CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Tuy cô biết trụ sở tập đoàn tài chính Doãn thị không ở thành phố N, nhưng chưa bao giờ nghĩ Tổng bộ của tập đoàn này lại to lớn và khí phái như vậy.

Cả tòa cao ốc tạo hình khác biệt độc đáo, diện tích cực kì lớn. Trên đường không ít du khách nhao nhao tới nơi mà chụp ảnh lưu niệm.

Tập đoàn tài chính Doãn thị từng tạo ra kỳ tích, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn là chuyện cũ được mọi người kể mãi. Đã từng có người nói nếu tập đoàn tài chính Doãn thị đóng cửa thì thành phố S sẽ phá sản. Nói cách khác, tổng số nhân viên của tập đoàn này đã chiếm 1/3 nhân khẩu của thành phố S rồi. Thậm chí không ít gia đình cả nhà đều làm nhân viên công ty con của tập đoàn tài chính Doãn thị.

Đây là tập đoàn tài chính Doãn thị, là bá chủ tài chính thật sự.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Doãn Tư Thần đi được mấy bước phát hiện Cố Hề Hề vẫn chưa đi theo, đột nhiên quay đầu lại thấy cô đứng đó ngẩn người.

Con chuột đồng nhỏ này lại phát ngốc cái gì vậy?

Doãn Tư Thần xoay người đi tới trước mặt Cố Hề Hề, đưa tay nắm lấy bàn tay cô kéo về phía trước.

Cố Hề Hề sửng sốt nháy mắt hoàn hồn lại, tầm mắt nhìn xuống nơi Doãn Tư Thần đang nắm lấy. Lần trước nắm trọn bàn tay như vậy là lúc ở quê cô..

Anh ta nói dù là diễn cũng phải diễn cho giống.. Lần trước là diễn, còn lần này.. đương nhiên cũng chỉ là diễn mà thôi.

Cố Hề Hề không vùng vẫy, mà nghe lời đi theo anh vào công ty. Nhìn cô nghe lời mà phối hợp, Doãn Tư Thần cực kì vừa lòng.

Nhân viên Tổng bộ tập đoàn tài chính Doãn thị quả nhiên là khác với công ty khác. Hai người cứ việc thân mật đi vào, toàn bộ nhân viên vẫn chỉnh tề cung kính, gương mặt trừ nghiêm túc thì không hề lộ ra vẻ gì khác.

Phản ứng của bọn họ như vậy, đáy lòng Cố Hề Hề cũng yên ổn một chút. Nếu họ bày ra dáng vẻ ngạc nhiên thất kinh, cô sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Xin chào Tổng giám đốc, xin chào Tổng giám đốc phu nhân." Tất cả nhân viên tổng bộ đều đã được thông báo trước, cho nên đương nhiên biết thân phận của Cố Hề Hề.

Tổng giám đốc phu nhân.. khóe môi Doãn Tư Thần nhếch lên, hình như anh cũng rất thích xưng hô này.

Cố Hề Hề cảm thấy không được tự nhiên, đành cúi đầu đi theo Doãn Tư Thần.

"Yên tâm đi, nhân viên tổng bộ đều rất biết thân phận." Doãn Tư Thần nhìn ra Cố Hề Hề bất an, giải thích cho cô: "Không ai dám nói bậy đâu."

Đương nhiên là bọn họ không dám. Nếu bị tập đoàn tài chính Doãn thị sa thải, thì ở thành phố S này không ai dám nhận. Thử hỏi xem ai dám đối nghịch với tập đoàn tài chính Doãn thị? Không phải muốn chết thì là gì?

Ở thành phố S, Doãn Tư Thần tuyệt đối là đế vương!

Bởi vì anh là Doãn Tư Thần, bởi vì anh là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Doãn thị, bởi vì anh là người thừa kế của tập đoàn tài chính Doãn thị.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng thở ra, thật ra cô không để ý những chuyện đó, cô chỉ cảm thấy mất tự nhiên mà thôi.

Đúng là cô chưa thấy tình cảnh như vậy bao giờ. Thật là cừ khôi, nhân viên tổng bộ có lẽ cũng trên vạn người nhỉ? Quả nhiên là bá chủ một phương.

Doãn Tư Thần trực tiếp dắt Cố Hề Hề đi tới thang máy chuyên dụng cho Tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng thượng.

Lúc này Cố Hề Hề mới phản ứng lại: "Vì sao chúng ta lại ở đây tiếp đón chủ tịch và phu nhân?"

"Chúng ta lên tầng cao nhất tiếp đón." Doãn Tư Thần trầm tĩnh trả lời.

Tầng thượng? Cố Hề Hề mở to hai mắt. Lần đầu tiên nghe nói đón khách ở tầng thượng.

Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần lên tầng thượng, cằm đều muốn rơi xuống đất vì kinh ngạc!

Chỉ thấy trên đây rất rộng, được thiết kế thành một vòng vây. Giữa khu vực đang đậu ba chiếc máy bay, có tận sáu đường băng.

Cố Hề Hề không còn từ gì để hình dung được suy nghĩ lúc này, có phải quá khoa trương rồi không?

Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề trợn tròn mắt, không nhịn được mà mỉm cười.

Con chuột đồng nhỏ này, em có biết được gả cho người chồng như thế nào không hả?

Dù gì cô cũng là nhân viên tập đoàn tài chính Doãn thị, rốt cuộc có biết cái gì tên là tập đoàn tài chính Doãn thị hay không vậy?

"Lau sạch nước miếng đi, sắp chảy ra rồi kìa." Doãn Tư Thần cố ý trêu.

Cố Hề Hề theo bản năng muốn đưa tay lên lau nước miếng, mới phát hiện ngón tay của mình và Doãn Tư Thần vẫn nắm chặt chưa hề tách ra.

Mặc kệ là dưới lầu hay là trong thang máy, cuối cùng là tầng thượng, vậy mà vẫn nắm chặt tay nhau chưa từng tách ra.

Cố Hề Hề muốn rút tay mình ra, nhưng với sức lực đối phương nắm rất chặt căn bản rút không ra.

Cố Hề Hề chỉ có thể trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần, dùng bàn tay còn lại lau nước miếng.

Không có nước miếng mà! Mình bị lừa rồi!

Ánh mắt Doãn Tư Thần liếc thấy Cố Hề Hề đang nhìn mình chằm chằm, tâm tình anh rất dễ chịu.

Quản gia cung kính đứng sau hai người lên tầng thượng, vệ sĩ ở phía sau biểu tình nghiêm túc, giống như không nhìn thấy gì. Nhìn tình cảm của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề tốt như vậy, quản gia thỏa mãn lộ ra ý cười.

Lúc này quản gia nghe thấy trong tai truyền đến âm thanh, liền tiến lên báo với Doãn Tư Thần: "Thiếu gia, máy bay của chủ tịch và phu nhân năm phút nữa sẽ tới."

"Biết rồi." Doãn Tư Thần híp mắt, vẫn nắm tay Cố Hề Hề như cũ, đôi mắt lóe lên ý cười không rõ.

Cố Hề Hề nghe xong, đưa mắt nhìn ra xa, đúng là phong cảnh ở đây rất đẹp. Từ nơi này có thể nhìn được phong cảnh của toàn bộ thành phố S. Xung quanh là mặt sông từ phía đông đến tây đúng là vô cùng đồ sộ.

Kiến trúc hai bên bờ sông, phong cách độc đáo riêng biệt, chỉ tiếc có tập đoàn tài chính Doãn thị ở đây có độc đáo hơn nữa cũng không thể bày ra mị lực rồi.

Đường lớn phía sau, xe cộ nhộn nhịp, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được mấy chục con phố. Các tòa nhà thành thị phồn hoa đều ở dưới chân.

Cái loại cảm giác này thật kì diệu.

"Nhìn cái gì vậy?" Doãn Tư Thần nhìn ánh mắt lóe sáng của Cố Hề Hề, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Tôi đang nhìn xem có tòa kiến trúc nào vượt qua tòa cao ốc này hay không." Cố Hề Hề theo bản năng trả lời, nghe được Doãn Tư Thần nói liền quay đầu nhìn anh: "Không phải nơi này là nơi cao nhất thành phố S đấy chứ?"

Nghe Cố Hề Hề hỏi như vậy, Doãn Tư Thần vẫn không trả lời, những người khác đều nhịn không được ý cười đầy kiêu ngạo.

Quản gia cúi đầu trả lời nói: "Thưa thiếu phu nhân, tập đoàn tài chính Doãn thị là kiến trúc cao nhất thành phố S, cũng là kiến trúc cao nhất cả nước. Nơi chúng ta đang đứng là tầng 88, phía dưới mặt đất còn có mấy chục tầng kiến trúc."

Cố Hề Hề hung hăng hít một ngụm khí lạnh. Dưới mặt đất vẫn còn có tầng sao?

"Được rồi, đứng cho vững, máy bay sắp tới rồi." Doãn Tư Thần nhỏ giọng nói.

Cố Hề Hề khẩn trương đứng vững quy củ bên cạnh Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần cảm thấy bàn tay trong lòng bàn tay mình buộc chặt, liền biết con chuột đồng nhỏ này bắt đầu khẩn trương rồi.

