CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Các cậu thanh niên này lập tức đỏ mặt nói: "Cô không cần nhảy, chỉ cần đứng ở đây, chúng tôi sẽ nhảy cho cô xem!"

Cố Hề Hề nghe vậy, tức khắc phối hợp ra đứng giữa sân, nhìn các cậu thanh niên khiêu vũ xung quanh cô.

Mộc Nhược Na vừa rồi tâm tình có chút không yên, thấy Cố Hề Hề đã bước lên sân, liền thuận thế trở về chỗ ngồi. Mặc Tử Huyên cũng lùi lại một bên nhìn Cố Hề Hề và các thanh niên cùng nhau khiêu vũ.

Mặc Tử Hân từ chỗ khác đến đây, vừa lúc anh nhìn thấy Cố Hề Hề bị kéo vào giữa sân khiêu vũ với mọi người, liền nở một nụ cười.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Đêm nay sợ là có người sẽ ghen rồi..

Cố Hề Hề không biết đối phương đang nhảy gì, chỉ thấy các cậu thanh niên này nhảy càng lúc càng hăng say, cô cũng được truyền cảm hứng từ vũ đạo của họ mà chậm rãi phối hợp, nhẹ nhàng xoay tròn người.

Các thanh niên ở đây vóc dáng cường tráng uy vũ, thời điểm vây quanh Cố Hề Hề thì mỗi người đều cẩn trọng bảo hộ cô, như thể thật nhẹ nhàng nâng niu tránh để cô không có bất kỳ tổn thương gì.

Cố Hề Hề cảm nhận được sự cẩn thận của đối phương, cho nên lúc phối hợp điệu múa cũng rất vui vẻ.

Doãn Tư Thần đang cao hứng đi đến gặp Thượng Kha, chính là khi anh vừa bước lên xe RV (*) thì không thấy Thượng Kha đâu, trước mặt là Nhiễm Tịch Vi đang mặc một lớp áo mỏng manh đứng chờ sẵn.

(*) Recreational Vehicle, còn gọi là "nhà xe", không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.

"Tư Thần.. Em thật sự biết lỗi rồi." Nhiễm Tịch Vi nhẹ nhàng đưa tay kéo lớp vải trên người rũ xuống, lộ ra dáng người kiêu ngạo mỹ miều.

Nhiễm Tịch Vi luôn tự tin với vóc dáng nảy nở hoàn mỹ, cô ta đi phẫu thuật chỉnh hình lâu như vậy, là để dành cho ngày hôm nay.

Cô ta tin tưởng Doãn Tư Thần một khi nhìn thấy thân thể nóng bỏng này thì nhất định không kiềm chế được.

Doãn Tư Thần trăm ngàn lần không ngờ tới khi anh đến đây không phải gặp Thượng Kha đang chuẩn bị rượu, mà thay vào đó là Nhiễm Tịch Vi nhào vào lòng anh.

Thời khắc này, anh thật sự thất vọng về Thượng Kha!

Nhiễm Tịch Vi tiến lên chủ động ôm lấy Doãn Tư Thần, khuôn mặt không ngừng cọ cọ vào lồng ngực của anh.

Cô ta có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh, nhưng trái với dự đoán rằng anh sẽ thổn thức thì lúc này nhịp tim của anh lại rất bình ổn.

Sao có thể như vậy?

Mình đã cởi hết trước mặt anh, sao anh có thể bình thản và kiềm chế như thế?

Cố Hề Hề đang có thai, hẳn sẽ không thể cùng anh làm chuyện vợ chồng, không lẽ anh không bức bối khó chịu?

Chủ động đến mức này, chẳng lẽ chưa đủ?

Nhiễm Tịch Vi lập tức nhón chân muốn chủ động hôn Doãn Tư Thần. Gương mặt cô ta trang điểm tỉ mỉ kiều diễm như hoa, đôi môi mọng hơi hơi mở ra.

"Tư Thần, đêm nay em là của anh. Dù anh đối với em thế nào, em đều không oán không hận!" Nhiễm Tịch Vi ngày càng tiến sát gần, môi cô ta gắt gao muốn chiếm lấy Doãn Tư Thần.

Đáy mắt Nhiễm Tịch Vi loé sáng, chỉ cần cô ta và Doãn Tư Thần phát sinh quan hệ, thì Cố Hề Hề nhỏ bé kia còn đáng kể gì!

Nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi càng lúc càng tiến sát, ánh mắt Doãn Tư Thần không còn kiên nhẫn, lập tức lấy tay chặn môi Nhiễm Tịch Vi.

Nhiễm Tịch Vi ngẩn ra.

Anh đây là có ý tứ gì?

"Chơi đủ chưa?" Thanh âm Doãn Tư Thần lãnh đạm như vọng ra từ một hầm băng: "Chơi đủ rồi thì mặc quần áo vào, ở đây tuy khí hậu ấm áp nhưng đang là cuối mùa thu. Nếu cô bị cảm mạo thì tôi cũng không thể giải thích với người khác!"

