CÔ NÀNG XẤU XÍ LÀ BẠN GÁI TỔNG TÀI!!


Cô nép mình sau lưng Lâm Đình, cảm giác được anh bảo vệ thật sự rất an toàn.
Bỗng, có một người đàn ông bước đến chào hỏi.
- Lâm tổng, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?
Người đàn ông đó đưa tay ra, ý muốn bắt tay với Lâm Đình nhưng anh chỉ cười khẩy một cái và dắt Mộng Hoàn lướt qua hắn.
Mộng Hoàn lúc này có chút không hiểu, sao Lâm Đình lại có hành động thất lễ với người đàn ông đó như vậy, trông anh ta...!cũng là một nhà làm ăn lớn.
- Sao anh lại bất lịch sự như vậy chứ? Dù sao người ta cũng chủ động đến chào hỏi anh.
- Cô thì hiểu cái gì, cứ im lặng diễn tốt vai của cô đi.
Mộng Hoàn không thèm nói gì nữa, chỉ "ồ" một tiếng.
Thấy Mộng Hoàn có vẻ không vui, Lâm Đình khẽ thở dài rồi trả lời.
- Những bữa tiệc như vậy không đơn giản chỉ là một bữa tiệc mà còn là nơi để làm quen và bàn chuyện làm ăn.


Nhưng thương trường vốn không như vẻ bề ngoài của nó, phải biết cân nhắc và dò trước tính sau.

Người lúc nảy, nhìn lịch thiệp như vậy nhưng thật ra lại là một tên hám lợi, nịnh nọt, bất chấp để leo lên địa vị cao, người như vậy tôi không thích vây vào, rất phiền phức.
Mộng Hoàn ngơ ngác, chỉ nghe và gật đầu.
- Tôi nói nhiều như vậy, cô có hiểu không?
- Tôi không ngốc.
- Hừ, vậy thì tốt, đừng để bản thân mình biến thành một trò hề.
Lần này lại có một người đến chào hỏi Lâm Đình, là một người đàn ông trung niên, nhưng mà hình như họ đã quen biết từ trước nên Lâm Đình không hề tỏ ra khó chịu.
- Lâm Đình, lâu rồi không gặp, không ngờ lần này gặp mặt...!cậu lại có Lâm thiếu phu nhân luôn rồi.
- Ha ha, cũng bình thường thôi, không chừng lần sau gặp lại, tôi có thể đã ly hôn rồi cũng không chừng.
- Quả là Lâm tổng, cứ thích nói đùa, tiểu thư đây xinh đẹp, rạng ngời, thuần khiết như hoa trong sương thế này...!cậu nỡ buông sao? Cậu mà buông tay, không khéo muốn quay đầu e là cũng không còn kịp nữa.
- Vậy sao?
- Thôi, không nói với cậu nữa, tôi phải đi chào hỏi ông bạn già của tôi đây, hẹn gặp lại trên thương trường.
- Được.

Thấy Mộng Hoàn cứ đứng ngẩn người ra, Lâm Đình chợt cuối đầu xuống, ghé sát vào mặt cô, làm cho cô giật mình.
- A, anh làm gì vậy? Đột nhiên đến gần như vậy làm gì?
Rồi Lâm Đình đứng thẳng người lên, nhìn ngó xung quanh thì hình như anh đã nhìn thấy ai đó.
- Tôi phải qua bên kia một lát, cô cứ ở đây đi, nếu đói thì hãy thoải mái lấy thức ăn.


Đừng đi lung tung và tuyệt đối không được uống rượu.
- Ừm.
Nói xong Lâm Đình liền đi về phía bên kia, nói chuyện với mấy người đàn ông khác, trông bọn họ khá nghiêm túc, có lẽ là bàn chuyện công việc.
Lúc này, Mộng Hoàn đứng giữa đám đông, cũng không biết nên làm gì, dù sao ở đây cô cũng không quen ai nên chỉ đành đi đến bàn tiệc lấy vài cái bánh kem nếm thử.
Bỗng dưng lại có một cô gái mặc lễ phục lộng lẫy bước đến trước mặt Mộng Hoàn.

Cô gái này thật sự rất xinh đẹp và quyến rủ, ngay cả Mộng Hoàn cũng phải mê mẩn thì đàn ông chắc chắn ai nấy cũng đều sẽ quỳ dưới chân váy của cô ta.
- Cô là vợ của Lâm Đình - Lâm thiếu phu nhân sao? Tôi nhớ không lầm thì cô là tam tiểu thư của nhà họ Tưởng nhỉ? Tên gì ấy nhỉ? À...!là Tưởng Mộng Hoàn, phải không?
Mộng Hoàn chần chừ một lúc rồi mới gật đầu.
- Ha! Tôi còn tưởng thiếu phu nhân của Lâm gia là một người cao sang, thần thái lắm chứ, ai dè cũng chỉ có như này.

Không ngờ lần này Lâm Đình lại đổi khẩu vị đến mức mặn mòi như thế, ngay cả loại người như cô mà cũng có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy.
- Cô là ai? Cô quen Lâm Đình à???
Cô gái đó nhẹ nhàng đưa tay lên vén tóc rồi mỉm cười giới thiệu.
- Tôi tên là Dương Kỳ Uyên, là một diễn viên nổi tiếng.


Chắc là cô không biết nhỉ, trước đây những bữa tiệc như này anh ấy toàn đưa tôi đi cùng đấy.

À phải rồi, vào khoảng nửa tháng trước, khoảng mấy ngày sau khi lễ cưới vừa kết thúc anh ấy cũng đã từng đến tìm tôi, chắc là cô không để bụng đâu ha?
Mộng Hoàn đương nhiên không tức giận, cô chỉ mỉm cười.
- Thì ra cô Dương đây là tình nhân của chồng tôi, cảm ơn cô từ trước nay vẫn chăm sóc anh ấy thay tôi.

Nhưng mà cô biết đó, tôi mới là vợ của anh ấy, người cùng anh ấy bước đến cuối đời, còn cô, chỉ là người qua đường thôi.
Nói xong Mộng Hoàn liền đặt dĩa bánh xuống bàn và cầm một ly rượu vang lướt qua cô ta một cách bình tĩnh.
- Ha ha ha! Là vợ thì sao chứ? Không thể ly hôn à? Cô đừng quá đắc ý, cứ chờ đi, rồi sẽ có một ngày Dương Kỳ Uyên tôi sẽ giành lại anh ấy từ tay cô.


Bình luận

Truyện đang đọc