CHUNG TÌNH 2

Hôm qua Ngôn Cảnh Tắc đã nhắn rất nhiều tin cho Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu một cái cũng chưa trả lời.

Nhưng cũng không block là được, hắn biết mà, cục cưng nhà hắn luyến tiếc block hắn!

Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc là mang theo bảo tiêu tới công ty, tiến vào công ty rồi, hắn nhìn quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu, vào đây!”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc bèn bước thẳng vào văn phòng mình.

Khí thế của hắn mười phần, sắc mặt âm trầm, thoạt nhìn cùng Khang Tín Hậu tr kia không có gì bất đồng, hơn nữa…… Như là nổi giận.

Trong lòng Tô Mặc Tu “lộp bộp” một chút, có chút lo lắng.

Đồng thời, cái loại cảm giác dị dạng này lại lần nữa xuất hiện, y phát hiện tim mình lại một lần nữa đập nhanh hơn.

Y đây là điên rồi ư? Thế mà lại coi trọng Khang Tín Hậu?

Tô Mặc Tu có chút không dám tin tưởng, y trầm mặc mà đi theo Ngôn Cảnh Tắc vào văn phòng.

Ngoài văn phòng tổng tài, trợ lý nhìn Tô Mặc Tu không vừa mắt và một thư ký có chút vui sướng khi người gặp họa: “Tô Mặc Tu lần này thảm rồi, Khang tổng chắc chắn sẽ đuổi cậu ta đi.”

“Cậu ta có thể ở lại còn không phải là ỷ vào gương mặt này à? Về sau chắc chắn là không được.”

“Ai thích nhìn có người đỉnh cái mặt giống bạn trai cũ, cả ngày lắc lư trước mặt mình đâu.”

……

Hai người này nhỏ giọng trò chuyện, có người nhìn bọn họ, có chút khinh thường.

Mặc kệ Tô Mặc Tu lúc ban đầu là thế nào, hiện tại năng lực của y đã rõ như ban ngày.

Những người này vẫn luôn chướng mắt Tô Mặc Tu, dùng bằng cấp công kích Tô Mặc Tu, bất quá là bởi vì so không lại Tô Mặc Tu, hiện tại ở trong văn phòng còn ngày ngày bên cạnh, chỉ có thể như vậy tìm cảm giác tồn tại thôi.

Người thật sự được trọng dụng nào không có người nói xấu sau lưng?

Đương nhiên, bọn họ dám nói như vậy, còn có một nguyên nhân, đó chính là Khang tổng luôn có thời điểm sẽ cố ý lăn lộn Tô Mặc Tu, lúc tức giận thì bắt Tô Mặc Tu đi mua cà phê điểm tâm linh tinh, mua trở về lại một ngụm không ăn, bắt Tô Mặc Tu lại đi mua cái khác…… Loại chuyện này Khang tổng làm không ít.

Hôm nay…… Tuy không biết là cái gì khiến Khang tổng ra quyết định giải trừ hôn ước với Tô Nghiên Thanh, nhưng Tô Mặc Tu….

Chắc chắn không chiếm được chỗ tốt rồi.

Tô Mặc Tu bị người ta cho là không chiếm được chỗ tốt, mới vừa tiến vào văn phòng, đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đóng cửa.”

Đôi mắt Tô Mặc Tu hơi hơi nheo lại, đóng cửa, sau đó…… Đã bị người bùm một cái, đè lên trên cửa.

Tay phải không bị thương của Ngôn Cảnh Tắc chống lên trên cửa, tay trái bị thương vòng lấy Tô Mặc Tu, một giây đã biến sắc mặt, đáng thương vô cùng mà lên án: “Tô Mặc Tu, sao em có thể như vậy, tôi gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy, mà em một cái cũng không trả lời!"

Trong lòng Tô Mặc Tu bỗng nhiên dâng lên một cỗ áy náy, lại cảm thấy mình có bệnh mất rồi.

Khang Tín Hậu sau lưng Tô Nghiên Thanh thông đồng với y, cái này gọi là chuyện gì?

Nhưng mà…… Sao trước kia y không phát hiện, Khang Tín Hậu lại anh tuấn đến vậy?

Tô Mặc Tu ngây người, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã hướng tới y hôn qua, còn trực tiếp cạy miệng y ra.

Trước đó ở phòng bệnh, là nụ hôn đầu tiên của Tô Mặc Tu, mà hiện tại là lần thứ hai y hôn môi với một người.

Y thế mà lại hôn môi với vị hôn phu của Tô Nghiên Thanh….

Tô Mặc Tu dùng sức đẩy, bèn đẩy được Ngôn Cảnh Tắc ra.

Ngôn Cảnh Tắc lảo đảo một cái, cảm thấy đầu mình có hơi choáng, thấy Tô Mặc Tu định mở cửa rời đi, vội nói: “Nếu em dám đi, tôi đi thẳng ra ngoài hôn em luôn!”

Tô Mặc Tu đứng yên, mặt không biểu cảm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt âm trầm trầm.

Ngôn Cảnh Tắc thật sự sợ không nổi, hắn sửa sửa quần áo của mình, lúc này mới nói: “Được rồi, bây giờ em có thể nói chuyện với tôi.”

Tô Mặc Tu vẫn không nói lời nào, y móc từ trong túi ra một bao khăn ướt, rút ra một tờ lau miệng mình, lấy việc này biểu đạt ghét bỏ của bản thân.

Ngôn Cảnh Tắc thở dài: “Cồn hại làn da lắm.”

Tô Mặc Tu lạnh lùng mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cục cưng à, tôi thừa nhận, hôm qua ở phòng bệnh tôi đã lừa em……”

Tay Tô Mặc Tu nắm khăn ướt không tự giác mà dùng sức, dừng động tác lau miệng lại.

Bởi vì thói ở sạch, làn da trên tay y bị lau đến thật sự rất mỏng, giờ phút này lại lần nữa tiếp xúc với cồn, từng đợt đau đớn.

Nhưng y không hề sở giác.

Hôm qua quả nhiên là Khang Tín Hậu gạt người, cũng chỉ có y ngu ngốc, thế mà suýt chút nữa tin người này là xuyên qua tới thật.

Trước kia y cũng không tin quỷ thần, sao đột nhiên lại tin loại chuyện này, thật là……

“Tôi không phải nhất kiến chung tình với em, chúng ta đời trước kỳ thật chính là người yêu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lúc Tô Mặc Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói nửa câu đầu, cười lạnh trong lòng, nhưng chờ y nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói nửa câu sau, lại hoài nghi mình đã nghe lầm.

“Em mất đi ký ức, luân hồi chuyển thế, mà tôi là tới tìm em,” Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần, lại hôn y một ngụm, “Em hẳn là cũng có cảm giác? Có phải lần đầu tiên nhìn thấy tôi, đã nhịn không được tâm động hay không? Hai chúng ta là người yêu trói buộc trong linh hồn, sẽ có cảm ứng đặc thù.”

Tô Mặc Tu cảm thấy có hơi nổ, lại nhịn không được muốn tin tưởng.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tôi thật sự không phải Khang Tín Hậu, tối hôm trước hắn đã tự sát, sau khi hắn chết tôi mới đến.”

“Khang tổng tự sát?” Tô Mặc Tu có chút giật mình.

“Đúng! Cho nên, vừa rồi thế mà em lại đẩy tôi…… thân thể này mới vừa tự sát xong, thân thể tôi còn yếu lắm đó, suýt chút nữa là ngã rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, một bên nói, một bên mở ra băng vải trên cổ tay trái mình, lộ ra miệng vết thương được may lại, “Em xem, Khang Tín Hậu đã chết, tôi là Ngôn Cảnh Tắc!”

Tô Mặc Tu khiếp sợ mà nhìn miệng vết thương dữ tợn trước mắt, lập tức nói: “Anh điên rồi, miệng vết thương có thể tùy tiện tháo băng ra sao?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không sao, lát nữa tôi còn muốn đi bệnh viện, để bọn họ băng lại một lần nữa là được…… Tôi tới tìm em chính là hy vọng em có thể tin tưởng tôi.”

“Tôi tin thì thế nào?” Tô Mặc Tu vẫn không thể tin được.

Càng làm cho y khó hiểu chính là…… Khang Tín Hậu - một người thắng nhân sinh như vậy, thế mà lại luẩn quẩn trong lòng đi tự sát?

“Có phải em còn băn khoăn với việc thân thể này có quan hệ với Tô Nghiên Thanh không? Tôi nói với em trước rồi, Tô Nghiên Thanh đã sớm ngoại tình, cậu ta và Ứng Gia Lang có một chân! Khang Tín Hậu bởi vì chuyện này mới tự sát!" Ngôn Cảnh Tắc tận hết sức lực mà giải thích, trực tiếp đem điện thoại cho Tô Mặc Tu xem.

Hắn kỳ thật có hơi muốn cùng Tô Mặc Tu yêu đương cấm kỵ gì đó, nhưng khi thật sự nhìn thấy Tô Mặc Tu….

Được rồi, hắn không nỡ để Tô Mặc Tu thương tâm, vẫn là giải thích rõ ràng tốt hơn!

Tô Mặc Tu cũng không biết mình là làm sao, dù sao y đã tiếp nhận điện thoại, nhìn xem.

Nhìn thấy hình ảnh và video phát sóng trực tiếp quá trình tự sát, trong lòng y run lên.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đúng rồi, em sang đây, bên này tôi có chứng cứ Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang bên nhau nữa!"

Ngôn Cảnh Tắc nói, mở máy tính ra, cho Tô Mặc Tu xem ảnh chụp nguyên chủ lưu trữ trong máy tính, do thám tử tư chụp Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang ở bên nhau.

Nguyên chủ thật ra muốn rời khỏi Tô Nghiên Thanh, nhưng hắn rời không được, cả người càng thêm mâu thuẫn, có đôi khi cũng sẽ cố ý đi xem những tư liệu này.

Tô Mặc Tu yên lặng mà lật xem chứng cứ, còn cố tình nhìn nhìn thời gian lưu lại.

Sớm nhất là năm tháng trước, Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang tay trong tay, hai người thoạt nhìn thật thân mật.

Tô Mặc Tu có hơi tin tưởng người trước mắt là xuyên tới.

Khang Tín Hậu dù muốn trêu cợt y, cũng sẽ không làm những thứ này.

Trái tim y "thình thịch thình thịch" mà nhảy dựng lên.

Nhưng rất nhanh y đã bình tĩnh lại —— y thấy được màn hình nền máy tính là Tô Nghiên Thanh.

Trước tiên không nói Ngôn Cảnh Tắc nói thật hay giả, Khang Tín Hậu mới vừa cùng Tô Nghiên Thanh giải trừ hôn ước liền cùng y ở bên nhau, người khác sẽ thấy y thế nào?

Hơn nữa, người trước mắt này nói Tô Nghiên Thanh ngoại tình, nhưng những ảnh chụp kia…… quá mức nhất cũng chỉ là nắm tay.

Tô Nghiên Thanh ở trước mặt y rõ ràng luôn khen Khang Tín Hậu, rõ ràng rất thích Khang Tín Hậu, vì sao anh ấy lại ngoại tình? Có thể chỉ là Khang Tín Hậu hiểu lầm hay không?

"Bây giờ em tin tưởng lời tôi nói chưa?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Tô Mặc Tu liếc nhìn người trước mắt này một cái, nói: “Tôi còn có việc, muốn ra ngoài trước.”

Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Hắn giải thích lâu như vậy, Tô Mặc Tu còn định đi?

Đây là buộc hắn phải dùng đại chiêu!

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em từ từ đã.”

Tô Mặc Tu nghe được tiếng nói, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, bỗng thấy Ngôn Cảnh Tắc gợi lên một nụ cười tà khí…… Ừm, người này hẳn là muốn biểu hiện ra vẻ tà khí, nhưng không biết vì sao…… Y nhìn cảm thấy có hơi ngu si.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tô Mặc Tu, trong văn phòng này của tôi có gắn camera! Nếu em không tin tôi…… Ta sẽ công khai ảnh chụp chúng ta hôn môi!”

Tô Mặc Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tôi nói cho em biết, em đừng hòng trốn…… Tôi có năng lực khiến em trốn không thoát lòng bàn tay tôi, khiến em tìm không được việc nào bên ngoài! Em chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi!”

Tô Mặc Tu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu tới…… Có lẽ không phải dũng khí, là hỏa khí.

Y nắm lấy một phần hợp đồng trên bàn, bèn đập vào đầu Ngôn Cảnh Tắc.

Chỉ là vài tờ giấy, hẳn là gõ không hỏng cái người đang có thân thể yếu đuối này.

Bình luận

Truyện đang đọc