Thân thể Nhiễm Tịch Vi chấn động.

"Anh nói cái gì? Anh không muốn em sao?" Nhiễm Tịch khó tin nhìn Doãn Tư Thần: "Em không tin! Em hoàn mỹ như vậy, vì sao anh lại cự tuyệt em? Em sẽ không đeo bám anh, em chỉ muốn đem lần đầu tiên quý giá dành cho anh. Tư Thần, vì cái gì mà anh lại đối với em như vậy?"

Doãn Tư Thần đẩy Nhiễm Tịch Vi ra, nắm lấy khăn trải bàn ném lên người cô ta, ánh mắt lãnh đạm không chút tình cảm. Tình nghĩa một thời tại khoảnh khắc này đều bị chôn vùi.

"Cô đi đi, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi." Giọng nói Doãn Tư Thần khô khốc, không chút lưu tình: "Tôi đã quên mất quá khứ chúng ta từng có! Cô không cần nhắc lại nữa bởi vì Doãn Tư Thần mà cô thích đã chết vào sáu năm trước. Doãn Tư Thần đang đứng trước mặt cô đây không phải kẻ đó!"

Lời nói của Doãn Tư Thần như con dao khoét vào ngực Nhiễm Tịch Vi, sắc mặt cô ta tái nhợt đến đáng sợ.

Doãn Tư Thần không do dự, liền xoay người rời khỏi, thậm chí không liếc mắt đến Nhiễm Tịch Vi một cái. Vừa bước ra bên ngoài thì anh đã thấy Thượng Kha.

Thượng Kha ngẩn ngơ nhìn Doãn Tư Thần, tựa hồ muốn giải thích: "Tôi không biết cô ấy sẽ dùng cách này.."

"Thượng Kha, đúng là tôi đã nhìn lầm cậu." Doãn Tư Thần lạnh lùng nói một câu rồi rời đi.

Thượng Kha giật mình đứng chôn chân tại chỗ, anh hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Là bạn bè nhiều năm như vậy, giờ lại trở mặt với nhau?

Lúc này bên trong truyền đến tiếng khóc của Nhiễm Tịch Vi, Thượng Kha không đành lòng bước vào, thấy Nhiễm Tịch Vi một thân trần trụi, chỉ che phủ bằng chiếc khăn trải bàn, ngồi dưới đất khóc thút thít.

Thượng Kha thở dài một tiếng, chủ động duỗi tay ôm Nhiễm Tịch Vi vào lòng, muốn an ủi cô ta một chút.

Tức thì lúc này ở cửa vang lên giọng nói lạnh băng của Mộc Nhược Na: "Thật ngại quá lão đại, vô ý đã quấy rầy! Hai người cứ tiếp tục!"

Thượng Kha bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức rơi vào ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Nhược Na. Anh cúi đầu liền nhận ra Mộc Nhược Na nhất định đang hiểu lầm!

Thượng Kha muốn giải thích, Nhiễm Tịch Vi ở trong lồng ngực anh thì ngày càng khóc to hơn.

Mộc Nhược Na xoay người rời đi, Thượng Kha muốn đuổi theo nhưng Nhiễm Tịch Vi gắt gao giữ lấy cánh tay không cho anh rời khỏi.

Thượng Kha chỉ đành bất lực nhìn bóng dáng Mộc Nhược Na khuất khỏi tầm mắt..

Nhiễm Tịch Vi không nhìn đến sắc mặt Thượng Kha, cứ ôm anh mà khóc lóc tùy ý.

* * *

Doãn Tư Thần rất nhanh đã về tới quảng trường nơi diễn ra lửa trại.

Vừa đúng lúc này, các thôn dân đang cùng nhau khiêu vũ với Cố Hề Hề. Cô được bốn thanh niên nâng lên, phía sau là một nhóm thanh niên nam nữ vừa múa vừa ca hát.

Sắc mặt Doãn Tư Thần lập tức lạnh xuống.

Anh biết điệu múa này!

Đây là điệu múa tìm bạn đời mà đàn ông độc thân của dân tộc thiểu số hay nhảy.

Một dáng người tinh tráng đặc biệt, dung nhan thanh tú đang vây quanh Cố Hề Hề không ngừng nhảy múa, khiến cho mọi người xung quanh reo hò hoan hô chói tai.

Cố Hề Hề ngây ngốc căn bản không biết ý nghĩa điệu nhảy này, chỉ thấy người thanh niên này nhảy rất đẹp mắt, hơn nữa cũng rất tuấn tú nha!

Được đó, có thể giới thiệu cho Nhược Na!

Nghĩ như vậy cho nên Cố Hề Hề rất vui vẻ phối hợp các động tác với đối phương.

Cố Hề Hề, con chuột đồng nhỏ đại ngốc này!

Ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân nhẹ nghiêng nhìn sang, quả nhiên anh đoán không sai, sắc mặt Doãn Tư Thần đã đen như đáy nồi.

