CHUNG TÌNH 2

Phần văn kiện trên bàn kia là Tô Mặc Tu buổi sáng mới vừa xem qua, sau khi xem xong đặt ở nơi này.

Công ty bọn họ thống nhất dùng giấy A4 loại 70gsm, mà một phần văn kiện này có tất cả tám tờ giấy, dùng một cái kẹp giấy cố định.

Thứ này múa may lên vang tiếng “ào ào”, có thể mang đến từng trận cuồng phong, mà khi nó nện lên trên đầu Ngôn Cảnh Tắc……

Ngôn Cảnh Tắc nhào thẳng lên người Tô Mặc Tu, ôm lấy Tô Mặc Tu không buông tay: “Đầu anh choáng lắm! Anh bị thương mà em cũng dám đập anh nữa! Sau này em còn không nghe lời anh, anh đi báo cảnh sát!"

Tô Mặc Tu không nhịn xuống được, lại đập thêm vài cái.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tối hôm trước Khang Tín Hậu bị Tô Nghiên Thanh đập, trên đầu có thương tích, em còn đập anh…… Em cũng không biết đau lòng người đàn ông của em một chút sao?!"

Tô Mặc Tu dừng quạt gió, không, dừng động tác lấy văn kiện đập người, quan sát một chút cái đầu dựa vào ngực mình kia, không nhìn thấy có thương tích gì trên đó.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc như là biết y suy nghĩ cái gì vậy, vạch tóc ra cho y xem: “Em xem nè, phía trên u một cục!"

Tô Mặc Tu rốt cuộc thấy được cái khối u không lớn kia.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đương nhiên, quan trọng nhất không phải cái cục u này, là anh mất máu quá nhiều, choáng váng đầu quá anh sắp không được rồi……”

“Tôi tìm bác sĩ cho anh.”

“Không cần, em hôn anh một ngụm là anh có thể khỏe lại thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nhếch miệng cười.

Tô Mặc Tu có loại xúc động muốn đá văng người này, nhưng người này đang bị thương….

"Anh đừng diễn kịch nữa.

Đứng dậy rồi nói chuyện đàng hoàng!" Tô Mặc Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc lập tức ngồi vào ghế ông chủ của mình, ngoan ngoãn mà nhìn Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm sao?”

Tô Mặc Tu tự nhận là người có tính tình rất tốt, nhưng người trước mắt này…… Làm cho tính tình y thật táo bạo.

Này còn chưa tính, thế nhưng y còn cảm thấy…… Người này rất đáng yêu!

Hoặc là y điên rồi, hoặc là…… Người này nói những chuyện đó, có lẽ là sự thật.

Còn mấy câu não tàn uy hiếp ban nãy người này nói….

Ha ha.

Trước tiên không nói Khang Tín Hậu căn bản không lắp camera trong văn phòng, chỉ trang bị bên ngoài….

Công khai ảnh hôn môi? Cứ tư thế vừa rồi kia, ai nấy đều thấy được là người này cưỡng bách y, cầm ảnh chụp y cũng có thể đi kiện người này lạm dụng chức quyền quấy rối cấp dưới!

Còn khiến y không tìm được công việc, hắn cho rằng hắn sống trong tiểu thuyết tổng tài sao?

Đương nhiên, rời khỏi công ty này, y xác thật rất khó tìm được công việc tốt khác, rốt cuộc thì bằng cấp của y thấp, mấy năm nay cũng không rảnh đi thi chứng chỉ gì đó.

“Anh chỉ là muốn em tin tưởng anh thôi,” Ngôn Cảnh Tắc giả vờ đáng thương, “Anh thật sự không phải Khang Tín Hậu.”

Ngôn Cảnh Tắc đi vào thế giới này, đã cảm thấy có điểm phiền toái.

Loại chuyện anh em song sinh gì đó là khó làm nhất, Tô Mặc Tu người này có đôi khi thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu y cảm thấy hắn tìm thế thân…… Hắn oan uổng biết bao nhiêu!

Còn có chính là…… Tô Mặc Tu ở thế giới này, có hơi quá mức khắc chế.

Hắn vừa lên là đùa giỡn Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu không thẹn thùng mặt đỏ, cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt mà dùng khăn ướt lau đi…… Tóm lại, phản ứng này không đúng lắm.

Đối mặt tình huống này, hắn còn có thể sao, chỉ có thể dao sắc chặt đay rối, nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề……

Dù sao chính là lên thẳng cầu, làm Tô Mặc Tu trực diện tất cả vấn đề.

Hiện tại Tô Mặc Tu bị tức giận đến gương mặt đỏ bừng một mảnh, thật tốt, sức sống bừng bừng cỡ nào chứ!

“Sau đó thì sao? Dù anh nói chính là sự thật, anh dựa vào cái gì bảo tôi vừa lên tới là tin tưởng anh! Anh dựa vào cái gì mà động tay động chân với tôi?!” Tô Mặc Tu nắm xấp xấy tờ kia, lại muốn đánh người, nhưng rốt cuộc không đánh, chỉ niết cho mớ hợp đồng này bẹp dúm.

"Anh quá nhớ em mà, không nhìn nổi…." Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm.

Tô Mặc Tu ha ha.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Anh cũng là không có biện pháp mà, cục cưng, anh phải nhờ vào em cứu mạng! Trước khi xuyên qua là anh nhờ em nuôi mà, anh không biết quản lý công ty! Thật ra anh cũng muốn chậm rãi theo đuổi em! Nhưng nếu mà từ từ tới, công ty này nằm trong tay anh sẽ suy sụp mất!"

Tô Mặc Tu thế giới này cứ trốn tránh hắn, hắn cần phải làm cho Tô Mặc Tu trốn không được!

Thêm nữa là, Tô Mặc Tu trước mắt hơi không có cảm giác an toàn, ngoài ra…… Từ trí nhớ nguyên chủ có thể biết được, quan hệ của Tô Mặc Tu và những người khác trong văn phòng không tốt lắm.

Còn nguyên nhân……

Nguyên chủ không chú ý gì đến chuyện của Tô Mặc Tu, lý lịch sơ lược của Tô Mặc Tu cũng chưa xem, nghe Tô Nghiên Thanh nói Tô Mặc Tu rất thông minh, tốt nghiệp đại học gì đó, đã trực tiếp an bài địa vị cao.

Cứ như vậy làm Tô Mặc Tu đi cửa sau vào công ty, đương nhiên sẽ khiến người khác không ưa.

Nếu như thế, hắn không bằng cứ cho Tô Mặc Tu vị trí càng cao hơn nữa, khiến những kẻ xa lánh Tô Mặc Tu đố kỵ chết luôn.

Tô Mặc Tu: “……” Còn có thể như vậy?

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tuy anh có ký ức của Khang Tín Hậu, nhưng có ký ức không đại biểu là biết dùng, chữ bên trong mấy văn kiện này, từng chữ anh xem hiểu đó, nhưng đặt chung với nhau anh hoàn toàn xem không hiểu.”

"Anh muốn tôi dạy anh?" Tô Mặc Tu hỏi.

"Vậy phiền em lắm! Em không cần dạy anh, em trực tiếp giúp anh xử lý là được, anh cho em làm trợ lý đặc biệt của tổng đài, thế nào? Lương một năm sau thuế trăm vạn! Đưa cổ phần công ty luôn! Nếu em nguyện ý ở cương vị làm việc 70 năm, anh cho em 29% cổ phần công ty!”

“70 năm?”

“Anh cảm thấy anh còn có thể sống thêm 70 năm nữa.” Ngôn Cảnh Tắc đối với thọ mệnh mình rất tự tin, “Em có thấy 29% có hơi thiếu không? Bằng không anh lại đi thu mua một chút, cho em tròn 30?" Công ty Khang gia đã đưa ra thị trường, nguyên chủ hiện tại có được 29% cổ phần, em trai hắn có 5%.

Tô Mặc Tu nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ngôn Cảnh Tắc, nội tâm rít gào, mặt y cũng nghẹn đỏ.

Trời mẹ nó 70 năm, ai biết 70 năm sau công ty này còn ở đây không!

Hơn nữa y khi đó cũng hơn 90 tuổi, y lấy cổ phần làm gì? Đưa vào quan tài à?

Người xuyên đến thân thể Khang Tín Hậu này, rốt cuộc là từ đâu tới?!

"Cục cưng, bộ dáng em đỏ mặt thật là đẹp mắt!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tô Mặc Tu…… càng đỏ mặt hơn.

“Đến đây đi cục cưng, chuẩn bị bắt đầu làm việc thôi! Ừa, em dọn đồ dùng của em vào trước đi, bàn máy tính này của anh rộng lắm nè, em có thể ngồi bên cạnh anh." Ngôn Cảnh Tắc bảo đảm với Tô Mặc Tu, "Em yên tâm, lúc em làm việc, anh tuyệt đối sẽ không động tay động chân với em”

Tô Mặc Tu vốn còn không có nghĩ đến chuyện lúc làm việc còn có thể động tay động chân này, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc vừa nói vậy……

Y hít sâu một hơi: “Anh có phải điên rồi không! Nếu anh không muốn để người khác biết anh không phải Khang Tín Hậu, cũng đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này!” Giao tất cả công việc cho y làm? Khang Tín Hậu là sẽ không làm loại chuyện này!

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em yên tâm, không sao đâu.

Đến lúc đó anh sẽ nói với người ta, sau khi chia tay anh quá thống khổ, muốn đặt em bên cạnh, tiến hành trị liệu thoát mẫn*.”

(*Giải mẫn cảm chuyển động nhãn cầu và tái nhận thức” (EMDR) là một phương pháp trị liệu hiệu quả để chữa trị các tổn thương sau sang chấn tâm lý.)

Tô Mặc Tu: “……”

“Đương nhiên, chắc là cũng có người sẽ cảm thấy, anh là đang tìm thế thân.”

Tô Mặc Tu: “……”

“Nhưng A Tu em phải tin tưởng anh, anh đối với em toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không phải tìm thế thân, người như Tô Nghiên Thanh nuôi anh không nổi.”

Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, tay có hơi ngứa.

“Kỳ thật xuyên thành một người như vậy, anh đã buồn bực lắm rồi, anh là một người trong trong sạch sạch, đột nhiên lòi ra một vị hôn phu.

Anh thảm lắm á, nếu em còn trốn tránh anh, anh sẽ cảm thấy tồn tại không còn thú vị gì…."

“Câm miệng!” Tô Mặc Tu táo bạo mà đánh gãy lời Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc không nói nữa.

Tô Mặc Tu xoa xoa cái trán.

Người trước mắt này tính cách hoàn toàn bất đồng với Khang Tín Hậu, hiện tại y xem như khẳng định, người này không phải Khang Tín Hậu.

Chuyện này làm trong lòng y dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cùng người này yêu đương gì đó, vậy vẫn quá nhanh.

Mặc kệ sự thật như thế nào, trong mắt người bên ngoài, người này mới vừa chia tay với Tô Nghiên Thanh!

Hơn nữa, y xui xẻo nhiều năm như vậy, thật sự may mắn, có thể có được một bạn lữ linh hồn ư?

Trong văn phòng an tĩnh hồi lâu, Tô Mặc Tu hỏi: “Sao anh không nói gì?”

“Không phải em kêu anh câm miệng sao? Bây giờ anh được nói rồi đúng không? Vậy thì cục cưng ơi, em có nguyện ý giúp anh không?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

"Anh là tổng tài, muốn đưa công việc cho tôi, tôi cũng không có biện pháp.” Tô Mặc Tu không có chính diện đáp lại, nhưng cũng tính là đáp ứng rồi.

“Vậy chuyện em làm việc trong văn phòng anh……” Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới Tô Mặc Tu không muốn đáp ứng, vội vàng nói, “Một mình ở trong văn phòng này đợi chờ sẽ sợ hãi lắm đó!”

Móa! Tô Mặc Tu đứng lên, dẫm một chân Ngôn Cảnh Tắc, nổi giận đùng đùng mà rời đi, lúc đóng cửa còn dùng sức vung mạnh, đóng cửa vang như động đất tận trời.

Y siết xấp hợp đồng bị y nắm đến biến hình, mặt âm trầm đi đến chỗ ngồi của mình.

Người bên ngoài nhìn thấy một màn này đều cả kinh, toàn bộ văn phòng đều an tĩnh lại.

Tô Mặc Tu mặt không biểu cảm mà bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Dĩ vãng, y bất kể làm gì đều lịch sự văn nhã, lúc này động tác lại có chút thô lỗ, thậm chí rất nhiều lần quăng rớt văn kiện trên tay.

Thấy một màn như vậy, có vài người mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng nhìn thoáng qua văn phòng tổng tài, rốt cuộc vẫn lựa chọn bo bo giữ mình, cái gì cũng không nói.

Cũng có người vui sướng khi người gặp họa.

“Tô Mặc Tu, cậu ném văn kiện lung tung như vậy không tốt lắm đâu? Nếu là ném văn kiện quan trọng gì, cậu gánh vác được trách nhiệm sao?”

