CHUNG TÌNH 2

Tô Hành Dần là người đã từng trải qua sóng to gió lớn.

Nhưng bị huynh đệ mình kêu bằng cha, ông vẫn có hơi thích ứng không được.

Ông hít sâu một hơi, gian nan nói: “Tĩnh Sơn, ngươi xác định muốn cùng Mặc Tu bên nhau sao? Muốn suy xét lại một chút không?”

“Không cần.” Ngôn Cảnh Tắc vô cùng kiên định.

Thấy Ngôn Cảnh Tắc như vậy, Tô Hành Dần cũng không biết mình hẳn là nên cao hứng, hay là nên buồn bực.

Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý cùng con ông ở bên nhau, chuyện này làm ông không cần áy náy đến vậy, nhưng nếu hai người này thật sự muốn bên nhau…… Sau này bọn họ phải làm sao bây giờ?

Tô Hành Dần nói lời thấm thía, nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Tĩnh sơn, tương lai ngươi sẽ kế thừa tước vị, chung quy phải cưới vợ sinh con……”

“Ta sẽ không cưới vợ sinh con.” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Cha, con chỉ thích A Tu thôi.”

Tô Hành Dần nghe tiếng “Cha” kia, hô hấp cứng lại: “Vậy nếu là A Tu muốn cưới vợ sinh con……”

“Con sẽ không cưới vợ sinh con!” Tô Mặc Tu vội vàng nói, “Cha, con cũng chỉ thích hắn.”

Hai người nói rồi, còn nhìn nhau cười, tình ý nồng nàn.

Tô Hành Dần đột nhiên cảm thấy bản thân mình có hơi dư thừa, hàm răng cũng có hơi ê.

Đây là chuyện gì vậy trời!

Nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, Tô Hành Dần thở dài một hơi, nói với Tô Mặc Tu: “Mặc Tu, con lại đây, ta có lời muốn nói với con!”

“Cha? Có chuyện gì ạ?” Lúc này Tô Mặc Tu mới đem ánh mắt dời từ trên người Ngôn Cảnh Tắc đi, lại nhịn không được đưa mắt về lại nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Này thật là…… Có tức phụ nhi mà quên cha!

Tô Hành Dần nói: “Nếu các con quyết định ở bên nhau, vậy con nhất định phải đối xử tốt với…… với Tĩnh Sơn, không thể chân trong chân ngoài…… Hầy!”

So với hứa hẹn không cưới vợ của nhi tử mình, Tô Hành Dần vẫn tin tưởng hứa hẹn của Chu Tĩnh Sơn hơn.

Chu Tĩnh Sơn luôn luôn nói là làm, ngoài ra…… Mười mấy năm trước kia, Chu Tĩnh Sơn tuổi trẻ hỏa khí lớn, đều có thể giữ mình trong sạch, tương lai hẳn là cũng sẽ không có tâm địa gian giảo.

Còn chuyện con cái…… Trước kia ông còn nghi hoặc Chu Tĩnh Sơn vì sao lại thu nhiều nghĩa tử như vậy, hiện tại thì rõ ràng rồi.

Chu Tĩnh Sơn hẳn là tính toán cho bản thân tương lai về già sau này!

Nhưng thật ra con trai ông, con trai ông chỉ là một tiểu tử đầu hai mươi, bây giờ cảm tình dâng lên nên hứa hẹn, nhưng nếu tương lai Chu Tĩnh Sơn tuổi già sắc suy….

Nó có khả năng coi trọng nam nhân hay nữ nhân nào khác không? Hoặc là ngày nào đó, có thể đột nhiên muốn có con cái hay không?

Nói vậy, Chu Tĩnh Sơn có phải hơi đáng thương rồi không?

Tô Hành Dần vì huynh đệ mà rầu thúi ruột.

“Con tuyệt đối sẽ không chân trong chân ngoài!” Tô Mặc Tu nói, nam nhân giống Chu Tĩnh Sơn vậy, khắp thiên hạ cũng tìm không ra mấy mống, sao y sẽ chân trong chân ngoài được?

“Cha, con tin tưởng A Tu!” Ngôn Cảnh Tắc một bộ vô cùng tín nhiệm Tô Mặc Tu.

Tô Hành Dần vốn đang định lại gõ nhi tử một chút, nhưng thấy Ngôn Cảnh Tắc cái bộ dáng như vậy…… Tô Hành Dần nói: “Được rồi, ta mặc kệ các ngươi! Tùy các ngươi thôi!”

“Cha, đa tạ.” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói.

Tô Hành Dần che ngực mình lại, lại có hơi thở không lên.