Ha hả ha hả, biết ngay mà!

Tuy Doãn Tư Thần rất muốn bước lên đem Cố Hề Hề lập tức tách khỏi điệu nhảy chết tiệt đó, nhưng nhìn thấy cô chơi vui vẻ thì anh lại không đành lòng.

Cố Hề Hề thật sự đang rất vui!

Cả buổi chiều khóc nức nở thảm như vậy, bây giờ tâm tình mới bình ổn trở lại.

Nên Doãn Tư Thần cũng mặc kệ bản thân mình bực bội thế nào, anh vẫn không ngăn cản.

Kết thúc điệu nhảy, Cố Hề Hề cảm thấy hơi mệt, liền lui xuống chỗ ngồi bên cạnh Mộc Nhược Na.

Thấy Mộc Nhược Na đang ngẩn người, cô nhịn không được liền đẩy đẩy tay, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Mộc Nhược Na như hoàn hồn, lập tức quay đầu nhìn Cố Hề Hề, mất một lúc sau mới nhẹ nhàng trả lời: "Không có gì. À, món nướng này ngon quá."

Cố Hề Hề không suy nghĩ nhiều, thấy Mộc Nhược Na đưa cho mình một phần đùi cừu nướng, liền vui vẻ nhận lấy.

Người ta thường nói phụ nữ khi mang thai thì khẩu vị sẽ rất tốt, lời này đúng là không sai. Cố Hề Hề sau gặm hết phần đùi cừu ngon lành, mới phát hiện Mộc Nhược Na có vẻ khác lạ.

Vừa rồi Mộc Nhược Na vẫn vui vẻ lắm mà, thậm chí cô còn là người hăng hái nhất, bây giờ lại thất thần, ngồi thừ người ra như vậy.

"Nhược Na, cậu rốt cuộc làm sao vậy?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Mộc Nhược Na cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới trả lời: "Hề Hề, có phải tôi đã sai rồi không?"

Cố Hề Hề bỏ phần đùi cừu xuống, nhận khăn ướt từ trợ lý đưa để lau tay, rồi mới hỏi: "Cậu nói đi."

"Tôi thật ra cảm thấy lão đại rất phiền, lúc nào cũng lải nhải bên tai tôi, luôn quản tôi cái này cái nọ, không được thế này, không được thế kia, còn can thiệp vào chuyện hẹn hò của tôi. Tôi dĩ nhiên phải thấy anh ta phiền, đúng không? Tôi còn đặc biệt mong anh ta có bạn gái, để tránh xa tôi ra! Chính là.. vì cái gì mà khi tôi nhìn thấy anh ta bên cạnh người phụ nữ khác, trong lòng tôi rất khó chịu?" Mộc Nhược Na mờ mịt nhìn Cố Hề Hề, nói: "Có phải tôi quá ích kỷ không?"

Cố Hề Hề ngẩn ra, tình yêu vốn dĩ là ích kỷ mà!

"Vừa rồi tôi thấy Thượng Kha ôm một người phụ nữ trần trụi, trên người cô ta không bận quần áo, tư thế hai người rất ái muội thân mật. Mấu chốt chính là xe RV của anh ta.. trước đây chỉ có một mình tôi, hiện tại lại có người phụ nữ thứ hai bước lên, tôi không.." Mộc Nhược Na nói đến đây thì bực bội gãi đầu, tiếp tục nói: "Thôi không nói nữa, tôi đúng là bị điên rồi. Tôi nhất định phải mua pháo hoa để chúc mừng, rốt cuộc lão đại đã có bạn gái, tôi sau cùng có thể được giải thoát rồi!"

Lúc Nhiễm Tịch Vi ôm Thượng Kha khóc rống lên, gương mặt cô ta bị che khuất, cơ bản là Mộc Nhược Na không nghĩ Nhiễm Tịch Vi sẽ hạ tiện đến mức chủ động thoát y trước mặt đàn ông. Cô không muốn thấy hình ảnh đó nên hốt hoảng xoay người rời đi, vốn không nhìn rõ người Thượng Kha đang ôm là ai.

Cho nên cô chỉ đơn thuần cho rằng Thượng Kha có một người phụ nữ khác.

Cố Hề Hề duỗi tay vỗ vỗ vai Mộc Nhược Na, hỏi: "Nhược Na, cậu thích Thượng Kha phải không?"

"Ha hả, làm gì có chuyện đó! Đừng có giỡn! Tôi sao có thể thích anh ta?" Mộc Nhược Na chột dạ bối rối trả lời, cô thậm chí không điều khiển được câu nói của mình.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng mỉm cười, xem ra chuyện này không ai có thể giúp được.

Vấn đề tình cảm là phải tự người trong cuộc nhận ra tâm ý của bản thân.

Tuy rằng Thượng Kha luôn công kích cô, nhưng cô vẫn hy vọng Mộc Nhược Na được hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc