CHUNG TÌNH 2

Khang Tín Hậu - người này thật điên cuồng, nhưng chỉ nhằm vào một mình Tô Nghiên Thanh, trước mặt người ngoài, hắn nhiều nhất chỉ là người có tính tình hơi chút cổ quái mà thôi.

Đương nhiên, hắn cực kỳ yêu Tô Nghiên Thanh, điểm này mọi người đều biết.

Ai chẳng biết Khang Tín Hậu sủng thanh mai trúc mã, vị hôn phu, sủng vô cùng? Chuyện này làm rất nhiều người trong nhóm bạn bè đố kị với Tô Nghiên Thanh.

Tô Nghiên Thanh vốn là một cô nhi, vận may được lão thái thái Ứng gia nhận nuôi, được sống cuộc sống của thiếu gia hào môn còn chưa tính, còn nhờ vậy mà kết bạn với Khang Tín Hậu, trở thành vị hôn phu của Khang Tín Hậu!

Khang Tín Hậu tốt đó! Tuổi trẻ còn tuấn tú lịch sự, cha mẹ đều không còn nữa, lại để lại cho hắn một công ty lớn, còn giữ mình trong sạch, đối với vị hôn phu toàn tâm toàn ý.

Loại đối tượng này, đốt đèn lồng cũng khó tìm!

Hiện tại Khang Tín Hậu đột nhiên đăng trong nhóm bạn bè, nói hôn ước của hắn và Tô Nghiên Thanh đã thành phế thải……

Rất nhiều người gọi điện thoại cho Khang Tín Hậu dò hỏi nguyên nhân, cũng có người gọi điện thoại cho Tô Nghiên Thanh hỏi đến cùng là chuyện như thế nào.

Hôm qua, sau khi Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang nùng tình mật ý mà hôn môi, bị Khang Tín Hậu đụng phải, Khang Tín Hậu bèn mạnh mẽ mang Tô Nghiên Thanh về nhà.

Tô Nghiên Thanh chán ghét cực kỳ khi bị Khang Tín Hậu khống chế nhân sinh, ầm ĩ với Khang Tín Hậu một trận, năm lần bảy lượt nói cậu ta không muốn cùng Khang Tín Hậu bên nhau, còn nói tình nguyện chết cũng không muốn kết hôn với Khang Tín Hậu.

Sau đó cậu ta đã từ nhà Khang Tín Hậu chạy đi.

Cậu ta chạy khỏi biệt thự Khang gia, vừa lúc gặp gỡ Ứng Gia Lang lo lắng tới tìm mình, trong lòng Tô Nghiên Thanh bực bội, bèn lôi kéo Ứng Gia Lang đi ra ngoài thuê phòng.

Còn di động…… Bởi vì Khang Tín Hậu uy hiếp, cậu ta không block Khang Tín Hậu, cũng không tắt máy, nhưng ném trong xe, căn bản không thấy được.

Nùng tình mật ý cả đêm, cảm tình của Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang càng hơn lúc trước.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, bọn họ mới rời khỏi khách sạn, sau đó Tô Nghiên Thanh bỗng thấy được đầy cái loại tin nhắn trên điện thoại.

Cậu ta đầu tiên xem chính là tin nhắn của Khang Tín Hậu.

Vừa xem liền phát hiện…… Đêm qua Khang Tín Hậu lại ầm ĩ tự sát!

Mấy tin đó Tô Nghiên Thanh nhìn lướt qua thì không nhìn nữa, cũng không thèm click mở video và hình ảnh.

Lúc trước Khang Tín Hậu muốn kết hôn với cậu ta, lúc ầm ĩ ở Khang gia, cậu ta ở ngay nhà bên cạnh, xảy ra chuyện gì cơ hồ đã biết tất cả, cũng chính là khi đó, hình tượng Khang Tín Hậu trong mắt cậu ta hoàn toàn bị hủy diệt.

Bọn họ đính hôn bốn năm, Khang Tín Hậu tự mình hại mình linh tinh không phải lần đầu tiên, nếu không chết, cậu ta cũng sẽ không chú ý nhiều.