Tuyệt đối là do trong phòng quá ngộp…… Ông muốn đi ra ngoài một chút!

Tô Hành Dần xoay người rời đi.

Chờ Tô Hành Dần đi rồi……

Tô Mặc Tu lập tức nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, bắt lấy cổ áo Ngôn Cảnh Tắc, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi vẫn luôn gạt ta! Tên của ngươi, những gì ngươi trải qua, tất cả đều là giả!”

Ngôn Cảnh Tắc cũng không nói lời nào, trực tiếp hôn Tô Mặc Tu luôn……

Hai người hôn hồi lâu mới tách ra, lúc tách ra, Tô Mặc Tu đã đỏ chín mặt: “Ngươi…… Ngươi đừng tưởng rằng như vậy là ta có thể tha thứ cho ngươi!”

Nhưng rõ ràng đệ không tức giận nữa mà…… Ngôn Cảnh Tắc lại mổ nhẹ một ngụm trên môi y, khẽ cười nói: “Chúng ta đâu có làm gì.

Môi ngươi hơi khô, ta làm cho nó mềm mềm hơn thôi."

Người này quá biết nói chuyện! Tô Mặc Tu đã quên phải truy cứu chuyện Ngôn Cảnh Tắc lừa y, thật ra còn nghĩ tới chuyện khác.

Y vỗ một cái bốp lên cái bàn bên cạnh, lửa giận lại nổi lên: “Ngươi thật rành rẽ nhỉ! Cái gì cũng biết! Trước kia ngươi từng có mấy nam nhân? Mau nói!”

Tô Mặc Tu vẫn rất hiểu kỹ xảo nói chuyện, nếu là hỏi trước kia có nam nhân hay không, người trước mắt này chắc chắn sẽ nói thẳng là không có, nhưng nếu hỏi có mấy người rồi, người bình thường thường sẽ nói ra con số ít….

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự: “Ta chỉ có một mình ngươi!”

“Ngươi đừng hòng gạt ta! Nếu là thật, sao ngươi lại thuần thục như vậy?” Tô Mặc Tu cắn răng hỏi.

Luyện ra trên người đệ đó….

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Độc thân lâu rồi, tự mình ngầm cân nhắc nhiều thôi…… Nếu ngươi không tin, có thể đi tra! Bên người ta tuyệt đối không có nam nhân khác!”

Tô Mặc Tu nói: “Ta sẽ đi tra, nếu để ta biết ngươi gạt ta……” Y uy hiếp mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Ngôn Cảnh Tắc vội nói: “Ta tuyệt đối không có lừa ngươi, ta trước giờ chỉ thích một mình ngươi, cũng chỉ có một mình ngươi! A Tu, trước đó ta cũng không phải cố ý lừa gạt ngươi, ngay từ đầu là không biết thân phận của các ngươi, liền tùy ý biên một lai lịch, sau lại…… Ta nhất kiến chung tình với ngươi, thật sự quá thích ngươi, sợ ngươi ghét bỏ ta tuổi lớn, sợ ngươi gọi ta là thúc thúc, cho nên mới không dám nói……”

Ngôn Cảnh Tắc làm bộ đáng thương hề hề, dỗ vợ bé nhỏ của mình, chỉ chốc lát được dỗ dành được Tô Mặc Tu.

Hắn biết mà, vợ bé nhỏ đặc biệt thích hắn, chắc chắn là luyến tiếc nổi giận với hắn!

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện với Tô Hành Dần Tô Mặc Tu, thu phục chung thân đại sự của mình rồi, bèn tiếp tục bận rộn chuyện của Trấn Bắc quân.

Chuyện hắn mất tích đã báo lên triều đình, hiện tại đã trở lại, cần phải đệ sổ con lên giải thích, những người cấp dưới của mình cũng phải phân biệt nói chuyện.

Mặt khác, kết quả thẩm vấn hai người Chu Chấn Nhung và Tôn Thời Thần cũng rất nhanh đã có….

Chu Chấn Nhung đã hỏng mất, hỏi cái gì nói cái đó, Tôn Thời Thần thật ra lại không muốn nhiều lời, nhưng người tham gia quân ngũ bọn họ không giảng đạo lý gì, bắt người trong nhà Tôn Thời Thần uy hiếp một phen, Tôn Thời Thần cũng chiêu hàng.

Sự tình rất đơn giản.

Năm đó, bọn đại thương nhân dưỡng thổ phỉ, làm buôn bán với người Nhung là mua được rất nhiều tướng lãnh của Trấn Bắc quân, khiến các tướng lãnh đó tạo thuận lợi cho chúng.

