CHUNG TÌNH 2



Hôm nay Tô Mặc Tu có hơi ngốc ngốc, luôn là nhìn mình đến xuất thần…… Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác thỏa mãn lớn lao.

Nhịn không được liền muốn ôm ấp hôn hít Tô Mặc Tu.

Nhưng đây là văn phòng, tùy thời có người sẽ qua tới quấy rầy, hơn nữa…… Hắn hiện tại chính là tiểu đệ đệ đơn thuần, ngọt ngào á!
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể kéo tay Tô Mặc Tu đang véo mặt mình xuống, cầm niết trong tay: “Ca ca, em thật không muốn rời xa anh.”
Tô Mặc Tu nhìn bàn tay bị Thạch Thành Anh nắm của mình.

Tay y rất gầy, tay Thạch Thành Anh bụ bẫm, so với tay y thì lớn một vòng, có thể bao lấy toàn bộ tay y.

Động tác như vậy làm y có loại cảm giác Thạch Thành Anh yêu y sâu sắc.

Tô Mặc Tu đột nhiên nói: “Mấy ngày nay em trai anh có đến tìm em phiền toái không?"
“Không có,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Ca ca, chúng ta đừng bàn tới nó nữa.”
Ngôn Cảnh Tắc chán ghét Chử Khải Vũ, nhưng hắn dùng thân phận Thạch Thành Anh ở thế giới này sinh hoạt, chuyện trái pháp luật phạm tội là không thể làm, chỉ có thể về sau tìm cơ hội lại đi thu thập Chử Khải Vũ.

Tỷ như tương lai Chử Khải Vũ gây dựng sự nghiệp gì đó, hắn có thể tìm phiền toái cho Chử Khải Vũ.

Tô Mặc Tu vẫn luôn nhìn thiếu niên trước mặt.

Y có thể nhìn ra tới, lúc nhắc tới em trai mình, người trước mắt có chán ghét thật sâu.

Tức khắc từ đáy lòng y dâng lên một cảm giác mệt mỏi.

Người này chán ghế em trai y như vậy, sẽ thích y sao?
“Được, chúng ta không đề cập tới.” Tô Mặc Tu cười rộ lên.


“Úi! Ca ca, bên ngoài còn có người đang đợi em, em phải đi rồi.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói, hắn rất muốn ở bên này nhiều thêm chốc lát, tốt nhất có thể sang chỗ Tô Mặc Tu qua đêm luôn, nhưng hiện tại…… Những người đi theo còn đang đợi hắn.

Thứ hắn lấy ra tới rất quan trọng, những người đó nhanh như vậy tới tìm hắn cũng là vì bảo hộ hắn, hắn không nên cho người ta thêm phiền toái.

Hơn nữa thật muốn qua đêm…… Nếu những người đó hiểu lầm Tô Mặc Tu ông chú biến thái, không tốt à nha.

Quan trọng nhất chính là…… Hắn hiện tại lại không thể làm cái gì với Tô Mặc Tu!
Chờ sau trưởng thành lại trở về không ngon sao?
Tô Mặc Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, hơi hơi sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần hôn y một chút: “Ca ca, tạm biệt! Anh chờ em trở lại nhé!”
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, hướng tới Tô Mặc Tu vẫy vẫy tay, rời khỏi văn phòng Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu ngồi trong chốc lát, có chút hối hận nhắc tới em trai mình..

Hôm nay trạng thái y không tốt, nhưng chuyện trước đó Ngôn Cảnh Tắc nói, y đều nghe vào trong lòng.

Chờ Ngôn Cảnh Tắc vào viện nghiên cứu, bọn họ đừng nói là gặp mặt, sợ là cả liên hệ cũng không dễ dàng vậy nữa.

Loại thời điểm này, sao tự nhiên y lại nhắc tới em trai mình chứ?
Nhắc tới rồi, Ngôn Cảnh Tắc cũng không muốn cùng y nói chuyện……
Tô Mặc Tu hôm nay hơi ngây ngốc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không để ý.

Hắn cảm thấy Tô Mặc Tu sẽ như vậy hẳn là bởi vì luyến tiếc hắn, cùng với sau khi nhìn thấy hắn biến dạng cực lớn, có điểm phản ứng không kịp.