Nhưng thật ra sau đó Khang Tín Hậu nói hôn ước trở thành phế thải……

Tô Nghiên Thanh nhìn đến đoạn sau, cơ hồ cực vui mừng mà khóc lên: “Gia Lang! Khang Tín Hậu đồng ý giải trừ hôn ước rồi!”

“Anh cũng vừa biết đây.” Trong giọng nói Ứng Gia Lang mang theo vui mừng áp chế không được.

Anh nhận được điện thoại của cha, anh anh nói với anh chuyện này, hỏi anh rốt cuộc là chuyện như thế nào -- người nhà đều biết anh và Tô Nghiên Thanh có quan hệ tốt.

Ứng Gia Lang nhìn tin Khang Tín Hậu đăng trong nhóm bạn bè, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh vẫn luôn cảm thấy Tô Nghiên Thanh thật đáng thương, bị buộc cùng người điên như Khang Tín Hậu đính hôn cũng thôi, người bên ngoài còn cảm thấy cậu ta thật hạnh phúc……

Đúng là bởi vì phần đồng tình này, anh bắt đầu tiếp xúc với Tô Nghiên Thanh, cũng trong thời gian dài tiếp xúc mà thích Tô Nghiên Thanh, cuối cùng đã cùng Tô Nghiên Thanh đi đến với nhau.

Sau đó…… Anh đã phải đối trực diện chó điên Khang Tín Hậu này.

Bởi vì Tô Nghiên Thanh uy hiếp, Khang Tín Hậu không dám thật sự thương tổn anh, nhưng các loại chuyện khiến anh khó chịu thì làm không ít, làm anh vô cùng đau đầu.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, cảm tình của anh và Tô Nghiên Thanh càng thêm tốt.

Hai người hưng phấn không thôi, lập tức quyết định tìm một chỗ chúc mừng.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết chuyện Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang tối qua đi thuê phòng, đương nhiên nếu hắn biết, chắc chắn sẽ vô cùng cao hứng.

Hắn ước gì Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang có thể song túc song phi trăm năm hạnh phúc.

Ngôn Cảnh Tắc một giấc ngủ hai ba tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.

Nguyên chủ không thích trong phòng mình có người, bởi vậy phòng bệnh rất an tĩnh, nhưng hắn ấn chuông một cái, lập tức có một đám người tiến vào.

Bác sĩ hộ sĩ kiểm tra thân thể cho hắn, chú Lý hỏi hắn có muốn ăn cái gì hay không, còn nói đã chuẩn bị mấy loại cháo.

Ngôn Cảnh Tắc muốn cháo gan heo, bổ huyết.

Hắn một bên húp cháo, một bên xem tin trên điện thoại, những người bạn cùng lứa tới hỏi hắn nguyên nhân chia tay, hắn vẫn luôn không thèm để ý tới, cũng chỉ có số ít mấy trưởng bối thiệt tình quan tâm nguyên chủ thì hắn mới gọi điện thoại qua, giải thích một chút.

Hắn tự nhận không phải là người xấu gì, nên cũng chưa nói ra chuyện Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang sự, chỉ nói mình và Tô Nghiên Thanh kỳ thật vẫn luôn không hợp, Tô Nghiên Thanh cũng không thích mình, hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt, cảm thấy tách ra là tốt nhất.

Tô Nghiên Thanh không thích nguyên chủ, chuyện này rất nhiều người đều có thể nhìn ra, nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, những trưởng bối đó cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau đó chính là chuyện trong công ty……

Khang gia là công ty chuyên môn làm đồ điện gia dụng, này công ty đã mở rất nhiều năm, các loại điều lệ chế độ đều định rất khá, quản lý tầng có bản lĩnh có cổ phần cũng không ít, đều tận tâm tận lực, dù tổng tài Khang Tín Hậu này có biến mất mấy ngày, công ty vẫn vận chuyển bình thường.

Cho nên…… Hắn tạm thời không cần phải xen vào.

Ngôn Cảnh Tắc cầm điện thoại nhắn tin cho Tô Mặc Tu: “Một mình tôi ở bệnh viện thấy sợ lắm, em đến thăm tôi được không?"

“Tôi rất nhớ em.”

“Tôi rất sợ người khác phát hiện tôi có vấn đề.”

……

Ngôn Cảnh Tắc đã gửi thật nhiều tin, Tô Mặc Tu hoàn toàn không trả lời.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Mau trả vợ bé nhỏ nhiệt tình như lửa về cho hắn đi!

A, nếu vợ bé nhỏ của hắn lại không trả lời, hắn muốn đi bắt người đến nơi rồi!

Những tin nhắn đó Tô Mặc Tu đều thấy được.

Y cũng định trả lời, nhưng rốt cuộc vẫn không.

So với chuyện Khang Tín Hậu bị người ta xuyên, còn nhất kiến chung tình với y, lung tung rối loạn như vậy, y càng nguyện ý tin tưởng, trước đó là do Khang Tín Hậu và Tô Nghiên Thanh cãi nhau, cho nên chơi y.

Hoặc là, là Khang Tín Hậu muốn Tô Nghiên Thanh ghen linh tinh.

Khang Tín Hậu ngẫu nhiên sẽ có ý tưởng không quá bình thường, làm ra loại chuyện này, cũng không phải không thể nào.

Chung quy không có khả năng Khang Tín Hậu thật sự bị người ta xuyên……

Còn không phải là tiêu chảy rồi đi gấp quá, té bị thương tay thôi sao, sao lại bị xuyên được?

Hơn nữa nếu thật là bị xuyên…… Người bình thường mới vừa xuyên qua là đùa giỡn cấp dưới ngay được sao?

Người bình thường sẽ trực tiếp đem chuyện mình xuyên qua nói ra sao?

Dù sao thì Tô Mặc Tu cảm thấy không có khả năng.

Còn phản ứng của chính y ngay lúc đó, phỏng chừng là lâu lắm rồi y không tiếp cận với ai, cảm giác bị lỗi.

Cái khác không nói, trở lại công ty rồi, hồi tưởng một chút Khang Tín Hậu trước kia, y lại tăng không nổi một chút tâm tư kiều diễm nào.

Trước đó tuyệt đối là ảo giác!

Tô Mặc Tu tiếp tục bận rộn làm việc.

Trợ lý Khang Tín Hậu có vài người, thư ký cũng có vài người, mọi người đều cùng Khang Tín Hậu làm việc ở tầng đỉnh của công ty.

Tầng đỉnh của công ty cách ra phòng họp, phòng tiếp khách, khu vực uống nước, WC, cùng với văn phòng thuộc về Khang Tín Hậu, khu vực còn lại bày mười mấy cái bàn làm việc, Tô Mặc Tu làm việc ở chỗ này.

Hôm nay Khang Tín Hậu không ở, việc trong công ty không nhiều lắm, hiện tại lại là buổi chiều, thời gian để người ta mơ màng sắp ngủ…… Người trong văn phòng tốp năm tốp ba mà nói chuyện, tám chuyện Khang Tín Hậu đăng trong nhóm bạn bè.

“Khang tổng sao lại thế này? Hắn thật muốn giải trừ hôn ước à?”

“Trước kia Tiểu Trương vô lễ với vị kia, Khang tổng tình nguyện bồi thường một số tiền lớn vi phạm hợp đồng cũng muốn đuổi Tiểu Trương đi…… Tôi còn tưởng rằng hai người này sẽ khóa cứng đó!”

“Đúng vậy, Khang tổng không phải yêu vị kia nhất sao? Sao đột nhiên lại hủy bỏ hôn ước?”

……

Mấy người đang trò chuyện, có người liếc nhìn Tô Mặc Tu một cái: “Mấy người đừng nói nữa, cẩn thận một chút.”

Mấy người nói chuyện phiếm: “Mặc kệ cậu ta! Chúng ta cũng chưa nói cái gì không nên nói!”

Nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn không nói nữa, còn có người chán ghét liếc nhìn Tô Mặc Tu một cái.

Tô Mặc Tu không để bụng.

Y biết mình vốn không làm cho người ta thích.

Chuyện này có quan hệ với Tô Nghiên Thanh, càng nhiều là nguyên nhân ở bản thân y.

Y lấy quan hệ với Tô Nghiên Thanh tiến vào công ty, nhưng muốn bằng cấp không bằng cấp, muốn tư lịch không tư lịch, tất nhiên sẽ khiến người ta khó chịu.

