CHUNG TÌNH 2

Ăn quả phỉ xong, Tô Mặc Tu bèn dẫn người rời đi, ra ngoài điều tra tình huống.

Ngôn Cảnh Tắc một mình ở lại dưỡng thương.

Không, cũng không phải một mình, con ngựa Tiểu Hoa của hắn cũng ở lại bồi hắn.

Tiểu Hoa mấy ngày nay, mỗi ngày đi giành ăn với con ngựa khác, ăn đến cái bụng tròn xoe, giá trị nhan sắc không tăng lên, nhưng có tinh thần hơn rất nhiều.

Sau khi bọn Tô Mặc Tu rời đi, nó vẫn đi tới đi lui trong phòng, còn có ý đồ đỉnh mở cửa đi ra ngoài.

Ngôn Cảnh Tắc liếc nhìn nó một cái, đứng dậy mở cửa.

Lúc ấy hắn tiêu tiền mua Tiểu Hoa, có ba nguyên nhân.

Một là Tiểu Hoa giá rẻ, lúc ấy hắn cũng chỉ đủ tiền mua nổi Tiểu Hoa; hai là cảm thấy Tiểu Hoa đáng thương, cũng là anh hùng mạt lộ như hắn; ba lại là….

nếu dưỡng kĩ kĩ lại, Tiểu Hoa sẽ là thần tuấn.

Nhưng Tiểu Hoa vẫn luôn không quá nghe lời hắn, tính tình lớn thật sự, nếu không phải do hắn cũng không phải hạng ăn chay, gia hỏa này đã sớm chạy mất.

Lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc nhàm chán đến cực điểm, mỗi lần cố ý đối nghịch với Tiểu Hoa, nhưng hiện tại hắn cũng đã tìm được Tô Mặc Tu, cũng không có hứng thú lăn lộn Tiểu Hoa nữa.

“Ngươi đi đi!” Ngôn Cảnh Tắc vẫy vẫy tay với Tiểu Hoa.

Ngựa hắn chạy mất rồi, ngày mai Tô Mặc Tu bọn họ trở về, hắn cũng chỉ có thể cùng Tô Mặc Tu cùng cưỡi một con ngựa thôi.

Rất thích hợp để bồi dưỡng cảm tình.

Tiểu Hoa liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, nhanh chân chạy mất.

Ngôn Cảnh Tắc tiễn Tiểu Hoa đi, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Tiểu thế giới này vốn chính là một thế giới cổ đại phổ phổ thông thông, dung chứa không được quá nhiều năng lượng, hiện tại còn gần kề hỏng mất……

Thương thế hắn chỉ có thể chậm rãi dưỡng, thậm chí còn phải cẩn thận một chút, miễn để lại di chứng.

Ngôn Cảnh Tắc nằm hồi lâu, dậy uống chút nước, ăn khối đường phèn, sau đó.… tiếp tục nằm.

Mãi cho đến khi trời hoàn toàn đen, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, hắn mới lại ngồi dậy lần nữa.

Tô Mặc Tu mang theo một thân phong sương từ bên ngoài tiến vào, sau khi nhìn thấy hắn thì nhẹ nhàng thở ra: “Cảnh Tắc, sao Tiểu Hoa lại ở bên ngoài?”

Y vừa về đến phụ cận, Tiểu Hoa đã đuổi theo, làm y rất hoảng sợ, y sợ Ngôn Cảnh Tắc cũng đi ra ngoài, đông lạnh hư thân thể.

May mắn là Ngôn Cảnh Tắc còn nằm yên trong phòng.

“Hí hí hí.” Tiểu hoa từ bên ngoài tiến vào, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc hí vang một tiếng.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Tiểu Hoa, cốt khí lúc trước vì tự do mà tình nguyện bị đói chết của mày đâu? Tinh thần dũng cảm đấu tranh kiên quyết không thỏa hiệp của mày đâu? Đều bị mày ăn rồi hả?

Bây giờ hắn là một đại nam nhân, làm sao làm Tô Mặc Tu cùng hắn cùng cưỡi một con ngựa cho được?

“Cảnh Tắc, chúng ta bắt được một con thỏ.” Tô Mặc Tu cười với Ngôn Cảnh Tắc, từ trên người run theo chút bông tuyết.

Bên ngoài không có tuyết rơi, nhưng gió sẽ thổi bay bông tuyết trên mặt đất, bao trùm lên người bọn họ.

“A Tu, ngươi giỏi quá!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Không phải ta bắt được, là Thái tiên sinh phát hiện.” Tô Mặc Tu lau cái mũi đã đỏ toàn bộ của mình một chút, hơi hơi buồn bực.

Nếu y bắt được, y có thể muốn nhiều một chút cho Ngôn Cảnh Tắc ăn, Ngôn Cảnh Tắc khích lệ y cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

Nhưng hiện tại, con thỏ này căn bản không phải y phát hiện, mà là Thái An ở tìm được một cái hang thỏ trong góc!

Lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Trương Nhị Khuyết mang theo những người khác tiến vào, vừa tiến đến liền nói: “Hôm nay thật lạnh quá chừng! Nhị thiếu, ngươi chạy trốn cũng quá nhanh!”

Thái An lập tức nói: “Đừng chậm rì rì cản đường cản lối, mau kéo ngựa vào, đi vào hết rồi đóng cửa lại thì không lạnh nữa!” Bên ngoài gió lạnh như vậy, thổi đến Chu tướng quân nhiều thì không tốt!

Mọi người đẩy nhanh tốc độ vào phòng, Thái An lại bắt đầu an bài các loại, cuối cùng nói: “Hôm nay đem thịt thỏ hầm trước, đầu thỏ, còn có nội tạng gì đó, lưu trữ lại để sáng ngày mai ăn.

Ta bắt được con thỏ, cho ta nhiều hơn một phần.”

“Không thành vấn đề!” người xử lý con thỏ vui rạo rực mà nói.

Bọn họ hôm nay không ăn cái gì, xác thật nên ăn một chút, ngày mai thì, ngày mai là có thể đi về rồi…… Về sau có rất nhiều món ăn ngon, nên cũng không sao cả.

Trương Nhị Khuyết nuốt nước miếng một cái, tính toán chờ đợi sang chỗ Thái An cọ miếng thịt ăn —— Thái An ăn uống ít, bình thường cũng khá dễ nói chuyện, hẳn là sẽ nguyện ý đem thịt cho hắn.

Con thỏ rất nhanh đã được xử lý tốt, cắt nát cho vào nồi bắt đầu hầm.

Lúc này, Thái An đột nhiên nói: “Các ngươi tránh một chút, con thỏ này để ta tới hầm.”

“Lão Thái, ngươi muốn nhóm lửa hả?” Trương Nhị Khuyết đang nhóm lửa, không quá tình nguyện mà xê dịch vị trí, đem chỗ nhóm lửa nhường cho Thái An.

Trời lạnh như vậy, nhóm lửa là thoải mái nhất!

“Không, ta nêm nếm.” Thái An nói.

“Chúng ta cái gì cũng không có, nêm nếm cái gì?” Trương Nhị Khuyết khó hiểu, sau đó bỗng thấy Thái An lấy ra từ trên người một củ gừng.

“Lão Thái, ngươi thế mà cất giấu gừng hả!” Trương Nhị Khuyết buồn bực.

Ngày mùa đông nếu có một nồi canh gừng, thoải mái bao nhiêu chứ! Lão Thái trước đó vậy mà không lấy ra!

Thái An liếc Trương Nhị Khuyết một cái, cầm cái chén, trước tiên hớt bọt trong nồi thỏ hầm.

Hớt xong, ông lấy ra một cây đao nhỏ tước gừng trên tay, tước đi vào một nửa mới dừng tay, theo sát lại từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình sứ đậy nắp kín, lớn cỡ bàn tay.

“Đây là cái gì?” Trương Nhị Khuyết hỏi.

“Là rượu.” Thái An nói.

Trương Nhị Khuyết: “Ngươi thế mà còn có rượu! Từ từ, ngươi không phải không uống rượu sao?!”

Thái An liếc nhìn Trương Nhị Khuyết một cái, không nói chuyện.

"Sao trước đó ngươi không lấy ra?" Trương Nhị Khuyết buồn bực.

“Lấy ra sau đó bị ngươi một ngụm uống sạch hả?” Thái An cười lạnh một tiếng.

Rượu có thể chống lạnh, thời điểm bọn họ ra tới kỳ thật mang theo không ít, chỉ là trước đó lúc ở thảo nguyên bị Trương Nhị Khuyết, còn có những người khác uống hết sạch sẽ.

Ông không thích uống rượu, khi đó một ngụm cũng không uống, cũng không lấy rượu mình đưa cho những người khác uống.

Thái An mở nút bình ra, bèn đảo rượu trong tay mình vào trong nồi.

“Ngươi thế mà mang rượu tới hầm thỏ! Quá lãng phí!” Trương Nhị Khuyết nhìn đến đôi mắt đều đỏ.

Thái An thu cái chai lại: “Ta vui!”

Trương Nhị Khuyết nhìn nồi thịt thỏ kia, hận không thể hiện tại múc ngay một muỗng canh mang mùi rượu ra uống.

Thái An lại không để ý tới hắn, bắt đầu thêm muối.

Kỳ thật ông không có trù nghệ gì, nhưng ông tin tưởng, thịt thỏ ông hầm ra chắc chắn so với người khác hầm ra ngon hơn!

