CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

"Bởi vì ngài Doãn từng nói chiếc xe này ngài đã lái lúc gặp người phụ nữ mình yêu nhất, và sẽ tặng nó cho vợ của ngài, đúng không?" Ánh mắt Clarence nhìn Doãn Tư Thần càng thêm nhiệt tình nồng cháy.

Cô ta cảm thấy công sức chờ đợi bao lâu nay rốt cuộc đã đến lúc được hồi đáp, chỉ cần Doãn Tư Thần tặng chiếc Aston Martin One-77 cho cô ta, vậy thì cô ta chính là vợ của Doãn Tư Thần!

Hề Hề đứng bên cạnh nghe những lời này của Clarence thì cả người giống như bị điểm huyệt, cứng đờ tại chỗ.. thì ra chiếc xe Aston Martin One-77 này còn có ý nghĩa như vậy?

Hóa ra đây là chiếc xe Doãn Tư Thần đã lái khi lần đầu gặp vợ trước của anh?

Vậy thì vì cái gì mà anh lại đem chiếc xe này tặng cho cô?

Không phải anh chuẩn bị kết hôn sao?

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Chiếc xe này không phải nên tặng cho vợ sắp cưới?

Vì sao lại tặng đưa cho cô?

Rốt cuộc là có gì không đúng ở đây?

Hình ảnh Hề Hề ngây người như phỗng ở trong mắt Clarence lại được hiểu rằng Hề Hề không chịu nổi đả kích vì biết Doãn Tư Thần sắp đưa Aston Martin One-77 cho cô ta! Ha hả, thật là một hiểu nhầm tai hại nha!

Ánh mắt Doãn Tư Thần đầy ý vị liếc nhìn Hề Hề một cái, anh dùng sức nắm chặt ngón tay khiến Hề Hề giật mình, cô lúc này mới ngẩng đầu ngước nhìn, sau đó đột ngột bị hút vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương.

Hề Hề thật sự không hiểu!

Doãn Tư Thần đây là cố ý tặng Aston Martin One-77 cho cô!

Vì cái gì chứ? Là muốn đánh lạc hướng dư luận để bảo vệ cho cô vợ sắp cưới?

Không! Doãn Tư Thần đâu phải người nhu nhược như vậy!

Người như anh nếu muốn bảo vệ một phụ nữ, hỏi trên thế giới này ai có thể tổn thương người phụ nữ đó? Rốt cuộc là vì cái gì?

Lúc này Doãn Tư Thần quay lại từ tốn trả lời Clarence: "Thật xin lỗi tiểu thư Clarence, chiếc xe đó đã được tặng cho người khác."

Một lời này đã làm sắc mặt Clarence tái nhợt, cô ta lập tức cau mày phẫn nộ, bất chấp vẻ ngoài quý tộc hay lễ phép giáo dưỡng, liền bắt lấy cánh tay Doãn Tư Thần, giọng nói giận dữ: "Ngài nói cái gì? Ngài đã tặng nó cho ai? Cho ai? Không thể nào? Sao lại vậy được? Ngài đã tìm được vợ của mình sao? Không! Không phải vậy, rõ ràng ba năm trước là cô ta đã chủ động rời khỏi ngài! Cô ta nhất định không để ngài tìm được cô ta! Ngài Doãn, đừng quay lại với cô ta, xin ngài.. cô ta không xứng đáng ở bên cạnh ngài!"

Doãn Tư Thần nở nụ cười điềm tĩnh: "Tiểu thư Clarence, các vị khách đều đã đến đông đủ và đang đợi bên trong. Xin mời!"

Clarence điên cuồng lắc đầu, nói năng lộn xộn cả lên: "Sao có thể như vậy ngài Doãn? Ngài gửi thiệp mời cho em không phải muốn tặng em chiếc xe đó sao? Sao lại có thể đưa cho người khác? Đó là ai? Ngài nói đi? Mặc kệ tốn bao nhiêu tiền thì em nhất định sẽ mua lại từ trong tay cô ta!"

Lúc này nét mặt Hề Hề cũng biến sắc!

