CÔ NÀNG XẤU XÍ LÀ BẠN GÁI TỔNG TÀI!!


Hai ngày sau, vào buổi chiều.

Mộng Hoàn sau khi làm việc xong, cô đã bước ra ngoài định lấy nước uống rồi trở về phòng đánh một giấc.

Ai ngờ đâu..
- Á!!!
Cô lại thấy ở trong nhà có một người đàn ông, khiến cho cô giật thoát tim, còn tưởng đâu là trộm, không ngờ đó là Lâm Đình.
- Cô hét toáng lên như vậy làm gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?
- Xì! Anh bị bệnh tự luyến vừa thôi, tôi còn tưởng anh là trộm đấy.
- Trộm?
Mộng Hoàn thong thả bước đến bàn và rót nước uống.
- Anh có chuyện gì à? Đến đây làm gì?
- Nội lại muốn tôi dẫn cô về nhà ăn bữa cơm tối.

- Sao chứ? Tối nay à???
Lâm Đình nhìn cô một lượt, tóc tai thì bù xù, mặc đồ thì lượm thượm như một bà thím khiến anh không thể không bĩu môi chế giễu.
- Cô như này không khác những tên ăn xin một tí nào.

Mau chuẩn bị đi, đừng để trễ.
- Ở nhà chỉ cần thoải mái là được, dù sao cũng đâu có ai nhìn thấy, không làm mất mặt anh đâu.
Nói xong, Mộng Hoàn liền vào trong thay đồ, sửa soạn lại tóc tai và tô một ít phấn, điểm một ít son lên mặt.
- Đi thôi!!!
Nhưng khi vừa bước ra, anh ta đã bỏ vào tai cô một chữ.
- Xấu!!!
Mộng Hoàn không thèm nói chuyện với anh ta chỉ mỉm cười cho qua rồi bước đi tiếp.
- Đứng lại.
- Còn có chuyện gì? Anh không sợ trễ à?
- Vào thay một bộ đồ khác đi! Bộ này loè loẹt quá, chả ra làm sao.
- Vậy anh thích như thế nào thì tự chọn đi, anh hai!
Mộng Hoàn chỉ nói vạy, không ngờ Lâm Đình lại vào trong phòng lựa cho cô một bộ đầm thật.

Nhưng mà nói ra thì...!mắt thẩm mỹ của anh ta cũng khá tốt nhỉ? Bộ đầm mà anh ta chọn trông rất xinh, rất dễ thương nhưng kém phần thanh lịch, đó là một bộ đầm trắng có tô điểm thêm vài bông hoa nhỏ và điểm nhấn là phần ruy băng ở eo.
Nhưng mà những lần anh ta chọn đồ cho cô đều là màu trắng, bộ lễ phục lúc trước cũng vậy mà bộ đầm lần này cũng vậy.
- Này! Tôi phát hiện ra rồi nha! Thì ra là anh thích màu trắng và phong cách dễ thương.
Lâm Đình dùng ánh mắt cao thượng, lãnh khốc nhìn cô.
- Rồi sao? Có vấn đề gì à?
- Không! Chỉ là từ đây tôi có thể suy ra rằng...!anh thích những cô gái dễ thương, thuần khiết và trong sáng.

Cơ mà...!cô gái tên Dương Kỳ Uyên hôm qua...!không giống.

- Đừng ở đấy đoán mò nữa, với lại, Dương Kỳ Uyên đó cũng không phải là tình nhân của tôi, nếu sau này cô có gặp cô ta thì tránh xa ra một chút.
- Tại sao?
- Trễ giờ!!!
Trông anh ta có vẻ căng nên Mộng Hoàn cũng không nhiều chuyện thêm, chỉ "ồ" một tiếng rồi vào trong thay đồ.
- Xong rồi.
- Bây giờ thì nhìn ổn hơn nhiều rồi đấy.

Đi thôi.
...----------------...
Bây giờ Mộng Hoàn đứng trước Lâm gia không còn sợ hãi như trước nữa, có lẽ hiện tại cô đã bắt đầu thích ứng với vở kịch này rồi.

Hơn nữa dù sao ở Lâm gia cũng có nội chống lưng cho cô, không sợ bọn họ sẽ dám làm gì cô.
- Còn ngơ ra đó làm gì?
Lâm Đình đưa tay ra, Mộng Hoàn liền nắm lấy tay anh và hiên ngang bước vào.
Nhưng thật bất ngờ, vừa bước vào trong cô đã nhìn thấy...
- Con chào...!nội!
"Đó không phải Dương Kỳ Uyên sao? Sao cô ta lại ở đây? Vậy mà Lâm Đình còn kêu mình tránh cô ta, bây giờ thì biết tránh kiểu gì đây?"

Lâm Đình nhìn thấy cô ta cũng có vẻ không được vui.
- Cô đến đây làm gì?
- Ây da! Lâm Đình và Lâm thiếu phu nhân đã tới rồi sao? Nãy giờ em với nội đang chờ hai người đấy! Trong lúc chờ nội và em đã nói chuyện rất vui.

Đúng không nội?
Nội của Lâm Đình hình như thật sự đã rất vui, hình như là quen từ trước.
- Đúng vậy.
Rồi đột nhiên cô ta lại nhìn sang Mộng Hoàn.
- Sao vậy Lâm thiếu phu nhân? Cô không vui khi nhìn thấy tôi à?
- Đâu có, Dương tiểu thư sao lại nói vậy? Tôi vui chứ! Nhưng sau này cô có thể gọi tôi là Mộng Hoàn, gọi là Lâm thiếu phu nhân nghe có vẻ nặng nề quá.
- Được, vậy cô cũng có thể gọi tôi là Kỳ Uyên.
Lúc này nội lên tiếng, bầu không khí cũng trở nên dễ thở hơn.
- Thôi được rồi, đừng đứng đó nữa, hai đứa ngồi xuống đi rồi tiếp tục nói chuyện.


Bình luận

Truyện đang đọc