Nghĩ như vậy, Thái An còn lấy một cái nồi khác rửa sạch sẽ, đem nửa củ gừng còn lại cắt miếng, bỏ vào nấu canh gừng.

Thịt thỏ phải mất một hồi lâu mới có thể hầm nhừ, thật ra canh gừng chỉ một lát là được.

Thái An múc tràn đầy hai chén, đưa sang cho Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu: “Nhị thiếu, Ngôn tiên sinh, uống chút canh gừng đi!”

Tô Mặc Tu nghi hoặc mà nhìn Thái An một cái, bỗng thấy Thái An lộ ra nụ cười ôn hòa với Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn tiên sinh, ta lại bắt mạch cho ngài?”

Tô Mặc Tu: “……” Ánh mắt Thái An nhìn Ngôn Cảnh Tắc thật sự có điểm không thích hợp! Nhưng y cũng không thể không cho Thái An bắt mạch cho Ngôn Cảnh Tắc……

Tô Mặc Tu chỉ có thể tránh ra một chút, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Thái An.

“Ngôn tiên sinh, thân thể ngài đã tốt hơn rất nhiều!” Thái An không chú ý tới biểu cảm của Tô Mặc Tu, đơn thuần vì Ngôn Cảnh Tắc mà cao hứng, “Ngài uống canh gừng trước đi, lại ăn một chút gì đi, uống chén thuốc rồi ngủ một giấc……”

Tô Mặc Tu: “……” Câu nào cũng gọi là "ngài"!

“Lão Thái, ngươi sao lại thế này! Ngươi nói như vậy ta không có quen!” Trương Nhị Khuyết kêu lên.

“Ta nói chuyện như thế nào, liên quan gì tới ngươi?” Thái An nói, nói xong mới nhìn thấy Tô Mặc Tu đang đề phòng mà nhìn mình.

Trong lòng ông được an ủi!

Chu tướng quân không thích sai người!

Tô nhị thiếu đối với Chu tướng quân, cũng là toàn tâm toàn ý!

Thái An nói: “Nhị thiếu, hai người các ngươi thật là trời sinh một đôi! Ta chúc ngài và Ngôn tiên sinh bách niên hảo hợp, đầu bạc đến già!”

Tô Mặc Tu có hơi ngốc ra.

Thái An biến hóa có phải quá lớn rồi không?

Hay là ông ấy ngầm có tính toán gì?

Tô Mặc Tu biết Ngôn Cảnh Tắc rất xuất sắc, buổi sáng hôm nay y và Ngôn Cảnh Tắc đơn giản trò chuyện, bỗng phát hiện Ngôn Cảnh Tắc trên biết thiên văn dưới biết địa lý, cái gì cũng hiểu, học thức không dưới y.

Nhưng chỉ bằng học thức có thể làm Thái An coi trọng như vậy ư?

Triều đình đưa quan viên tới chỗ bọn họ không thiếu tiến sĩ sinh ra, cũng không thấy Thái An cung kính người ta bao nhiêu.

Tô Mặc Tu tâm sinh hoài nghi, Trương Nhị Khuyết đồng dạng khó hiểu.

Nhưng Trương Nhị Khuyết gãi gãi đầu tóc mình, lại dùng tay phủi phủi, nhìn da đầu mình phiêu phiêu phất phất mà rơi xuống, bỗng nghĩ tới một khả năng.

Trước đó Thái An có nói, muốn khuyên Ngôn Cảnh Tắc chủ động rời đi, có phải Ngôn Cảnh Tắc đã đồng ý, cho nên Thái An mới cho hắn một chút bồi thường không?

Trương Nhị Khuyết càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy.

Bởi vậy, hắn đối với Ngôn Cảnh Tắc cũng không bài xích, còn cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện: “Ngôn Cảnh Tắc, nhà ngươi còn có người sao?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Có.”

“Vậy là tốt rồi…… Người nhà ngươi chắc chắn rất nhớ thương ngươi.” Trương Nhị Khuyết nói.

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói, người nhà nguyên chủ còn tính là không tồi, chỉ là nguyên chủ vẫn luôn ở biên quan, không thường cùng người nhà ở chung.

“Ngươi từng đọc sách, biết chữ, dù không làm binh chắc là cũng có thể sống không tồi…." Trương Nhị Khuyết lải nhải mà lại nói tiếp: “Chỉ là nhất định phải tiến tới……”

Ngôn Cảnh Tắc mắt điếc tai ngơ, đem đường phèn bỏ vào hai chén canh gừng.

Tô Mặc Tu vội nói: “Ta không cần.”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cần, ngươi ngọt như vậy, sao có thể không ăn đường?”

Tô Mặc Tu có hơi phản ứng không kịp, y….

ngọt sao?

“Nếu ngươi không uống, ta cũng không uống.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Ngôn Cảnh Tắc quan tâm mình như vậy.… Tô Mặc Tu bưng một chén canh gừng lên, không khí giữa hai người lại dính lên.

Trương Nhị Khuyết đang khuyên Ngôn Cảnh Tắc tự mình cố gắng tự lập nhịn không được nói: “Móa!”

Trương Nhị Khuyết bị làm lơ, cảm thấy có điểm ủy khuất.

Chờ khi hắn nhìn thấy thịt thỏ hầm xong, Thái An đem chén thịt nhiều của ông cho Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc, Tô Mặc Tu lại đem đút cho Ngôn Cảnh Tắc, hắn càng thêm ủy khuất.

Hôm nay thịt thỏ so với mấy hôm trước ăn ngon hơn nhiều, kết quả hắn một ngụm cũng chưa được ăn nhiều, thật ra Ngôn Cảnh Tắc ăn nhiều hơn một chén……

Công bằng ở đâu chớ!

Trương Nhị Khuyết ủy khuất trong lòng nhìn thấy Thái An đi ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lý, bèn vội vàng cùng đi ra ngoài.

Vì thế…… Thái An mới vừa cởi bỏ lưng quần, đã bị Trương Nhị Khuyết chụp bả vai một cái: “Lão Thái, hôm nay ngươi rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Thái An run run, suýt chút nữa tiểu vào trên chân mình: “Ngươi làm gì vậy?!”

Trương Nhị Khuyết nói: “Ta có làm gì đâu, chỉ là có chuyện hỏi ngươi, sao ngươi đối xử với Ngôn Cảnh Tắc kia tốt như vậy?”

“Hắn học thức uyên bác là ta trong cuộc đời ít thấy.” Thái An nói.

Trương Nhị Khuyết: “Lời này có hơi quen tai.”

Thái An lại nói: “Ngôn tiên sinh rất có bản lĩnh, về sau ngươi đối tốt hắn một chút.”

“Lời này thì ta không thích nghe, chẳng lẽ chúng ta đối xử với hắn không tốt sao? Giờ không phải vẫn luôn cung ăn cung uống cung phụng hắn sao! Hắn ăn còn nhiều hơn ta á! Hầy! Lão Thái, hôm nay ngươi đối tốt với hắn như vậy, có phải hắn đã đồng ý rời khỏi nhị thiếu rồi không?” Trương Nhị Khuyết một bên hỏi, một bên cũng cởi lưng quần ra.

“Nhị khuyết, sau này ngươi đừng nhiều chuyện!” Thái An trừng mắt nhìn Trương Nhị Khuyết một cái, không cẩn thận nhìn thấy hình ảnh cay mắt, vội vàng đi mất.

Tô Mặc Tu đứng ở cách đó không xa, vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến Trương Nhị Khuyết đi trong chốc lát, y mới trở về.

Thái An muốn Ngôn Cảnh Tắc rời đi?

Ngôn Cảnh Tắc có phải đã đồng ý rồi không?

Tô Mặc Tu trở lại phòng, vừa lúc đối diện gương mặt Ngôn Cảnh Tắc tươi cười.

Đi vài bước đến bên người Ngôn Cảnh Tắc, Tô Mặc Tu nói: “Ta có nói với ngươi chưa? Ta đã có công danh cử nhân!”

“Thái An có nói qua.”

Đôi mắt Tô Mặc Tu mị mị: “Ta là thiệt tình thích ngươi, ta cũng có thể nuôi sống ngươi, chờ chúng ta trở về rồi, ta sẽ đi mưu một chức vị, từ trong nhà dọn ra ngoài…… Chúng ta sống cùng nhau?” Y vốn là tính đi kinh thành thi tiến sĩ, nhưng nếu đã quyết định cùng Ngôn Cảnh Tắc bên nhau, nên cứ thôi.

“Được.” Ngôn Cảnh Tắc cười đáp ứng.

Thái An sẽ nói cái gì, Tô Mặc Tu đại khái biết, lại bảo đảm với Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi yên tâm, cha ta quản không được ta, ta nhất định bảo vệ ngươi.”

“Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi,” Ngôn Cảnh Tắc nhìn Tô Mặc Tu, lại cười, “Trước đó Thái An bảo ta rời khỏi ngươi, ta không đồng ý.”

Tô Mặc Tu đuổi theo Thái An Trương Nhị Khuyết đi ra ngoài, phỏng chừng là nghe được cái gì rồi…… Hắn giải thích rõ ràng tương đối tốt hơn.

Tô Mặc Tu yên lòng.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ta ngoan như vậy…… Có phải ngươi nên hôn ta một cái không?"

Tô Mặc Tu: “!!!” Vậy có thể quá nhanh rồi không?

Nhưng mà còn không đợi y phản ứng lại đây, Ngôn Cảnh Tắc đã dùng da dê che đầu của y lại, hôn lên……

Bình luận

Truyện đang đọc