Sau đó Khang Tín Hậu “coi trọng” y, trả tiền lương cho y cao, những người này càng không thích y.

Tô Mặc Tu cầm lấy một vài văn kiện, đi tìm Triệu tổng.

Trong văn phòng, có người chuyên tâm làm việc, nhưng cũng có tương đối bát quái, nhìn thoáng qua hướng Tô Mặc Tu rời đi, nói: “Khang tổng và anh cậu ta giải trừ hôn ước, mấy người nói coi, cậu ta còn có thể lưu lại trong công ty sao?”

“Chắc là không được.” Một người khác nói, “Cậu ta là cái thá gì! Nếu không phải dựa vào anh cậu ta, có thể vào công ty sao?"

“Được rồi, người ta có năng lực.” Một người tuổi lớn lên tiếng.

“Có năng lực gì? Không phải là Khang tổng giúp đỡ sao? Lúc cậu ta vừa tới, cái gì cũng không hiểu!” Người mở miệng đầu tiên nói.

Nhưng lời tuy nói như vậy, trong văn phòng rốt cuộc vẫn an tĩnh lại lần nữa.

Đám người làm trợ lý, thư ký cho Khang Tín Hậu như bọn họ, đại đa số là bốn năm trước, Khang Tín Hậu được như ý nguyện cùng Tô Nghiên Thanh đính hôn, vào công ty vì chuẩn bị tiếp nhận công ty, được lão Khang tổng truyển cho Khang Tín Hậu.

Cũng có hai người là trợ thủ trực tiếp của lão Khang tổng, sau khi lão Khang tổng qua đời, bắt đầu đi theo Khang Tín Hậu.

Mỗi người trong số họ, lý lịch đều vô cùng ngăn nắp, không chỉ xuất thân danh giáo, còn chuyên nghiệp giao tiếp, tất cả đều học qua nghiên cứu sinh, ra nước ngoài du học cũng không ít, kinh nghiệm làm việc tương quan càng là không thiếu.

Tô Mặc Tu thì sao?

Tô Mặc Tu cũng là cỡ ba, bốn năm trước tiến vào cạnh Khang Tín Hậu, y không chỉ là người trẻ tuổi nhất trong số bọn họ, còn không hề có kinh nghiệm làm việc, còn bằng cấp thì….

Tô Mặc Tu là từ thành thị nhỏ nào đó, tốt nghiệp khoa chính quy của một trường nào đó người bình thường chưa ai nghe qua, ngành học là thiết kế trang phục hoàn toàn không liên quan gì đến công việc bọn họ!

Mà một người như vậy, trong lúc thực tập đại học lại bắt đầu theo chân bọn họ lấy tiền lương như nhau!

Không chỉ như thế, Tô Mặc Tu người này còn không thích phản ứng người khác, cả ngày một mình âm u, bọn họ có hoạt động gì cũng cũng không tham gia, như là đang chướng mắt bọn họ.

Còn năng lực làm việc….

Bây chừ năng lực làm việc của Tô Mặc Tu là không tồi, nhưng lúc mới tới, y cái gì cũng không biết!

Bọn họ đương nhiên nhìn Tô Mặc Tu không vừa mắt, đặc biệt là lúc có cơ hội gì, Khang Tín Hậu cũng nguyện ý cho Tô Mặc Tu.

Bận rộn xong một ngày làm việc, Tô Mặc Tu về tới chỗ mình thuê ở.

Bởi vì Tô Nghiên Thanh nên ngay từ đầu Khang Tín Hậu trả lương cho y đã rất cao, sau đó y lại làm đủ mọi loại công việc, làm được càng ngày càng tốt rồi, lương tháng càng đạt tới hơn năm vạn, cuối năm còn có tiền thưởng.

Chẳng sợ khấu trừ đi bảo hiểm linh tinh, hiện tại mỗi tháng tới tay y cũng còn bốn vạn.

Đồng nghiệp y phần lớn có nhà và cuộc sống từ nhỏ không tồi, tuổi cũng lớn hơn y, đa số đã kết hôn sinh con, có cha mẹ ủng hộ thêm, đã mua nhà riêng.

