CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Cố Hề Hề nở nụ cười đáp lại.

Mặc Tử Huyên than nhẹ một tiếng, lấy tay để lên cằm suy tư, nhìn Cố Hề Hề, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ tôi không nên nói vậy, nhưng tôi thật sự muốn cảm ơn vì cô đã xuất hiện. Sự ra đi của chị Nặc Nặc mang đến cho mọi người đả kích rất lớn, tuy tôi biết cô không phải chị ấy, nhưng thấy cô hiện diện và sống hạnh phúc khoẻ mạnh, tôi cảm giác như mình đang được thấy chị Nặc Nặc."

"Nếu sự tồn tại của tôi có thể làm cô được an ủi, thì tôi cảm thấy khuôn mặt của mình đúng là không lãng phí." Cố Hề Hề cười nói.

Hai người cùng nhìn nhau cười.

Cố Hề Hề suy nghĩ một chút về hai người bạn mà cô biết, trái với Mộc Nhược Na quyến rũ gợi cảm mà mạnh mẽ, thì Mặc Tử Huyên lại là khí chất nhẹ nhàng thanh tú, vừa có vẻ gì đó nhu mì yếu đuối.

Hay vì Mặc Tử Huyên thích Vân Nặc, mà Vân Nặc là một cô gái liễu yếu đào tơ nên Mặc Tử Huyên cũng bị ảnh hưởng bởi hình tượng này?

Mặc Tử Huyên sai người mang các món ăn lại chỗ này, không để Cố Hề Hề phải đứng dậy mà cô chủ động gắp các món ăn cho Cố Hề Hề.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Nếu bị dị ứng với món nào thì cứ nói tôi, bữa tiệc tối nay chuẩn bị hơn một trăm hai mươi món ăn, cũng có cả chục loại trái cây và đồ ngọt tráng miệng, nếu đặc biệt thích món gì mà không có sẵn thì cũng không sao! Chúng ta có thể cùng làm, hoặc ra ngoài mua cũng được!" Mặc Tử Huyên tươi cười nói: "Anh hai nói tôi hôm nay có thể đắc tội với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể có thiếu sót gì với Doãn thiếu phu nhân!"

Cố Hề Hề xua tay: "Không sao đâu, tôi đã qua giai đoạn nghén rồi, giờ ăn gì cũng được."

Dù Mặc Tử Huyên đã cố tình dẫn Cố Hề Hề đến một góc yên tĩnh, nhưng vì thân phận Cố Hề Hề hôm nay đến đây quả thật đặc biệt, nên một lát sau vẫn có người chủ động tìm đến chỗ này.

"Doãn thiếu phu nhân sao lại có hứng thú cùng Mặc tiểu thư trốn ở góc này vậy?" Một giọng nói xa lạ vang tới: "Doãn thiếu phu nhân thật là có phúc, có thể gả cho một người đàn ông như Doãn tổng, làm không biết bao nhiêu người hâm mộ đến chết!"

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn thấy một đám phụ nữ đang đi tới hướng của mình. Đáy lòng nhẹ nhàng thở dài: Ôi tướng công đại nhân xem ra tặng cho mình không ít tình địch rồi..

Mặc Tử Huyên nhíu mày, cô cũng không thích miệng lưỡi của đám phụ nữ này.

Đúng là chanh chua!

Dù Cố Hề Hề không phải là Vân Nặc, nhưng có câu yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, cho nên vì Cố Hề Hề có khuôn mặt quá giống Vân Nặc, tuyệt nhiên Mặc Tử Huyên cũng không để ai ức hiếp Cố Hề Hề.

Vả lại hôm nay Mặc gia là chủ nhà, giờ đám người này trước mặt Mặc Tử Huyên cố tình công kích Cố Hề Hề, thì đúng là không coi Mặc gia ra gì.

Không đợi Cố Hề Hề mở miệng, Mặc Tử Huyên đã thản nhiên trả lời: "Triệu tiểu thư nói vậy không đúng rồi! Phải là Doãn tổng có phúc chứ, nghe đồn anh ấy rất kén chọn nhất quyết không chịu kết hôn mãi cho đến năm hai mươi tám tuổi, rốt cuộc ông trời cũng cho mối lương duyên và cưới Cố Hề Hề làm vợ."

"Mặc tiểu thư có thích Doãn thiếu phu nhân cỡ nào thì cũng không nên coi nhẹ Doãn tổng vậy chứ?" Cô tiểu thư họ Triệu ỷ vào Triệu gia cũng có một chút bối cảnh quân chính tương tự Mặc gia, nên không e dè mà chĩa mũi nhọn vào Mặc Tử Huyên: "Tuy rằng Doãn gia và Mặc gia vừa hợp tác, dẫu cho Mặc tiểu thư được giao trách nhiệm lấy lòng Doãn thiếu phu nhân, thì tôi chỉ biết có sao nói vậy, lời thật lòng thì khó nghe thôi!"

"Cô!" Mặc Tử Huyên biến sắc. Lúc cô vừa đến thành phố N, vừa trông thấy cô nàng Triệu tiểu thư này thì đã cảm thấy không vừa mắt.

Quả nhiên hai người rất không hợp!

"Rốt cuộc Doãn tổng là người trèo cao, hay Doãn thiếu phu nhân đây trèo cao, người sáng suốt nhìn vào đều thấy mà, đúng không?" Đám phụ nữ đi cạnh Triệu tiểu thư hùa nhau phụ họa.

Sắc mặt Mặc Tử Huyên lại khó coi hơn nữa, cô thực sự rất tức giận đám phụ nữ này.

Cố Hề Hề thấy dù chỉ vừa mới quen biết nhưng Mặc Tử Huyên lại đứng ra bảo vệ cô, đáy lòng cô rất cảm kích, cô càng không muốn chỉ vì mình mà Mặc Tử Huyên lại lâm vào thế bị động như thế này.

Cố Hề Hề nắm tay Mặc Tử Huyên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, cười nói: "Không sao, các cô nói như thế nào thì chính là như vậy! Nếu có bản lĩnh để trở thành Doãn thiếu phu nhân thì các cô cũng nên tiến tới! Tôi xin phép rút lui, chỉ cần các cô làm được thì tốt!"

"Đúng rồi!" Ánh mắt Mặc Tử Huyên sáng lên, cao giọng nói: "Có bản lĩnh thì sao các cô không đi mà theo đuổi Doãn Tư Thần? Đừng có ở đây một đám xúm lại công kích một thai phụ, thật mất thân phận quý tộc!"

Triệu tiểu thư cùng đám phụ nữ bên cạnh sắc mặt trở nên khó coi.

"Hừ" Triệu tiểu thư hừ lạnh một tiếng, cô ta thật sự không cam lòng, nhưng lời sau cùng làm cô ta không thể nói tiếp, nếu tiếp tục thì sẽ tự làm mất mặt mình!

"Câu vừa rồi của cô đúng là rất khí phách đó!" Mặc Tử Huyên than nhẹ: "Cô biết không, cô vừa rồi đúng là hoàn toàn không giống chị Nặc Nặc! Chị ấy không bao giờ phản kháng như vậy, mà luôn nhu mì im lặng, mọi người chung quanh đều đặc biệt thích chị ấy!"

"Cho nên tôi chính là Cố Hề Hề mà không phải Vân Nặc!" Cố Hề Hề cười trả lời: "Vốn dĩ là hai người, nên đương nhiên sẽ khác nhau rồi."

"Cô nói đúng!" Mặc Tử Huyên gật gật đầu.

"Vừa rồi cảm ơn cô đã ra mặt thay tôi." Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Nói thế nào thì cũng cảm ơn cô. Tuy cô bảo vệ tôi dưới thân phận gia chủ, nhưng tôi và những người đó đều là khách của Mặc gia. Cô lại vì tôi mà đụng chạm đến họ, tình cảm này tôi xin nhận."

Mặc Tử Huyên mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

Chuyện này phát sinh thật ra là một chuyện rất nhỏ, cũng không có ai khác chứng kiến, nhưng không biết vì sao mà Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều biết. Khi biết có người làm khó dễ Cố Hề Hề, phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau.

Doãn Tư Thần lập tức lệnh cho Tiểu A điều tra Triệu tiểu thư dẫn đầu đám phụ nữ đó là ai. Dám ức hiếp người phụ nữ của Doãn Tư Thần? Tốt.. Vậy chờ xem!

Mặc Tử Hân sau khi biết chuyện, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng lại không có bất kỳ hành động gì đặc biệt. Anh chỉ ngầm nhờ Mặc Tử Huyên chăm sóc và để ý Cố Hề Hề nhiều hơn.

Có Triệu tiểu thư làm con nhạn thí điểm, những người phụ nữ khác dù không thích Cố Hề Hề cũng không dám châm chọc nữa, vả lại vẫn còn Mặc Tử Huyên là gia chủ ở đây, họ dù ghen ghét cỡ nào cũng phải nghĩ đến sĩ diện của mình.

Bị chế nhạo trước mặt mọi người thì còn gì tôn nghiêm?

Huống chi Cố Hề Hề đã nói thẳng, họ có bản lĩnh thì cứ thử thay thế cô, vậy nên họ xem như bất lực rồi!

Nếu thay thế được thì đã sớm tiến tới, còn ở đây làm gì?

Không lâu sau, Doãn Tư Thần bỏ lại tất cả những người đang vây quanh anh, tiến đến trước mặt Cố Hề Hề, anh tự tay cầm khăn ăn lau khoé miệng của cô. Hành động ôn nhu này làm trố mắt những người ở đó, đám thiên kim tiểu thư khi nãy liền nhắm đôi mắt phun lửa muốn đốt chết Cố Hề Hề.