Tôn Thời Thần cũng không phải người bị mua được, cũng bởi vậy lúc trước Chu Tĩnh Sơn rửa sạch Trấn Bắc quân cũng không có lan đến ông ta.

Nhưng ông ta kỳ thật là con riêng bên ngoài của đại thương nhân nào đó, thương nhân này sợ người biết thân phận Tôn Thời Thần, không cùng Tôn Thời Thần thân cận quá, ngược lại làm Tôn Thời Thần tránh được một kiếp.

Sau đó, thương nhân này bởi vì bán muối, sắt linh tinh cho người Nhung, còn từng sai khiến thổ phỉ ông ta nuôi giết chết mệnh quan triều đình, cuối cùng bị chém đầu thị chúng, một ít thuộc hạ của ông ta liền bắt đầu đi theo Tôn Thời Thần.

Chu Tĩnh Sơn đã cảm thấy Tôn Thời Thần có vấn đề, cũng là mơ hồ nhận ra cái gì đó.

Đáng tiếc không đợi Chu Tĩnh Sơn tra kĩ, Tôn Thời Thần đã động thủ trước.

Thời điểm những đại thương nhân đó còn sống, sẽ nuôi dưỡng một vài bé gái, sau đó đưa các nàng đến cho các quan viên tướng lãnh theo chân bọn họ giao hảo, hoặc là bịa đặt thân phận cho những cô bé này, để các nàng ngẫu nhiên đi gặp những quan viên đó.

Những cô bé này đều là bọn họ chuyên môn tìm người bồi dưỡng, đối với bọn họ trung thành và tận tâm, đưa những cô bé này đến hậu viện các quan viên nọ, bọn họ có thể thông qua tin tình báo các nàng đưa về, đối với hướng đi của các quan viên sẽ rõ như lòng bàn tay.

Có vài quan viên ngay từ đầu kỳ thật không muốn theo chân bọn họ thông đồng làm bậy, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân bên ngoài gặp được các cô bé như vậy, quản không được nửa người dưới, mang người về nhà, sau đó bị gió thổi bên gối, hoặc là bị cô bé này bắt được nhược điểm, cũng phải đứng bên phe bọn chúng.

Thậm chí còn có một quan viên, hắn và thê tử là thanh mai trúc mã, không muốn nạp thiếp, năm lần bảy lượt gặp được người nhào vào trong ngực cũng đều cự tuyệt, kết quả thê tử hắn ra ngoài thắp hương cứu một bé gái mồ côi về nhà, bé gái mồ côi kia hạ dược hắn bò lên giường, lại dùng ra đủ loại thủ đoạn, chính là làm hắn cửa nát nhà tan.

Những cô bé này bản thân có khả năng không lợi hại đến vậy, nhưng có người dạy các nàng làm như thế nào, các nàng lại trung thành và tận tâm nói gì nghe nấy với người đứng sau, nên lực sát thương cũng vô cùng lớn.

Nữ nhân như vậy bọn họ cũng từng đưa cho Chu Tĩnh Sơn, còn an bài người ngẫu nhiên gặp Chu Tĩnh Sơn, nhưng Chu Tĩnh Sơn không dao động, bọn họ chỉ có thể từ bỏ, ngược lại theo dõi những người bên cạnh Chu Tĩnh Sơn.

Kỳ thật trừ Chu Chấn Nhung ra, Tôn Thời Thần còn an bài nữ nhân bên cạnh hai người khác.

Chỉ là hai người kia tuy rằng yêu thích thê tử mỹ lệ ôn nhu của mình, nhưng đối với Chu Tĩnh Sơn trung thành và tận tâm, cho nên Tôn Thời Thần nhiều nhất chỉ nghe được một ít tin tức từ bọn họ, muốn bọn họ làm cái gì nữa thì lại rất khó.

Cũng chỉ có Chu Chấn Nhung, bị mê hoặc đến choáng đầu, thê tử nói cái gì cũng tin.

Tôn Thời Thần vốn dĩ tính toán, sau khi Chu Chấn Nhung hại chết Chu Tĩnh Sơn rồi vạch trần chuyện này…… Đến lúc đó ông ta sẽ làm ra bộ dáng tin tưởng Chu Tĩnh Sơn sẽ không làm loại chuyện này, tuyệt đối có thể có được hảo cảm của thủ hạ Chu Tĩnh Sơn.

Vì thanh danh của Chu Tĩnh Sơn mà suy nghĩ, hơn nữa chuyện Chu Chấn Nhung động thủ chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đám người Tô Hành Dần hẳn là sẽ phong tỏa tin tức, không tiếp tục đi tra thêm.

