Bốn ngày sau, đột nhiên trong buổi tối khi cô đang ở trong nhà vừa ăn mì vừa viết tiểu thuyết thì lại có tiếng bấm chuông.
- Ai vậy chứ? Chắc chắn không phải là Lâm Đình, nếu là anh ta thì anh ta sẽ tự mở cửa vào rồi, đâu cần bấm chuông làm gì.
Với lại...!anh ta cũng đâu có tự dưng đến đây.
Hồ Sơ Hạ thì đâu biết nơi mình ở.
Mộng Hoàn từ từ bước ra ngoài với tâm trạng lo lắng, sợ hãi.
Nhưng khi vừa mở cửa ra thì cô lại càng bất ngờ hơn.
- Nội? Sao nội lại đến đây?
- À, tại nội thấy cũng còn sớm nên nọi và cô quản gia muốn đến tìm con và Lâm Đình, sẵn tiện muốn xem xem rốt cuộc là tụi con sống như thế nào, có tốt hay không thôi.
Sao vậy? Không tiện hả?
- Dạ đâu có, nội cứ vào trong đi.
Nội của Lâm Đình vừa bước vào trong đã nhìn thấy ngay hủ mì tôm đang ăn dở dang.
- Bình thường con vẫn hay ăn những thứ này sao?
- À! Hả? Dạ không phải đâu, chỉ là lâu lâu, không thường ăn.
Nội lắc đầu, nghiêm túc dạy dỗ Mộng Hoàn.
- Không được, lâu lâu ăn cũng không được.
Những thứ này rất nóng lại còn dầu mỡ, không tốt một chút nào, con cứ như vậy thì sau này làm sao mà em bé khoẻ mạnh được, phải bồi dưỡng từ ngay bây giờ.
À, phải rồi, quản gia...
Mộng Hoàn còn chưa hết bàng hoàng thì cô quản gia đã đưa đến trước mặt Mộng Hoàn nguyên cả một bát canh to.
- Đây...!đây là gì vậy ạ?
Cô quản gia liền mỉm cười trả lời.
- Là lão phu nhân lo cô ốm yếu quá nên mới cho người đặc biệt chuẩn bị canh bồi dưỡng cho cô.
Canh này...!thật ra còn một tác dụng khác nữa..
Nội liền tiếp lời.
- Đúng vậy Mộng Hoàn, con mau uống đi, canh này rất có tác dụng đấy, nội đã hỏi kĩ lắm rồi, mấy bà bạn già của bà cho cháu dâu uống bây giờ ai cũng có cháu ẩm bồng cả rồi.
Mộng Hoàn nghe xong có chút sửng sốt.
"Không phải chứ? Vợ chồng người ta uống thì có con là chuyện bình thường, còn mình uống thì có tác dụng gì chứ? Mình với anh ta chỉ diễn kịch thôi chứ đâu có làm gì."
- Dạ! Để một lát nguội bớt con sẽ uống.
- Đúng, phải uống đó.
Nhưng mà Mộng Hoàn này, sao hai đứa lại chọn căn biệt thự này vậy? Sao không chọn nơi nào tốt hơn? Nơi này không những có hơi hẻo lánh mà còn khó tìm, tài xế phải chạy mấy vòng mới tìm ra.
- Ờ...!Tại con thích yên tĩnh, không thích ồn ào cho lắm, với lại xon thấy căn biệt thự này cũng khá tốt, không gần đường lớn nên không khí cũng trong lành, ít bụi hơn.
- Vậy sao?
Mộng Hoàn lúc này đã có hơi run, cô sợ mình không ứng phó nổi nên trước khi nội hỏi thêm gì đó thì cô nhanh trí chuồng trước.
- À! Phải rồi, để con vô trong làm nước cho nội, chắc nội nói nảy giờ cũng khát rồi.
- Được.
Cô cố tình kéo dài thời gian thêm một lúc nhưng cũng không thể nào cứ trốn mãi được.
"Phải làm sao bây giờ?"
Cuối cùng cô vẫn phải bước ra ngoài đối mặt với nội.
- Nội uống thử nước cam đi!
- À! Phải rồi Mộng Hoàn, Lâm Đình đâu?
Chính là điều này, điều mà Mộng Hoàn sợ nhất.
- Chắc...!chắc là anh ấy đang ở công ty.
Đột nhiên nội lại cau mày khiến cho cô toát mồ hôi lạnh.
- Chắc? Con không biết nó đang ở đâu sao?
- Không phải, con...!
Mộng Hoàn còn chưa tìm ra cách biện minh thì nội đã chặng lời cô.
- Mau, gọi nó về cho nội, sao nó có thể bỏ con ở nhà một mình như vậy chứ? Ít ra cũng phải trở về nhà ăn cơm tối cùng con.
Nó quên rằng nó đã là một người có vợ rồi sao?
- Nhưng...
- Con đừng bao che cho nó, mau gọi nó về đây ngay lập tức cho nội.
Mộng Hoàn không còn cách nào khác, chỉ đành vâng lời.
- Vậy...!con vào trong gọi cho anh ấy.
Nhưng Mộng Hoàn lại không ngờ rằng lần này nội đã thật sự tức giận.
- Cần gì vào trong, con cứ ở đây, bật loa lên, nội cũng muốn nghe nó nói gì.
Mộng Hoàn đã thật sự sợ hãi, tay cũng bắt đầu run, trong đầu thì không ngừng cầu nguyện.
"Chết rồi! Lần này chết chắc! Lỡ anh ta nói gì đó không đúng thì...!Không xong rồi."
Mộng Hoàn gọi cho Lâm Đình nhưng không ai bắt máy cả.
- Để con gọi lại.
Mộng Hoàn lại gọi lại lần thứ hai.
...----------------...
Ở quán bar, Lâm Đình đang tụ tập chơi cùng đám bạn.
- Tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Sau khi Lâm Đình rời đi thì đúng lúc Mộng Hoàn gọi đến, nhưng ở đây nhạc to nên chả ai nghe thấy.
Đến khi Mộng Hoàn gọi lại lần thứ hai thì...!một cô gái xinh đẹp phục vụ cho Lưu Hán Văn đã vô tình liếc nhìn thấy.
- "Cô vợ phiền phức"
Cô ta trông thấy hai từ "cô vợ" trong lòng lại có chút phấn khởi, không quả ả là trà xanh, phá gia đình của người khác chính là thú vui của cô ta.
Cô ta nhanh chóng bắt máy.
- Alo! Là Lâm thiếu phu nhân sao? Cô gọi đến là muốn anh ấy về nhà sao? Anh ấy không về đâu.
Nhưng mà không sao, cô cứ yên tâm, anh ấy đang ở chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.
Á....!Lâm Đình này, anh thật là đáng ghét quá đi, sao em có thể thay thế vợ anh được.
À, Lâm thiếu phu nhân, tôi xin lỗi nha, cũng tại anh ấy trêu chọc tôi.
Cơ mà cô thật sự không cần lo đâu, đêm nay tôi sẽ khiến cho anh ấy vui vẻ thay cô."
Tút!
Mộng Hoàn còn chưa kịp nói lời nói thì ở đây cô ta đã tự biên tự diễn, giở trò xấu xa rồi, không những vậy, cô ta còn nhanh tay xoá đi lịch sử cuộc gọi, giấu đầu lòi đuôi.
Lúc này, Lâm Đình đã trở lại.
- Có chuyện gì vậy?
Cô ta vẫn giả vờ như không có chuyện gì.
- Có chuyện gì được chứ Lâm tổng, nào, uống đi!
Lâm Đình cau mày, có vẻ lạnh nhạt.
- Cút!!!
Khiến cho ả ta không vui.
- Hứ!
...----------------...
Còn ở chỗ của Mộng Hoàn, mặt cô đã bắt đầu trắng bệch vì sợ hãi, cô không ngờ mọi chuyện lại đi xa tầm kiểm soát của cô đến như vậy.
Bây giờ nội đã tức giận đến như vậy rồi, cô phải làm sao?
"Tên Lâm Đình này đúng thật là, còn dám bảo không có tình nhân bên ngoài.
Anh có chết vì bệnh thận hay không thì tôi không biết nhưng anh thật sự đã hại chết tôi rồi đó."