Hắn còn rất cao hứng.

Hiệu trưởng bọn họ chờ dưới lầu, Ngôn Cảnh Tắc ngồi thang máy xuống lầu, liền thấy được hai người đang nói chuyện.

“Dạ xong rồi chú! Đi thôi, tôi đã không có việc gì, hôm nay liền có thể xuất phát ạ.” Hắn đã cáo biệt Tô Mặc Tu, về phòng ngủ thu dọn đồ đạc của mình xong là có thể đi.

Ừm, trở về rồi còn phải cáo biệt Thiệu Thẩm Dương Tôn Bân Bân nữa.

“Thạch Thành Anh, bạn trai cậu ở chỗ này làm việc sao? Cậu ta bao lớn tuổi, tên gọi là gì?” người trung niên kia hỏi, tư liệu này đều là phải đăng ký một chút.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh ấy tên Tô Mặc Tu, năm nay 28.”
Người trung niên kia âm thầm ghi nhớ, hiệu trưởng trường W lại cảm thấy tên Tô Mặc Tu này hơi quen tai.

Từ từ, Tô Mặc Tu còn không phải là hạng nhất toàn khối liên tục trường bọn họ, thời mà ông vẫn còn là phó hiệu trưởng đó sao?
Từ từ, Tô Mặc Tu hình như còn là anh trai của Chử Khải Vũ.

Trước đó thành tích Chử Khải Vũ kém như vậy, ông đã cảm khái lắm rồi, cảm thấy Chử Khải Vũ một chút cũng không giống anh gã.

Đối tượng của Thạch Thành Anh thế mà là Tô Mặc Tu?
Tô Mặc Tu thật sự vô cùng ưu tú, còn là một đại soái ca, nhưng Thạch Thành Anh trước đó bụ bẫm, chỉ có thể miễn cưỡng nói đáng yêu……
Hiệu trưởng nhịn không được hỏi: “Hai đứa làm sao ở bên nhau thế?”
Ngôn Cảnh Tắc tự hào nói: “Con theo đuổi ạ! Con nhất kiến chung tình với anh ấy, làm nũng làm nịu nghĩ mọi cách theo đuổi.”
Hiệu trưởng: “……” trước đó Thạch Thành Anh thật sự rất béo…… Có phải thẩm mỹ của Tô Mặc Tu có vấn đề hay không? Thế mà bị Thạch Thành Anh mập mạp theo đuổi được!
Người trung niên kia và hiệu trưởng cũng nói chuyện mải miết ra một chút giao tình, lúc này hỏi: “Làm sao vậy?”
Hiệu trưởng lập tức liền đem tình huống Tô Mặc Tu nói ra, lại lấy ra ảnh chụp trước đó chụp Ngôn Cảnh Tắc cho người trung niên kia xem.

Người trung niên: “……”
“Tô Mặc Tu rất lợi hại, đúng không? Anh ấy chính là tôi hao hết trăm cay ngàn đắng mới đuổi tới tay đó.” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Nếu không phải vì Tô Mặc Tu, tôi cũng sẽ không đi nghiên cứu tri thức lĩnh vực hàng không vũ trụ đâu!”
Người trung niên nhớ kĩ những lời này của Ngôn Cảnh Tắc, lại có chút bất đắc dĩ —— thiên tài đều là cái dạng này ư? Thứ như vậy tùy tùy tiện tiện là nghiên cứu ra tới?
Ngôn Cảnh Tắc gặp qua Tô Mặc Tu rồi, lại trở về trường học.


Thời điểm hắn rời trường học, tiết thứ hai buổi sáng mới vừa đi học, mà lúc hắn trở về trường lại đã là giữa trưa sau giờ cơm.

Ngôn Cảnh Tắc đi một chuyến đến phòng học trước.

Tôn Bân Bân đang nói chuyện phiếm với bạn hokc trong lớp một.

Ngôn Cảnh Tắc kêu một tiếng: “Tôn Bân Bân!”
“Lớp trưởng, có việc hả?”
“Có việc,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Lát nữa tao phải rời trường rồi, sau khi tao đi, mày chiếu cố Thiệu Thẩm Dương một chút, bảo vệ cậu ta cho tốt…..