Sau đó ông ta lại thương lượng với người Nhung, đem những kẻ không nghe lời phái đi chịu chết, bản thân ông ta lại "đánh" người Nhung đến liên tiếp bại lui….

Trấn Bắc quân còn lo không thuộc về ông ta sao?

Dù triều đình không giao vị trí thống soái cho ông ta, ông ta cũng có thể giải quyết tân thống soái!

Ông ta nghĩ đến khá tốt, chỉ có đã xuất hiện vấn đề —— Chu Tĩnh Sơn thế mà lại không chết!

Còn vì sao Chu Chấn Nhung lại làm như vậy……

Chu Chấn Nhung đại khái là sống quá tốt, ăn quá no rồi.

Gã cảm thấy Chu Tĩnh Sơn lúc trước nhận nuôi nhiều cô nhi như vậy là vì diễn trò cho người bên ngoài xem, là vì bồi dưỡng tay đấm.

Gã cảm thấy chính mình rất lợi hại, lại chỉ có thể làm thân vệ bảo hộ Chu Tĩnh Sơn, là nhân tài mà không được trọng dụng.

Gã thậm chí cảm thấy Chu Tĩnh Sơn cũng không có gì ghê gớm, là ỷ vào kinh thành có người, mới có thể lên làm thống soái.

Gã càng không thích người khác nói với gã Chu Tĩnh Sơn có ân tình với gã, cảm thấy Chu Tĩnh Sơn ỷ vào lúc trước cho bọn gã một ngụm cơm ăn, muốn bọn gã lên chiến trường, muốn bọn gã dùng mạng tới hồi báo, thật sự quá phận.

Gã vốn là đã bất mãn với Chu Tĩnh Sơn, bởi vậy thê tử nói với gã bị Chu Tĩnh Sơn cưỡng bách, gã tin ngay.

Nữ nhân tên A Vân kia khóc sướt mướt lôi kéo gã, bảo gã đừng đi tìm Chu Tĩnh Sơn, vì tiền đồ gã mà suy nghĩ, bảo gã nhịn một chút, gã liền thật sự nhịn.

Gã tự giác nhẫn nhục phụ trọng, đương nhiên cũng càng ngày càng hận Chu Tĩnh Sơn……

Sau đó nữa…… Tôn Thời Thần cho người lộng chết A Vân, lại châm ngòi gã một chút, gã bèn xuống tay với Chu Tĩnh Sơn.

“Chu Chấn Nhung này có phải có bệnh không!” Trương Nhị Khuyết biết được chân tướng sự việc, cũng hết chỗ nói rồi, “Chu tướng quân đối xử với hắn đủ tốt, hắn còn cái gì không hài lòng?”

"Đúng vậy.

Nếu lúc ấy Chu tướng quân không tới Khung Nam thành, mỗi mùa đông đều có không ít hài tử chết đói." Thái An nói, “Nếu không phải Chu tướng quân thiện tâm, thu lưu hắn, hiện tại hắn chắc chắn đã sớm chết! Còn nữa, hắn cảm thấy Chu tướng quân buộc bọn họ lên chiến trường…… Ha, nếu hắn thật không muốn đi, Chu tướng quân cũng sẽ không bức, hơn nữa bản thân Chu tướng quân cũng lên chiến trường, một thân thương tích.”

“Đúng!” Trương Nhị Khuyết gật đầu liên tục, “Chu tướng quân thật sự khá tốt, chỉ là…… Hầy, không nghĩ tới Chu tướng quân thế mà lại……”

Trương Nhị Khuyết nghĩ đến Chu tướng quân cao cao to to không chỉ thích nam nhân, còn là dạng nằm dưới kia kia, đã cảm thấy nổi da gà lên hết.

Thái An biết ý tưởng của Trương Nhị Khuyết, liếc nhìn Trương Nhị Khuyết một cái, có loại cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.

Chu tướng quân không hổ là Chu tướng quân, vừa làm như vậy…… Tô tướng quân không chỉ có đem nhi tử ngoan ngoãn đưa lên, còn rất áy náy với Chu tướng quân……

Hôm qua, Tô phu nhân cũng tới Khung Nam thành, sau khi bà tới thì biết được chuyện Tô nhị thiếu và Chu tướng quân, đầu tiên là nổi trận lôi đình, nhưng chỉ phát hỏa trong chốc lát công phu thì không lên tiếng nữa, hôm nay còn lập tức thu thập đồ đạc, cùng Tô tướng quân chạy mất.