Bọn họ một bên oán giận khoản vay mua nhà áp lực cao, một bên ghét bỏ công ty cung cấp cơm không thể ăn, thường thường gọi cơm bên ngoài……

Cũng chỉ có mỗi y…… Tô Mặc Tu ở cái thành thị này, thuê một tầng hầm mỗi tháng tiền thuê hai ngàn để cư trú, bình thường ba bữa cơm đều giải quyết ở công ty.

Nhưng dù vậy, tài khoản của y cũng không vượt qua một vạn.

Kỳ thật, đã có lần y nghĩ đến đổi một phòng càng tiện nghi hơn, nhưng vậy thì sẽ cách công ty rất xa, có chuyện gì xử lý cũng không tiện, y cũng đã chọn thật lâu mới tìm được một chỗ gần công ty mà giá cả tiện nghi như vầy để thuê.

Ai bảo y gánh một khoản nợ nâng mấy trăm vạn làm chi?

Ấn tượng của Tô Mặc Tu với cha mẹ ruột đã rất mơ hồ, nhưng vẫn mơ hồ nhớ rõ, đôi vợ chồng không có tiền nhiều kia đối xử với y và Tô Nghiên Thanh còn tính không tồi, ít nhất áo cơm không thiếu.

Nhưng bọn họ cũng không phải người tốt gì…… Hơn nửa đêm, đôi vợ chồng này đi ra ngoài trộm dây điện, song song bị điện giật bỏ mình.

Chuyện này, Tô Mặc Tu vẫn là lớn hơn một chút mới tìm người hỏi ra, lúc biết được chuyện này, y nói không rõ mình đang có cảm giác gì.

Sau khi cha mẹ song vong, y và Tô Nghiên Thanh bị đưa đến cô nhi viện, khi đó bọn họ chỉ có bốn tuổi, bởi vì lớn lên không tồi lại là bé trai, người có ý nguyện nhận nuôi không ít, nhưng bọn y có hai người.

Đầu năm nay nuôi một đứa trẻ không dễ dàng, rất nhiều gia đình chẳng sợ nhìn rất thương nhưng cũng không muốn hai đứa, nhưng y và Tô Nghiên Thanh không muốn tách ra.

Nhưng sau đó, bọn họ vẫn tách ra, có một đôi vợ chồng ăn mặc thể diện tới nhận con nuôi, Tô Nghiên Thanh khuyên y đáp ứng, nói bọn họ có ba ba ma ma rồi cũng có thể liên hệ nhau được.

Đôi vợ chồng kia rất thích y, Tô Nghiên Thanh ước chừng là vì khiến y đáp ứng, còn không để ý tới y…… Cho nên tuy y rất hoảng rất sợ hãi, nhưng vẫn là đồng ý.

Khi đó y còn nghĩ, y có ba ba ma ma, cũng sẽ trở về xem Tô Nghiên Thanh, nhưng mà……

Đôi vợ chồng kia đều là ác ma.

Bọn họ đã có một cô con gái, người đàn ông kia thích đánh người, chung quy cứ đánh con gái đánh đến mình đầy thương tích, bà vợ chịu không nổi, bèn ra chủ ý, muốn nhận nuôi một thằng bé cho người đàn ông đánh, cứu con gái.

Sau đó bọn họ đã chọn trúng y.

Người đàn ông kia vừa giận là gia bạo y, người đàn bà và con gái bà ta thì ở bên cạnh chẳng hề quan tâm, coi như không nhìn thấy.

Y đã nghĩ tới trốn đi, nhưng bị người ta đưa về.

Y có ý đồ báo cảnh sát, nhưng người đàn ông nói với người ta là y ăn trộm ăn cắp không nghe lời, mới đánh y.

Ông ta đánh y cũng xác thật không nặng, càng có rất nhiều lần thưởng thức bộ dáng y đáng thương hề hề, đến sau đó, ông ta càng thích dùng một ít phương thức không làm bị thương thân thể y, nhưng vẫn khiến y đau đớn sợ hãi, tới thương tổn y.

Tỷ như dùng kim đâm vào ngón tay y.

Người đàn ông này còn cấm y ra cửa, không cho y làm bài tập sau tan học, không muốn y học tập.

