Đến shop thời trang Hồ Sơ Hạ đã chọn cho Mộng Hoàn rất nhiều đồ, nào là đầm, váy, giày, nón, túi sách nhưng Mộng Hoàn lại không thích cho lắm.
Dù sao bình thường cô cũng không hay ra ngoài, với lại phong cách của cô là phong cách giản dị, không phù hợp với những thứ kiêu sa, lộng lẫy này cho lắm.
- Cậu cứ thử hết đi, cứ tin vào mắt thẩm mỹ của mình.
- Không...!không phải mình không tin cậu, những thứ này thật sự rất đẹp, nhưng mà cậu cảm thấy nó sẽ thật sự hợp với mình sao?
- Có gì mà không hợp? Thế không cần thử nữa, cứ lấy hết đi!
- Hồ Sơ Hạ!!!
- Đi, thanh toán.
Hồ Sơ Hạ là tiểu thư của Hồ gia nên đúng là có khác, cô ấy không bao giờ phải quan tâm đến chuyện tiền bạc, thích gì mua đó nhiều khi lại rất phóng túng và lãng phí, giống như hiện tại vậy.
Nhưng cho dù bây giờ Mộng Hoàn nói gì Sơ Hạ cũng không chịu nghe, Mộng Hoàn cũng biết là Sơ Hạ chỉ muốn tốt cho mình nhưng thế này thì hơi quá rồi.
Trong lúc chờ Hồ Sơ Hạ thanh toán Mộng Hoàn đã vô tình nhìn thấy...
- Ô! Đó không phải là Mộng Hoàn sao?
Nhìn thấy Dương Kỳ Uyên đang cùng mẹ của Lâm Đình đi mua sắm, còn chưa kịp tránh thì cô ta đã nhìn thấy Mộng Hoàn rồi.
Mộng Hoàn cũng không muốn phải chạm trán với cô ta, hơn nữa còn có mẹ của Lâm Đình nữa nên cô đã đến hối thúc Sơ Hạ tính tiền nhanh rồi mau chóng rời khỏi đây.
- Sơ Hạ, chúng ra mau đi thôi!
- Cứ từ từ, cậu cần gì phải gấp.
Đương nhiên Dương Kỳ Uyên sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, cô ta cứ vậy từ từ cùng mẹ của Lâm Đình bước đến, vẻ mặt có vẻ rất phấn khích.
- Lâm thiếu phu nhân cũng đi mua sắm sao? Thật trùng hợp, tôi cùng đang cùng dì Lâm đi mua sắm đây, hay là chúng ta cùng đi đi.
- Không...!không cần đâu, Dương tiểu thư cứ tự nhiên chọn đồ cùng mẹ đi, tôi và bạn đã mua xong rồi, đang chuẩn bị trở về đây.
- Thế à? Nhưng mà cũng lạ thật.
Sao Lâm thiếu phu nhân có thời gian đi cùng bạn bè mà lại không có thời gian đi dạo cùng dì Lâm vậy? Không giống một cô con dâu chuẩn mực gì cả.
- Tôi...
- Nhưng cũng không sao.
Để tôi giúp cô cũng được.
Dù sao thì tôi cũng rất rảnh, tôi có thể giúp cô hoàn thành bổn phận của một đứa con dâu Của - Nhà - Họ - Lâm!
Mộng Hoàn dường như chỉ có thể im lặng chứ không thể nói được gì.
Thấy vậy, Hồ Sơ Hạ bước lên phía trước định lên tiếng lấy lại công bằng cho Mộng Hoàn nhưng Mộng Hoàn lại kéo Sơ Hạ lại thì thầm.
- Đừng, cậu không cần ra mặt đâu, cứ kệ cô ta đi.
Khi này, mẹ của Lâm Đình - Lâm phu nhân mới lên tiếng, có lẽ bà ấy cũng không muốn tốn nước bọt để nói chuyện với những người không liên quan nên mới để cho Dương Kỳ Uyên có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.
- Được rồi, chúng ta đến đây là để đi mua sắm, không cần phải để tâm đến những loại người như vậy để làm gì.
Kỳ Uyên, chúng ta đi thôi.
Thế mà Dương Kỳ Uyên đó vẫn chưa muốn bỏ qua, vẫn cố chấp nói thêm.
- Nhưng mà dì Lâm à, cô ấy là Lâm thiếu phu nhân, là vợ của Lâm Đình đấy.
Sao lại không để tâm được chứ? Không lẽ...!dì muốn nhận con dâu sao?
- Con dâu gì chứ? Lâm thiếu phu nhân là ai? Suy đi nghĩ lại thì cũng chỉ là một cái hư danh, cho dù là phải hay không cũng đâu có ai để ý.
Hơn nữa trong lòng của dì, nó vốn dĩ không phải là vợ của Lâm Đình.
Muốn thật sự trở thành Lâm thiếu phu nhân thì phải do dì lựa chọn.
Nói xong Lâm phu nhân cứ vậy bước đi, còn Dương Kỳ Uyên thì đi theo với vẻ mặt đắt ý, cô ta còn cố tình đụng vào vai Mộng Hoàn và to nhỏ.
- Cô không đấu lại tôi đâu.
Không đấu lại? Đúng vậy, vốn dĩ là vậy mà, cho dù không cần tranh đấu thì cô ta cũng có thể dễ dàng thắng Mộng Hoàn như trở bàn tay.
Cô và Lâm Đình chỉ có quan hệ trên một tờ giấy, sau khi hợp đồng kết thúc thì không chừng Lâm thiếu phu nhân thật sự sẽ là cô ta.
- Mộng Hoàn, sao cậu lại hiền như vậy chứ? Phải cho cô ta một bài học, đâu thể để cô ta lấn lướt như vậy được.
Cậu là Lâm thiếu phu nhân đó.
- Cậu không nhìn thấy thái độ của Lâm phu nhân sao? Để sống yên ổn qua ngày ở Lâm gia đã khó lắm rồi, nếu còn gây thêm tranh chấp thì lại càng khó sống.
Dù gì thì cũng chỉ còn mấy tháng, nhịn được thì nhịn.
- Mộng Hoàn à, có phải...!ở Lâm gia ai cũng không ưa cậu không? Nếu vậy thì rất là khó xử đúng không?
- Cũng không phải vậy, nhưng mà để hoà nhập vào cuộc sống giàu sang này thì mình luôn phải diễn, thật sự rất mệt! Nhưng mà cậu đừng lo, mình vẫn ổn.
Tuy Mộng Hoàn nói mình vẫn ổn nhưng Hồ Sơ Hạ là bạn của cô bao nhiêu năm không lẽ lại không nhìn ra? Và cho dù Mộng Hoàn có lấy phấn phủ lên vết bầm trên cổ thật kĩ khiến Sơ Hạ không nhìn thấy được, nhưng Sơ Hạ vẫn có thể thấu hiểu được nổi đau đớn trong lòng cô.
Thế nên thử hỏi ông trời, liệu ta có thể che giấu được cảm xúc thật của mình không? Càng che giấu, càng kìm nén chỉ khiến cho bản thân thêm nặng nề và mệt mỏi.
Vậy nên hãy nói ra tất cả, nếu không vào một ngày nào đó tất cả sẽ thật sự nổ tung.