Bà chắc chắn biết được “chân tướng” sai lầm nên mới không phát hỏa, còn vì cái gì mà vội vã chạy…… Hơn phân nửa là vì Chu tướng quân kêu bà là “Mẹ”.

Thái An nghĩ đến đây, khóe miệng giật giật.

Đúng lúc này, có người nói: “Chu tướng quân tới!”

Thái An và Trương Nhị Khuyết cùng nhau nhìn qua, bỗng thấy Ngôn Cảnh Tắc mang theo Tô Mặc Tu, xa xa đi tới.

Nhìn thấy bọn họ, Ngôn Cảnh Tắc còn cười nói: “Nhị khuyết, trước đó ngươi vẫn luôn muốn luận bàn võ nghệ với ta…… Hiện giờ thương của ta đã lành, chúng ta đánh một hồi?”

Trương Nhị Khuyết đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy: “Được đó!”

Sau đó…… Hắn mới vừa lên sân khấu, đã bị Ngôn Cảnh Tắc đánh ngã.

Bò dậy, lại bị đánh ngã.

Bật dậy, lại nằm sấp xuống.

Càng thua càng đánh, đánh trận nào thua trận đó.

Thái An: “……” Ông có lý do hoài nghi, Chu tướng quân đây là cố ý.

Nhưng mà Trương Nhị Khuyết hoàn toàn không biết gì cả, bị đánh rồi còn tán thưởng nói: “Chu tướng quân thật lợi hại! Người khác cũng được, xuống tay vẫn luôn rất nhẹ, chỉ đánh ra một vài vết bầm xanh trên người ta thôi à.”

Thái An liếc nhìn cái mặt xanh tím sưng đỏ của hắn một cái, đột nhiên cảm thấy làm người vô tri rất hạnh phúc.

Mặt khác, về sau ông nhất định không thể đắc tội Chu tướng quân!

Quá mang thù!

Nếu Ngôn Cảnh Tắc biết ý tưởng của Thái An, nhất định sẽ hô to oan uổng quá.

Hắn đánh với Trương Nhị Khuyết căn bản không phải bởi vì mang thù!

Hắn chỉ là…… Muốn cho A Tu nhà hắn biết, hắn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!

“A Tu ngươi xem, thân thể của ta thật sự không có vấn đề…… Đêm nay ta đi sang chỗ ngươi nha?” Ngôn Cảnh Tắc tiến đến bên tai Tô Mặc Tu nói.

Bọn họ về Khung Nam thành đã mười ngày qua, Tô Mặc Tu cứ bảo hắn dưỡng thương, vẫn luôn trốn tránh hắn!

Được rồi, cũng không thể trách Tô Mặc Tu được….

Ngày ấy sau khi giải quyết Chu Chấn Nhung và Tôn Thời Thần, Tô Hành Dần liền mời đại phu đến, xem thương tích cho hắn, biết được hắn bị thương rất nghiêm trọng, còn lôi kéo Tô Mặc Tu về nhà, phân cách hắn và Tô Mặc Tu ra, không cho Tô Mặc Tu “bắt nạt” hắn.

Bọn họ vừa mới động phòng, lại bị sống sờ sờ buộc tách ra mười ngày!

“Ngươi muốn tới thì tới, ta còn có thể bó chân ngươi lại sao?” Tô Mặc Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Vậy tối nay ngươi nhớ chờ ta.”

Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng: “Ta ngủ sớm lắm, không nhất định chờ đâu.”

Lời nói là nói như vậy, nhưng đêm đó lúc Ngôn Cảnh Tắc qua, chăn của Tô Mặc Tu được hoàn toàn thay mới không nói, còn là màu đỏ thẫm!

Ngôn Cảnh Tắc: vợ bé nhỏ nhà hắn chắc chắn đã sớm nhớ hắn rồi!

Trương Nhị Khuyết vốn định ở lại Khung Nam thành, giúp chống đỡ người Nhung, nửa đêm hắn bò dậy, vừa lúc nhìn thấy cảnh Ngôn Cảnh Tắc chui vào phòng Tô Mặc Tu.

Trương Nhị Khuyết: Chu tướng quân thật chủ động!

Từ từ, nhị thiếu thế mà khiến Chu tướng quân đưa tới cửa, vậy không được đâu! Có phải hắn nên truyền thụ một vài kinh nghiệm dụ dỗ tức phụ cho nhị thiếu không?

Này cũng không đúng, hắn làm gì có tức phụ nhi, vẫn là bảo Thái An đi truyền thụ đi!

Thái An: Đừng tìm ta! Ta cả nửa phần bản lĩnh của Chu tướng quân cũng không có!

Bình luận

Truyện đang đọc