Ngay từ đầu, y thật sợ hãi hết thảy, không biết làm sao, sau đó thật ra lại chậm rãi tiếp nhận, y làm bộ thành tích không tốt, làm bộ sợ hãi, làm người nọ thả lỏng lại với y, sau đó nỗ lực thi đậu cao trung, từ trong nhà chạy thoát ra ngoài.

Xã hội này vẫn là không tồi, y khóc la ăn vạ trong trường học, nói muốn đi học, người nọ cũng không thể làm gì được y, hơn nữa y đã trưởng thành, người nọ muốn đánh y cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng y không nghĩ tới, khi y thật vất vả thi đậu đại học, cho rằng mình có được cuộc sống hoàn toàn mới, người nọ thế mà lại dùng thân phận của y vay tiền khắp nơi, sau một phen tiêu xài, để lại một số nợ lớn rồi bỏ chạy!

Y còn chưa tốt nghiệp đã cõng mấy trăm vạn nợ nần, những nợ nần này còn đang lợi chồng lợi, trở nên càng ngày càng nhiều.

Lúc ấy người đòi nợ tới trường học, uy hiếp y đủ kiểu, y lại không muốn từ bỏ việc học, tuyệt vọng nói không nên lời, may mắn là Tô Nghiên Thanh đã tìm được y.

Tô Nghiên Thanh giúp y giải quyết một ít nợ không hợp pháp, lại chỉnh hợp nợ còn lại, làm y có thể chậm rãi trả, Tô Nghiên Thanh thậm chí còn giới thiệu công việc cho y, để y có thể làm trợ lý cho Khang Tín Hậu.

Bình thường mà nói, bằng cấp của y như vậy, vô luận như thế nào cũng không đảm đương nổi làm trợ lý của Khang Tín Hậu.

Ngay từ đầu, tiền lương Khang Tín Hậu trả cho y cũng vượt qua năng lực của y.

Ba năm nay, y nỗ lực làm việc, nỗ lực trả tiền, cho tới bây giờ, nợ nần đã trả được một nửa.

Y chỉ muốn an an phận phận mà sống, trả hết nợ nần xong, lại để dành tiền mua một căn nhà nho nhỏ, sau đó tìm một người mình thích, cùng qua cả đời.

Chuyện Khang Tín Hậu và Tô Nghiên Thanh, y cũng không muốn trộn lẫn vào.

Đặc biệt là Tô Nghiên Thanh là anh trai y, anh trai sinh đôi, chẳng sợ Khang Tín Hậu và Tô Nghiên Thanh đã chia tay, y cũng tuyệt đối không cùng Khang Tín Hậu ở bên nhau.

Y một chút cũng không muốn thừa nhận đồn đãi vớ vẩn không cần thiết.

Tô Mặc Tu áp xuống cảm giác khác thường trong lòng, ném điện thoại sang một bên, đúng hạn lên giường ngủ.

Nhưng mà, y vẫn luôn ngủ không được, thật vất vả ngủ được…… Y thế mà lại mơ thấy Khang Tín Hậu!

Khang Tín Hậu trong mộng đối xử với y đặc biệt tốt.

Từ trong ngủ mơ tỉnh lại, cái loại cảm giác ngọt ngào này vẫn còn quanh quẩn trong lòng, sắc mặt Tô Mặc Tu lại khó coi dị thường.

Thời gian còn hơi sớm, nhưng sớm một chút lên công ty cũng không sao…… Tô Mặc Tu thu dọn đồ, ra cửa.

Tô Mặc Tu lại là người đầu tiên đến công ty, những người khác chậm một chút mới đến, tới rồi nhìn thấy Tô Mặc Tu đã có mặt, có người cười chào hỏi, có người gật gật đầu đi bận rộn làm việc, cũng có người không quen nhìn Tô Mặc Tu, bĩu môi hừ nhẹ một tiếng.

“Cũng không biết hôm nay Khang tổng có thể tới công ty không nữa.” Có người nhắc mãi.

Đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đi đến.

Hắn kéo thân thể còn chưa khỏi hẳn, tới bắt Tô Mặc Tu!

Bình luận

Truyện đang đọc