Quả nhiên một phút đồng hồ sau, một chiếc máy bay tư nhân vững vàng đáp xuống.

Cố Hề Hề cứng ngắc nhấc chân theo sát Doãn Tư Thần đi tiếp đón.

"Chủ tịch, phu nhân, hoan nghênh đại giá quang lâm tới tập đoàn tài chính Doãn Thị." Doãn Tư Thần lập tức dùng tiếng Hàn thành thục chào hỏi đôi vợ chồng đang từ trên máy bay đi xuống.

Cố Hề Hề cũng dùng tiếng Hàn sứt sẹo của mình chào hỏi: "Xin chào! Hoan nghênh tới chơi!"

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy chủ tịch và phu nhân cầm tay nhau, bộ dáng vợ chồng ân ái.

"Thật không nghĩ tới Doãn tổng so với trong ảnh còn tuấn tú hơn, vị này là phu nhân sao? Thật xứng với Doãn tổng." Phu nhân hiền lành, vừa xuống máy bay đã chủ động ôm Cố Hề Hề, rồi nói: "Doãn tổng thật có phúc khí, phu nhân thật đẹp."

Cố Hề Hề đỏ mặt, cô không hiểu lời này là có ý gì. Bất quá suy nghĩ một chút có lẽ là khen cô.

Trong mắt Doãn Tư Thần mang theo ý cười bắt tay với chủ tịch, ôm chào hỏi phu nhân, đáp lời: "Vâng, đó là vợ của tôi, cô ấy gọi là Cố Hề Hề, tiếng Hàn của cô ấy không tốt, xin lượng thứ."

Cố Hề Hề cũng bắt tay với chủ tịch, lắp bắp nói: "Hoan ngênh đại giá quang lâm tới tập đoàn tài chính Doãn thị."

Doãn Tư Thần ho khan, đè thấp âm thanh nói nhỏ: "Phát âm sai rồi."

"Sao cơ?" Cố Hề Hề mờ mịt ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Ngược lại Chủ tịch cùng phu nhân nở nụ cười trước, dùng tiếng Trung chào hỏi: "Doãn phu nhân quả nhiên là người thú vị."

Thì ra bọn họ biết tiếng Trung! Đáy lòng Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm.

Hèn gì Doãn Tư Thần hoàn toàn không lo lắng tiếng Hàn của cô khó nghe, thì ra đối phương biết tiếng Trung.

Hừ, tên xấu xa, chuyện quan trọng như vậy mà dám gạt cô không nói. Cố Hề Hề nhịn không được trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần.

"Xấu hổ quá, là tôi gặp chuyện gì cũng nước đến chân mới nhảy, học tiếng Hàn được ba ngày mà thôi." Cố Hề Hề ngược lại không sợ trực tiếp nói thẳng.

"Không sao, tôi sẽ nói tiếng Trung." Phu nhân lôi kéo Cố Hề Hề: "Doãn phu nhân không biết không sao, tôi sẽ dạy cô."

Tầm mắt chủ tịch nhìn vào đồng hồ tình nhân trên cổ tay Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, quả nhiên đáy mắt hiện lên sự ưng ý. Chỉ có tình cảm phát ra từ trong lòng vợ chồng thì mới có thể từng giây từng phút muốn cùng đối phương chia sẻ điều mình thích nhất.

Ông vẫn tin tưởng một điều, chỉ có người đàn ông quý trọng và hiểu được gìn giữ gia đình, thì mới là người đàn ông chân chính có thể làm chuyện lớn, mới đúng là người bạn đáng tin tưởng kết giao.

Doãn Tư Thần nói: "Chúng ta không cần đứng ở đây nói chuyện, đi xuống dưới nghỉ ngơi một chút thế nào?"

"Được." Chủ tịch đưa tay nắm lấy tay phu nhân, đồng thời đi xuống.

Doãn Tư Thần dùng ánh mắt nhìn Cố Hề Hề, Cố Hề Hề khẩn trương đi theo, cũng học theo bộ dáng của chủ tịch phu nhân, chủ động đưa bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay của anh.

Doãn Tư Thần cực kỳ hài lòng nhìn Cố Hề Hề chủ động như vậy, nắm bàn tay nhỏ của cô.

Đến phòng khách, lập tức có người cung kính đưa trà lên. Cố Hề Hề nghe thấy Doãn Tư Thần và chủ tịch đang trò chuyện, nên chỉ có thể bày ra bộ dạng cười vui vẻ ngồi bên cạnh lắng nghe.

Chủ tịch phu nhân nhìn ra Cố Hề Hề không hứng thú, lập tức tạo chủ đề hỏi: "Bình thường Doãn phu nhân thích làm những gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc