Cuối cùng, Mộng Hoàn cũng đã thật sự đến công ty của Lâm thị, chỉ là cô vẫn còn đứng ngoài cửa không dám vào.
Mộng Hoàn nửa muốn rời đi nhưng nửa cũng muốn vào trong, đứng lưỡng lự một hồi lại cô hai tên bảo vệ đến kéo cô đi.
- Đừng đứng chắn cửa công ty của chúng tôi nữa, không vào thì xin đi cho.
Có nhiều người nhìn như vậy, cô lại không muốn bị hiểu lầm nên trong lúc bí bách cô đã...
- Thật ra tôi là Lâm thiếu phu nhân của Lâm gia, tôi đến để đưa cơm cho tổng giám đốc của các người.
Hai tên bảo vệ này nghe xong, bốn mắt nhìn nhau rồi phì cười.
- Ha ha ha! Đúng là chuyện cười có một không hai mà.
Lâm thiếu phu nhân? Cô sao? Cô mà là Lâm thiếu phu nhân thì tôi chính là Lâm lão gia rồi.
- Đừng nói nhiều với cô ta làm gì.
Đi đi! Nếu cô không đi, còn muốn ở trước cổng công ty gây rối thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Mộng Hoàn cảm thấy rất kì lạ, lúc nên nhận ra thì lại không nhận ra còn lúc không cần thì lại bị nhận ra.
- Không phải, tôi thật sự là Lâm thiếu phu nhân đấy! Tôi đến để đưa cơm cho chồng tôi có gì là sai?
- Tức cười thật đấy! Vậy sao bình thường tôi không thấy cô đến đến đây đưa cơm vậy? Hơn nữa Lâm tổng của chúng tôi luôn ăn sơn hào hải vị, càn những thứ bày của cô sao?
- Vã lại...!cô muốn giả thì phải giả cho giống vào? Nhìn cô xem, từ trên xuống dưới chả toát ra được khí chất gì.
Còn không bằng nhân viên nữ của công ty chúng tôi.
Đi đi! Mau đi đi! Nếu không đừng trách chúng tôi báo cảnh sát bắt cô.
Hai tên bảo vệ này nói kiểu gì cũng không nghe, cứ ra sức đẩy Mộng Hoàn đi, trong lúc Mộng Hoàn không biết nên làm sao thì đúng lúc Lâm Đình lại có chuyện cần ra ngoài nên vô tình nhìn thấy.
- Hai người đang làm gì vậy?
- Lâm tổng!
- Lâm tổng, chúng tôi đang đuổi một người phụ nữ quấy rối.
- Đúng, chính là cô ta, cô ta cứ nói cô ta là vợ của anh, đến đây để đưa cơm.
Anh nói xem có nực cười không Lâm tổng.
Lâm Đình khẽ nhếch mép.
- Đúng vậy, rất là nực cười.
Hai người làm cấp dưới lại không biết bà chủ của mình là ai, quả thật là rất thú vị đấy.
Hai người nói xem...!nên xử lí ra sao đây? Đuổi việc hay trừ lương???
Hai tên bảo vệ đứng ngơ ra, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Đình đã nắm lấy tay Mộng Hoàn và dẫn đi.
- Không phải chứ? Cô ta là...!Lâm...!Lâm thiếu phu nhân thật à?
- Tôi cũng không biết.
...----------------...
Trên xe.
Lâm Đình tỏ ra bực dọc, dường như còn có thể đánh người.
- Nói đi, cô đến đây làm gì? Rốt cuộc là cô muốn giở trò gì đây? Không phải tôi đã nói với cô là không có chuyện gì thì không cần tìm tôi sao? Hôm nay cô còn dám đến công ty?
- Tôi..
tôi..
tôi đến để đưa cơm cho anh.
- Đưa cơm? Cô có thể bịa ra một lí do nào hay ho hơn không vậy? Tôi cần cô đến đây đưa cơm cho tôi sao? Trong lòng đang toan tính âm mưu gì? Hay trong thức ăn cô đã bỏ gì trong đó rồi? Cô lại muốn lên giường cùng tôi? Hay là cùng tôi sinh con? Cô đừng mơ, cho dù cô có con, tôi cũng để cô làm thiếu phu nhân mãi mãi đâu.
Hơn nữa tôi cũng không để cô mang thai đâu.
Mộng Hoàn siết chặt hộp cơm trong tay, không phản kháng, không nói gì chỉ cố mỉm cười.
- Cô cười gì? Tôi nói không đúng à?
- Anh Lâm à, có phải...!anh nghĩ nhiều quá rồi không? Sao tôi lại dám dở trò trước mặt anh chứ.
Cơm này là do nội chuẩn bị cho anh, lúc nảy tôi đã từ chỗ nội đến đây.
Hôm nay là sinh nhật tôi...!nội đã chuẩn bị tất cả, muốn tôi và anh tối nay cùng về ăn một bữa cơm gia đình, sẵn tiện mừng sinh nhật cho tôi.
Nghe Mộng Hoàn giải thích, Lâm Đình có chút khựng lại, cũng không nổi nóng nữa.
"Thì ra là vậy.
Có phải lúc nảy mình đã nặng lời rồi không? Là cô ta đang kìm chế sao? Còn mỉm cười? Với tính cách của cô ta thì cô ta đã tát vào mặt mình rồi tức giận bỏ đi rồi."
- Hôm nay sinh nhật cô à?
Mộng Hoàn không trở lời Lâm Đình.
- Cơm này anh không ăn cũng được, tôi sẽ đem về tự ăn, không để cho nội phát hiện đâu, anh đừng lo.
- Của cô làm sao?
- Là cô quản gia chỉ tôi làm.
Thật ra cũng không ngon nên...
Mộng Hoàn còn chưa kịp nói hết thì Lâm Đình đã giật hộp cơm trên tay cô.
- Để tôi ăn.
- Không phải.
Anh thật sự không cần làm vậy đâu.
Dù sao ở đây cũng không có tai mắt của nội, cho dù anh không ăn cũng không ai biết.
Mộng Hoàn đưa tay định lấy lại hộp cơm thì Lâm Đình lại trừng mắt khiến cô có chút kiêng dè rụt tay lại.
- Câm miệng! Tôi đói!
- Được...!vậy...!vậy anh cứ ăn đi.
Nhưng mà nếu không ngon hay không hợp khẩu vị thì đừng miễn cưỡng, dù sao tôi chỉ mới làm lần đầu.
- Khá ngon.
Rất hợp khẩu vị tôi.
Lần sau cô phải làm cho tôi nữa đấy.
- Hả?
Mộng Hoàn ngơ ra, không ngờ anh ta lại bảo rằng nó ngon.
"Đúng là tính tình thất thường, rõ ràng lúc nảy còn cáu gắt, ác mồm ác miệng như vậy mà giờ đã như một chú cún ham ăn."
...
- Phải rồi, sẵn tiện cô đi cùng tôi đến chỗ này một chuyến rồi chúng ta cùng về Lâm gia luôn.
- Đi đâu chứ?
- Nhà hàng, bàn việc làm ăn.
- Bàn việc làm ăn? Vậy thì tôi đi theo làm gì?
- Dù sao cô cũng là thiếu phu nhân của Lâm gia, đi theo tôi bàn chuyện làm ăn cũng là bình thường.
Không hiểu thì ngồi nghe thôi cũng được.
- Nhưng mà bộ tôi...!như thế này...!không làm mất mặt anh chứ?
- Chỉ cần cô là Lâm thiếu phu nhân, đi theo sau tôi thì không sợ mất mặt.
Hào quang của tôi sẽ chiếu rọi cho cô.
"Hào quang? Đúng vậy, sự hào nhoáng của anh sẽ khiến cho tôi bị choáng ngợp và cảm thấy sợ hãi khi đi cùng anh."