Chỉ cần Thiệu Thẩm Dương bình yên, về sau không thể thiếu chỗ tốt của mày!”
“Tao nhất định chiếu cố cậu ta!” Tôn Bân Bân bảo đảm, lại khó hiểu, “Lớp trưởng mày muốn đi đâu?”
“Tao được đại học đặc chiêu, không cần lại học cao trung nữa.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Lớp trưởng sau này không đi học nữa?” Tôn Bân Bân sửng sốt.

“Đúng vậy.”
“Vậy thi đại học thì sao?” Tôn Bân Bân lại hỏi.

“Thi đại học tao cũng không tham gia.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Lớp trưởng thành tích mày tốt như vậy, sao không tham gia thi đại học?” Tôn Bân Bân khó hiểu, “Đến lúc đó nếu có thể thi được hạng nhất tỉnh, phong cảnh biết bao nhiêu!”
Ngôn Cảnh Tắc tùy ý nói: “Tao không thể quá phô trương.”
Tôn Bân Bân bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế!” lớp trưởng bọn nó có bối cảnh rất sâu, thi hạng nhất toàn tỉnh nói không chừng sẽ mang đến phiền toái cho hắn, cho nên hắn mới không tham gia thi đại học!
Tưởng tượng như vậy, Tôn Bân Bân rất là kính nể.

Ngôn Cảnh Tắc vỗ vỗ bả vai Tôn Bân Bân đi sang lớp hai.

Thiệu Thẩm Dương đang ở trong lớp làm bài, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, cậu rất tò mò: “Thạch Thành Anh, buổi sáng cậu đi đâu thế?”
“Đi làm chút việc.” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Thiệu Thẩm Dương, hôm nay tôi phải rời khỏi trường học, về sau nếu cậu ở trong trường gặp phải chuyện gì, có thể đi tìm Tôn Bân Bân hỗ trợ.”
“Tại sao cậu phải rời khỏi trường học?” Thiệu Thẩm Dương đồng dạng khó hiểu.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Được đặc chiêu, tôi cũng không có biện pháp.”
Thiệu Thẩm Dương: “……” Dùng khẩu khí như vậy nói ra chuyện làm người ta hâm mộ, thật là…… Nếu không phải cậu và Thạch Thành Anh quan hệ tốt, chắc chắn sẽ muốn đánh Thạch Thành Anh!
Tôn Bân Bân học tập không nghiêm túc, chẳng sợ lên lớp 12 cũng không cảm nhận được áp lực gì, cho nên không cảm thấy được đặc chiêu là một sự kiện tốt đẹp cỡ nào, nhưng Thiệu Thẩm Dương không giống thế, áp lực của cậu vô cùng lớn.

Nếu có thể đặc chiêu…… tốt ghê!
Đương nhiên, cậu chắc chắn không có cơ hội như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc thành tích tốt thì thôi, còn hiểu rất nhiều thứ mà cậu hoàn toàn không hiểu, mới có thể được đặc chiêu, cậu chỉ là một học sinh cao trung phổ phổ thông thông, làm sao có cửa?
Ngôn Cảnh Tắc theo chân bọn họ cáo biệt xong liền đi theo người trung niên, đến viện nghiên cứu.

Vào ban đêm hắn đã đến nơi, vừa đến đã bị vây quanh.

Ngôn Cảnh Tắc: Tối lắm rồi, những người này đều không nghỉ ngơi sao? Dù bọn họ không nghỉ ngơi, hắn cũng muốn nghỉ ngơi mà!
Thôi, nói thì nói đi, hắn là một người trẻ tuổi 18, còn sợ một đám người già và trung niên hay gì?
Ngôn Cảnh Tắc theo chân bọn họ hàn huyên lên, nói đủ loại giả thiết ý tưởng của mình đối với lĩnh vực hàng không vũ trụ.

Sau đó……
Nói một lần là nói đến tận sáng hôm sau.

Tinh lực của những người này thật sự quá tốt!
Ngôn Cảnh Tắc cảm thán rất nhiều, cũng ý thức được rất nhiều tri thức mình không biết.


Rốt cuộc chẳng sợ đều là làm nghiên cứu khoa học, nhưng phương hướng bất đồng, rất nhiều thứ cũng khác nhau như trời với đất.