Đây là lần đầu cô nghe được chuyện người vợ trước của Doãn Tư Thần từ một người khác, lúc nghe Clarence nói rằng chính người vợ trước đã chủ động rời bỏ anh, đáy lòng cô bỗng nhiên cảm thấy đau đớn vô lực.. thật kỳ lạ!

Từ lúc cô quen biết Doãn Tư Thần, không hiểu cảm xúc kỳ lạ càng ngày càng nhiều, vừa xa lạ vừa quen thuộc, tựa như vốn đã tồn tại sẵn ở trong ký ức của cô? Chỉ là không biết có thể áp chế được đến bao giờ, giống như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào!

Cô cảm thấy thật ghen ghét người phụ nữ được anh yêu!

Anh yêu người phụ nữ đó nhiều đến mức chỉ một chiếc xe lần đầu gặp nhau mà vẫn trân quý giữ gìn đến giờ.. Nhưng chiếc xe này hiện tại lại đưa cho cô? Vậy thì chấp niệm và tình yêu của anh, cả sự chờ đợi của anh thì sao?

"Xe của tôi đã tặng thì không ai dám bán, đừng nói có người dám mua." Lời của Clarence làm Doãn Tư Thần phảng phất như nghe một câu chuyện cười, anh tiếp lời để giữ thể diện cho đối phương: "Nữ hoàng có lệnh triệu kiến tôi, không biết tiểu thư Clarence có điều gì cần tôi chuyển lời đến nữ hoàng không?"

Clarence hung hăng run rẩy, sắc mặt trắng xanh, phải mất một lúc thật lâu thì cô ta mới bình tĩnh trở lại: "Không, không có! Ngài Doãn, em chỉ đùa với ngài một chút, mà ngài xem, ngài lại nghiêm túc quá đỗi!"

"Vậy thì chúng ta đi thôi." Doãn Tư Thần đi cùng hai người phụ nữ, thong dong tiến vào.

Lúc này dàn nhạc ở đại sảnh đang diễn tấu những khúc nhạc du dương êm ái, các vị khách tụ tập thành từng nhóm năm nhóm ba cùng nhau nói chuyện phiếm. Nhìn thấy Doãn Tư Thần bước đến thì sắc mặt mỗi người đều hân hoan dị thường.

Có thể khiến cả hai phụ nữ xinh đẹp ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, một người là vợ trước, một người là tiểu thư quý tộc ái mộ mình lâu năm, mà cả hai đều an tĩnh hòa bình, bản lĩnh này đúng là chỉ có ở Doãn chủ tịch thôi nha! Hiển nhiên cả hai người phụ nữ đều không biết tâm tư đối phương, không thì một màn này càng xuất sắc hơn nữa!

Hề Hề thân là nữ chủ nhân của yến tiệc đêm nay, đồng thời là bạn gái của Doãn Tư Thần, đương nhiên sẽ là người lên tiếng chủ động mở lời chào hỏi khách khứa. Đây là lần đầu tiên các quý tộc Anh quốc có dịp nhìn thấy vợ của Doãn Tư Thần, không sai, bọn họ nhận định Hề Hề là vợ của Doãn Tư Thần, mà không phải vợ trước!

Vốn dĩ họ còn cho rằng vợ của Doãn Tư Thần chỉ là một phụ nữ Trung Quốc bình thường, chính là sau vài lời hàn huyên thì họ đã phải nhìn nhận Hề Hề bằng một cái nhìn hoàn toàn mới. Con gái của Vân gia quả là ưu tú hơn người, không chỉ tinh thông hơn mười mấy ngôn ngữ, mà còn am hiểu thiên văn, địa lý, lịch sử, tôn giáo, văn học, vân vân và vân vân.. và cả những kiến thức chỉ có con cháu các dòng dõi quý tộc mới có thể được truyền dạy.

Cách giao tiếp ứng xử lễ độ cùng kiến thức uyên thâm của Hề Hề đã được các vị quý tộc nhiệt liệt tán thưởng.

Thời điểm một ông trùm trong ngành sản xuất siêu xe ô tô trò chuyện với Hề Hề về chủ đề tôn giáo, Hề Hề khiêm tốn nói về kiến thức của cô đã học hỏi được, đồng thời tỏ ra rất cung kính với tôn giáo của đối phương, tức khắc nhận được sự tán dương của ông trùm này.