“Đúng vậy, dù cậu phải đi, cũng không thể xằng bậy.” Một người khác nói.

Tô Mặc Tu trước kia cũng không đắc tội những người này.

Y cảm thấy mình đắc tội không nổi.

Nhưng hiện tại…… Tô Mặc Tu nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Ai nói tôi phải đi?!”

Y cầm những văn kiện đó, đi nhanh về phía văn phòng tổng tài, dùng sức mở cửa đi vào.

Người bên ngoài: “……” Tô Mặc Tu uống nhầm thuốc rồi hả?

Không, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là…… Tô Mặc Tu trước kia giống như là cả ngày nghĩ muốn làm chuyện xấu gì đó vậy, hiện tại y như vậy……

Bọn họ có loại cảm giác mình chọc tới đại biến thái vậy.

“Khoảng thời gian trước có một phim truyền hình hot lắm, mang bạn đi leo núi, chụp hình của bạn*……” Có người thật cẩn thận mà nói.

(*mình cũng không biết phim gì, không có theo dõi phim, bạn nào biết nói mình bổ sung chú thích nhé)

Những người khác nhịn không được run run một cái.

Lại nói tiếp, trước kia Khang tổng đã rất thích tìm Tô Mặc Tu phiền toái, nhưng mặc kệ Khang tổng làm gì, Tô Mặc Tu cũng không tức giận, hiện tại Tô Mặc Tu bị chọc giận thành như vậy, Khang tổng rốt cuộc đã làm cái gì?

Tô Mặc Tu vọt vào đó, có phải muốn đánh Khang tổng không?

Tô Mặc Tu cũng không muốn đánh Ngôn Cảnh Tắc, y cảm thấy nếu y thật sự muốn đánh, chắc chắn không có chuyện tốt gì.

Nhưng mà, chẳng sợ y không đánh, cũng không có chuyện tốt.

Y đi vào, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “A Tu, em dẫm anh đứt chân rồi, đời này của anh phỏng chừng là đi đứng không được nữa, em phải chịu trách nhiệm nuôi anh cả đời."

Cái này kêu là chuyện gì! Vừa rồi y cách giày dẫm người này một chân, nếu có thể dẫm đứt chân người này, vậy y dậm chân một cái cũng có thể dẫm thông nguyên tòa nhà này rồi!

Có bản lĩnh này, y còn làm việc làm chi, trực tiếp đi làm siêu anh hùng không ngon sao?

Nhưng mà, chờ bình tĩnh lại, Tô Mặc Tu đột nhiên cảm thấy, đây là một chủ ý rất không tồi.

Y muốn đem người này giấu đi, không cho người khác biết, không cho người khác nhìn thấy, một người chỉ độc thuộc về riêng y.

Nếu người này là Khang Tín Hậu, y chắc chắn không thể làm như vậy, nhưng người này không phải.

Người này hiện tại chỉ có thể dựa vào y.

Y biết bí mật của người này.

Y có thể hoàn toàn nắm giữ người này, khiến người này không rời xa y được.

Ánh mắt Tô Mặc Tu lóe lóe, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Khang Tín Hậu là một người rất soái khí, nhưng bình thường nhìn luôn có chút âm trầm, không dễ tiếp cận.

Người trước mắt này lại bất đồng, hắn cười rộ lên tựa ánh mặt trời rực rỡ, trong ánh mắt phảng phất như có ngôi sao lấp lánh.

Chỉ là…… Đại khái là di chứng Khang Tín Hậu tự sát, màu môi người này vô cùng trắng nhợt, thoạt nhìn có chút nhu nhược, làm y muốn bảo hộ người này, thậm chí muốn thơm lên đó, làm môi người này nhiễm màu đỏ.

"Sao? Không muốn nuôi hả? Tin anh làm em phá sản không?!” Ngôn Cảnh Tắc trừng Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, có cảm giác một lời khó nói hết: “Anh vẫn luôn đều…… Xàm xí như vậy hả?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em biết Nữ Oa tạo ra loài người đã sáng tỏ điều gì không?”

Tô Mặc Tu sửng sốt: “Cái gì?” Đề tài lập tức đổi nhanh như vậy?!

Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy nghiêm túc: “Nữ Oa tạo ra loài người nói rằng, bản chất nhân loại là xàm xí.”

Bình luận

Truyện đang đọc