Thứ hắn muốn học có rất nhiều, thứ hắn có thể lấy ra tới cũng không ít.

Chẳng hạn như, trước kia hắn đã từng nghiên cứu ra một loại hợp kim thích hợp sử dụng trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, lúc này thì không có.

Mà trước đó lúc hắn đưa người ta tư liệu, đưa đều là ý tưởng giả thiết của mình với nghiện, cũng không bỏ phối phương vào.

Thứ như vậy cũng không thể làm nó có chút khả năng tiết lộ nào!
Ngôn Cảnh Tắc cả đêm không ngủ, này còn chưa tính, ngày hôm sau, hắn đã đầu nhập vào trong nghiên cứu khoa học.

Hắn dự tính mau chóng cho ra thành quả, khiến người ta nhìn thấy giá trị của hắn, sau đó…… Hắn sẽ có thể đề nghị xây viện nghiên cứu ở thành phố T.

Ngôn Cảnh Tắc vùi đầu khổ làm, khổ làm rất nhiều, còn muốn rèn luyện thân thể, mỗi ngày trôi qua phong phú mà lại bận rộn.

Lao động trí óc tiêu hao nhiệt lượng một chút cũng không ít hơn so với lao động chân tay, vì thế……
Chỉ một tháng ngắn ngủi, Ngôn Cảnh Tắc đã gầy đi mười cân.

Hắn gầy xuống tuy không có soái đến mức giống mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí, nhưng cũng không kém, quan trọng nhất chính là…… Lúc béo, hắn còn mang theo một chút tính trẻ con, nhưng hiện tại gầy đi, lại kết hợp với khí chất hắn…… Hắn vừa nhìn đã thấy là một người trưởng thành triệt triệt để để rồi!
Hắn thậm chí còn cao hơn một chút!
Đồng thời, thành quả nghiên cứu của hắn cũng ra tới một chút.

Những thành quả này còn cần nghiệm chứng, Ngôn Cảnh Tắc liền tiếp tục nỗ lực……
Vào ngày Ngôn Cảnh Tắc chính thức thành niên trước, người phía trên đã tìm được Ngôn Cảnh Tắc.

Ánh mắt bọn họ nhìn Ngôn Cảnh Tắc cực kì nóng bỏng —— người trước mắt còn chưa thành biên đã nguyện ý vì công tác nghiên cứu khoa học mà hiến thân, hắn không ngủ không nghỉ làm việc hai tháng, gầy hai mươi mấy cân, nghiên cứu ra nhiều thành quả như vậy……
Thiếu niên cường tức quốc cường, người này là hy vọng của quốc gia!
“Thạch Thành Anh đồng chí, thành quả nghiên cứu của cậu đối với quốc gia mà nói ý nghĩa trọng đại, cậu có muốn cái gì hay không? Đối với tương lai cậu có ý tưởng gì? Mặc kệ là cái gì, cậu cứ việc nói!” Người này nói.

Ngôn Cảnh Tắc đáp: “Cho tôi xin nghỉ ba tháng đi, tôi phải về nhà ăn tết.”
Tới người: “???” Ăn tết muốn ba tháng lận hả?
“Còn nữa, tôi muốn đến thành phố T làm nghiên cứu khoa học, có thể chứ?”
“Vì sao cậu muốn đến thành phố T làm nghiên cứu khoa học?” Người nọ hơi ngốc ra, thành phố T cũng coi như là thành phố lớn, nhưng bên kia, người làm nghiên cứu khoa học thật sự không nhiều lắm.

“Đối tượng của tôi ở bên kia.” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy nghiêm túc.

Người thanh niên này không giống ông tưởng cho lắm….

Người tới hỏi bị Ngôn Cảnh Tắc yêu cầu có hơi phản ứng không kịp.

“Nếu phải cùng đối tượng của tôi phân cách hai nơi…… Sau này chắc chắn tôi không có biện pháp an tâm làm nghiên cứu khoa học nữa.” Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc mà nhìn người đối diện.

Mấy ngày nay ở trong viện nghiên cứu, đoạn tuyệt thông tin với bên ngoài, hắn cảm thấy mỗi ngày đặc biệt khổ sở!
Hắn muốn gặp Tô Mặc Tu!
Người phụ trách: “……”.


Bình luận

Truyện đang đọc