"Phu nhân thật tài hoa uyên bác!" Ông trùm không tiếc lời khen ngợi Hề Hề, vui vẻ nói: "Trước kia tôi nghe người ta nói Vân gia ở Trung Quốc chính là thư hương thế gia truyền từ trăm năm, cất chứa tinh hoa học thuật của cả nhân loại, tôi còn nghĩ chỉ là nói quá, cho đến hôm nay có dịp nói chuyện với phu nhân thì mới thấy một điều, những tin đồn đó vẫn chưa đủ để diễn tả 1% sự bác học của phu nhân! Tôi tin chắc phu nhân chính là hậu nhân xuất sắc nhất của Vân gia!"

Hề Hề cười cười, khẽ lắc đầu nói: "Tôi chỉ là một trong số rất nhiều con cháu của Vân gia. Những người khác tôi không biết rõ, nhưng chị gái song sinh của tôi còn tài hoa vượt bậc hơn tôi rất nhiều, năm mười tám tuổi chị ấy đã tinh thông tất cả kiến thức ở nhiều lĩnh vực, đọc rất nhiều sách đương đại lẫn Nho học. Chỉ đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn. Tôi làm em gái tuy biết không thể sánh bằng chị mình, chỉ có thể cố gắng không làm mất thể diện của Vân gia. Người dạy dỗ cho tôi được như ngày hôm nay mới chính là kỳ tài chân chính của Vân gia, đó là ba của tôi, trình độ bác học của ông ấy thì tôi tin chắc rằng có thể xếp trong tốp mười trên thế giới này!"

Ông trùm gật gù tán đồng, không thể phủ nhận được.. con gái đã bác học như thế thì người dạy dỗ sao có thể kém cạnh? Vân gia này quả nhiên là gia tộc không tầm thường!

Clarence trước nay luôn là tiêu điểm trong đám đông, hôm nay lại là lần đầu bị ngó lơ, bởi vì tất thảy mọi người đều vây quanh lấy Hề Hề – nữ chủ nhân bữa tiệc đêm nay. Tất cả đều coi nhẹ sự tồn tại của Clarence khiến cô ta cực kỳ khó chịu, nhiều lần cô ta muốn chen miệng vào dăm ba câu, nhưng vấn đề là cô ta hoàn toàn không có chút kiến thức nào về chủ đề mọi người đang nói.

Đám đông sôi nổi nói đủ đề tài trên trời dưới đất, nếu không phải thảo luận triết học thì chính là tôn giáo, hoặc là khoa học xã hội, sự phát triển của nhân loại, vân vân và vân vân. Bọn họ sử dụng rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành khiến Clarence nghe như vịt nghe sấm, không thể hiểu nổi một câu.

Ngược lại, bất luận là đề tài gì thì Hề Hề vẫn đối đáp trôi chảy, thể hiện bản thân đúng mực, không khoa trương kiêu ngạo mà là tràn đầy tự tin phóng khoáng, khiến các vị quý tộc Anh quốc trong yến tiệc đêm nay như được mở mang tầm nhìn.

Đến thời điểm ăn tối, các vị khách kia đã yêu thích Hề Hề đến mức không muốn buông tay, chỉ hận không thể cưới cô về làm con dâu của gia tộc nhà họ. Còn Hề Hề thân là nữ chủ nhân, đương nhiên không thể không tiếp đãi trò chuyện nhiệt tình với mọi người.

Lúc Hề Hề tạm rời khỏi sảnh tiệc để dặn dò quản gia và nhóm đầu bếp chuẩn bị bữa tối, ông trùm trong ngành sản xuất siêu xe nhìn Doãn Tư Thần với vẻ tiếc nuối: "Ngài Doãn này, ngài thật sự có ý định phục hôn sao? Nếu không thì để cơ hội cho gia tộc chúng tôi đi, thằng con trai thứ ba nhà tôi còn chưa lập gia đình."

Những người khác lập tức cười nhạo: "Con trai của ông đây lớn lắm rồi, không phù hợp đâu! Nhưng không biết con gái Vân gia còn ai khác không nhỉ? Con trai của tôi cũng còn độc thân này?"

Doãn Tư Thần cười cười khiêm tốn: "Thật ngại quá, tôi và Hề Hề cả đời này sẽ không buông tay nhau. Chúng tôi đã có con với nhau, sao có thể ly biệt?"

Những người kia nghe vậy thì đôi mắt sáng ngời: "Không sao, không sao, nhà tôi có cháu gái!"

Làm thông gia với Vân gia là vui rồi, gả cháu gái cũng được nha!

Clarence thấy cô ta không có cách nào hòa nhập với bầu không khí này, thì tức giận nhăn nhó mặt mày. Lúc này một vị tiểu thư quý tộc khác trong buổi tiệc thấy vậy, liền che miệng cười trộm, lời nói khích bác: "Clarence, không lẽ cô còn tơ tưởng đến ngài Doãn? Ha hả, tuy ngài Doãn là người Trung Quốc, nhưng lại không phải một quý tộc bình thường để cô có thể mơ tưởng đâu!"

"Ai cần cô lo?" Clarence tức khắc phản bác lại, đối phương là con gái của một trùm dầu mỏ, đang du học tại Anh quốc, là khách được Doãn Tư Thần mời đến đêm nay.

Sản nghiệp của Doãn Tư Thần ở vùng Trung Đông chính là dầu mỏ và khoáng sản, nên anh đặc biệt có quan hệ mật thiết với các ông trùm dầu mỏ.

"Tôi dĩ nhiên không lo, tôi chỉ biết chế giễu kẻ đang mộng tưởng thôi." Cô con gái của ông trùm dầu mỏ kia diện một bộ lễ phục màu trắng tinh khôi, che miệng cười sảng khoái: "Vốn dĩ tôi không thích phụ nữ Trung Quốc, nhưng xem ra hôm nay tôi phải thay đổi suy nghĩ này. Một phụ nữ dịu dàng bác học đa tài như vậy thì đừng nói là những người ái mộ kiến thức của cô ấy yêu thích, cả tôi cũng rất thích. Đôi khi thua thì cứ nhận là thua, không có gì mà phải không phục. Không nên cưỡng cầu thứ không phải của mình, tránh để làm trò cười cho thiên hạ."

Clarence trợn mắt phẫn nộ nhìn đối phương, bỗng nhiên cô ta liếc mắt nhìn thấy được Hề Hề đang đi về phía hành lang. Một giây sau vội vàng đặt ly rượu trong tay xuống và đi về hướng của Hề Hề.

Cô ta phải tuyên thệ chủ quyền!

Cô ta phải đánh bại người phụ nữ phương Đông này!

Ngài Doãn phải thuộc về cô ta!

Không người phụ nữ nào được phép cướp đi!

Hề Hề đang muốn hỏi quản gia xem các món ăn đã sẵn sàng hay chưa, nhưng đi không được bao nhiêu bước đã nghe tiếng gọi từ phía sau: "Chờ một lát!"

Cô tức thì dừng bước, chậm rãi xoay người, nở nụ cười ôn hòa: "Xin hỏi tiểu thư Clarence có gì chỉ giáo?"

Ánh mắt Clarence nhìn chằm chằm gương mặt Hề Hề, cô ta bắt đầu ghen ghét vẻ mặt đạm nhiên và khí chất trong sáng đó, phụ nữ phương Đông quả nhiên được tạo hóa ưu ái, hầu như tất cả đều trẻ hơn so với tuổi thật.

Tuy Hề Hề đã hai mươi sáu tuổi, nhưng ngũ quan tinh xảo cộng thêm làn da mịn màng không tì vết, nếu so sánh với phụ nữ phương Tây thì trông cô giống như một cô bé mười ba, mười bốn tuổi!

Độ tuổi Clarence và Hề Hề xấp xỉ nhau, nhưng nhìn bề ngoài thì trông cô ta già hơn Hề Hề chừng hai mươi tuổi, càng nghĩ càng tức giận, cô ta lập tức đay nghiến từng chữ, trào phúng mở miệng khiêu khích: "Cô chẳng lẽ không biết vì cái gì mà ngài Doãn lại gửi thiệp mời tôi đến đây sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc