, thấy được Hổ Tu.

Hổ Tu đứng trước cửa hốc cây của hắn trong chốc lát, đột nhiên kéo cửa hắn ra, ném một miếng thịt vào trong.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn suýt chút nữa bị đập bị thương luôn rồi!
Đây chính là thật lớn một khối thịt bị nướng rớt hơi nước!
Từ từ, vì sao Hổ Tu lại cho hắn thịt? Đồng tình hắn?
Nhưng trước đó, Hổ Tu cũng không có cho nguyên chủ thịt……
Từ từ, trước kia nguyên chủ thân thể khỏe mạnh, không cần Hổ Tu phải cho thịt, mà hiện tại, hắn đang bị thương.

Hổ Tu là sợ hắn bị thương lại không có thịt ăn sẽ đói chết, mới cho hắn thịt?
Thật là một người tốt!
Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy thịt, cắn một ngụm.

Một ngụm này cắn xuống, hắn càng cảm kích Hổ Tu.

Thịt nướng này thật sự ngon hơn thịt nấu nhiều!
Tuy có hơi cứng nhưng mà đặc biệt thơm!! Càng quan trọng là, nó có muối!
Trong bộ lạc bọn họ có muối, muối là thứ còn trân quý hơn cả thịt.

Mẹ nguyên chủ đặt tên cho nguyên chủ là “Muối”, kỳ thật chính là bởi vì cảm thấy nguyên chủ rất trân quý.

Mỗi mùa đông, bộ lạc Cự Hổ đều sẽ an bài một ít người đến các bộ lạc khác đổi muối, sau khi đổi về sẽ chia cho mọi người trong bộ lạc.

Cha mẹ nguyên chủ vốn dĩ có để lại cho nguyên chủ một ít muối, nhưng đã sớm bị nguyên chủ lấy tới đổi thịt.

Ngôn Cảnh Tắc ăn một phần ba thịt nướng mới cảm thấy mình đã sống lại.

Hắn nằm xuống nghỉ ngơi, chậm rãi hấp thu năng lượng xung quanh để chữa trị thân thể của mình.

Xương sườn, xương đùi, nội tạng, cơ bắp…… Nguyên chủ thương thế thật sự rất nghiêm trọng, bằng không nguyên chủ cũng sẽ không chết.

Ngôn Cảnh Tắc đã bắt đầu ngủ, Hổ Tu lại còn đang rối rắm.

Y tặng thịt cho Muối.

Lấy hiểu biết của y với Muối, Muối hơn phân nửa sẽ ăn…… Nếu Muối ăn, có phải y có thể đi chui hốc cây với Muối không?
Nhưng Muối không biết thịt là y đưa, nói không chừng sẽ không muốn……
Hổ Tu càng nghĩ càng rối rắm, qua hồi lâu, cuối cùng mới ngủ.

Trong mộng, y chui vào hốc cây của Muối, sau đó Muối đè y dưới thân……
Ngày hôm sau Hổ Tu tỉnh lại, mặt đều đen.

Y muốn chui hốc cây Muối thì cũng thôi, tại sao lại như vậy?!
Y thế mà muốn bị Muối chiếm hữu?
Hết chương 124..


Bình luận

Truyện đang đọc