"Sao anh đến đây?" Cố Hề Hề ngơ ngác hỏi, cô thật sự bị động tác dịu dàng của anh làm cho giật mình.

Đầu óc anh còn bình thường không? Trước mặt nhiều người như vậy mà diễn ân ái sao?

Đâu phải lúc này!

"Em không ở cạnh nên tôi thấy nhớ em." Một câu trả lời không cần lý do, tuyệt nhiên hơn cả ngàn lời âu yếm.

Một câu này liền trực tiếp đem ước mơ ve vãn Doãn Tư Thần của đám tiểu thư kia tan thành mây khói, họ càng thêm ghen ghét muốn nổi điên! Nam thần mà họ ngưỡng mộ si mê đã lâu, giờ lại cưng chiều yêu thương một người phụ nữ bình thường như vậy, sao họ có thể cam tâm?

Mặc Tử Huyên thấy Doãn Tư Thần đã đến, liền thức thời nói: "Nếu Doãn tổng đã tới, tôi xin phép rời đi chốc lát để làm chút việc. Doãn tổng, tôi đã cẩn thận săn sóc thiếu phu nhân như vậy, trong thời gian hợp tác mong anh hỗ trợ Mặc gia!"

Nghe lời này của Mặc Tử Huyên, Doãn Tư Thần lại không thể hiện tác phong thường thấy trên thương trường, mà ngược lại chỉ gật đầu cười nói: "Đó là hiển nhiên! Chuyện lợi nhuận trong kinh doanh so với an toàn của vợ tôi thì chỉ là chuyện không đáng kể."

Câu trả lời này của Doãn Tư Thần đã làm đám tiểu thư kia buồn thúi ruột, lúc này chắc họ đã chịu tổn thương rất nặng nề.

Doãn Tư Thần cứ như vậy ân ái Cố Hề Hề như ở chỗ không người, đây là một lời cảnh cáo đám phụ nữ xung quanh, rằng anh có một cuộc hôn nhân hạnh phúc! Ý tưởng thọc gậy bánh xe mơ tưởng tới vị trí Doãn thiếu phu nhân có thể dẹp bỏ!

Chờ đám đông giải tán, Cố Hề Hề mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng diễn kịch với Doãn Tư Thần, công nhận cũng tiêu hao năng lượng quá!

"Em nói câu đó rất hay, về sau cứ như vậy. Phu nhân của Doãn Tư Thần này, cũng không phải người dễ bị ức hiếp." Doãn Tư Thần mở miệng nói.

Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt.

Mình vừa rồi có nói gì sao?

Không có mà? Mình đâu có nói gì đâu?

Doãn Tư Thần dùng nĩa lấy một miếng trái cây và đút Cố Hề Hề ăn. Cố Hề Hề thân thể cứng đờ, cô định từ chối nhưng thoáng thấy đám tiểu thư kia vẫn bộ dáng không cam lòng đang nhìn cô, cô liền há miệng ăn phần trái cây trên tay Doãn Tư Thần.

"Nếu sau này gặp chuyện như vậy, cứ để họ đến tìm tôi." Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề phối hợp ăn phần trái cây anh đút, tâm tình anh càng vui vẻ hơn, nói: "Để họ đến làm phiền tôi, vẫn tốt hơn là đi làm phiền em."

Cố Hề Hề chớp chớp đôi mắt, một lúc sau cô mới phản ứng lại lời anh nói. Thì ra anh đang nói về việc cô đáp trả đám tiểu thư kia!

Ha hả..

Cô đương nhiên cũng không ngây ngô dám đưa mình hứng lấy mũi tên bom đạn của họ. Chính là cô và Doãn Tư Thần đều không có yêu nhau, sau khi sinh ra đứa bé này thì cô phải rời khỏi Doãn gia, rời khỏi Doãn Tư Thần!

Tương lai sau này ai muốn làm Doãn thiếu phu nhân thì cứ đi mà làm, có liên quan gì đến cô?

Cho nên tốt nhất là cứ nói thẳng ra với họ, để họ thôi chỉa mũi tên vào cô nữa.

Chỉ là lời này vào tai Doãn Tư Thần, lại trở thành lời nói đầy khí phách tự tin, không ai sánh bằng!

Đúng vậy, chỉ có người phụ nữ đầy khí phách thế này mới có thể nắm giữ trái tim của Doãn Tư Thần!

Cố Hề Hề mấp máy môi tính giải thích, nhưng rồi lại thôi. Nếu giải thích rõ thì chắc đêm nay sẽ không bình yên!

Dù sao Doãn Tư Thần hôm nay cũng là nhân vật chính, nên anh cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh chăm sóc Cố Hề Hề. Nhưng chỉ có một vài phút ngắn ngủi anh đứng bên cạnh cô, cũng là một lời cảnh báo cho những ai đang muốn khi dễ ức hiếp cô, rằng họ nên từ bỏ ý định ngu ngốc này!

Bình luận

Truyện đang đọc