CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Buổi chiều Cố Hề Hề dẫn Giản Tiếu đến tiệm cà phê nổi tiếng trong thành phố để uống trà, rồi hưởng thụ dịch vụ mát xa thư giãn thoải mái. Đây là lần đầu Giản Tiếu trải nghiệm những thú vui này, bà cảm thấy mọi thứ rất chân thật.

Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ về những kỷ niệm khi Cố Hề Hề còn nhỏ, đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Cố Hề Hề lấy di động lên nhìn, thời điểm đôi mắt cô lướt qua dãy số gọi đến, biểu tình trên mặt trở nên sửng sốt.

Là số của Cố Gia Cường!

Cố Hề Hề nhìn thoáng qua Giản Tiếu rất nhanh rồi bắt máy. Cô chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Cố Gia Cường: "Hề Hề, mẹ của con có ở cạnh con không?"

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Có việc gì sao?" Giọng Cố Hề Hề lạnh lùng.

Câu hỏi của Cố Hề Hề làm đối phương trầm mặc trong chốc lát, sau đó lúng túng nói: "Ba gọi điện thoại cho mẹ con, nhưng mẹ con không bắt máy."

Cố Hề Hề nhíu mày lướt nhìn Giản Tiếu, sau đó cô đứng dậy đi sang chỗ khác nói chuyện điện thoại: "Ông tìm mẹ tôi có việc gì?"

"Ba.." Cố Gia Cường do dự một hồi, vẫn quyết tâm mở miệng: "Hề Hề, mẹ con ở một mình trong căn nhà lớn như vậy cũng ở không hết, con có thể cho bà nội của con qua ở vài ngày không? Con xem, chỗ của ba phòng không đủ, dì của con đang cần dưỡng thai, nhưng ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ làm không ai nghỉ ngơi được."

Cố Hề Hề bật cười.

Sao ông ta lại có thể tự tin như vậy?

Nghĩ gì mà dám mở miệng xin để bà Cố ở nhờ nhà của mẹ?

Cố Gia Cường, ai cho ông quyền quyết định hết tất cả mọi việc?

Khó trách Giản Tiếu vì sao luôn muốn tránh xa Cố Gia Cường. Một người chồng cũ cực phẩm như vậy, đúng là không thể tưởng tượng được!

"Xin lỗi, chuyện này tôi không thể quyết định thay mẹ." Cố Hề Hề lạnh lùng cự tuyệt: "Ông cũng đã tái hôn, chuyện gia đình ông thì mẹ tôi không phải không nên can thiệp sao?"

"Nhưng căn nhà đó đứng tên con đúng không? Con là chủ nhà mà! Chỉ để bà nội con ở vài ngày thì đã sao? Huống hồ bà nội được mẹ con chăm sóc nhiều năm rồi, bà nội đã quen cách chăm sóc của mẹ con, còn dì của con trước giờ không có kinh nghiệm chăm sóc người lớn tuổi, dù con và mẹ con rời khỏi Cố gia, thì con vẫn là họ Cố!" Khẩu khí Cố Gia Cường cường ngạnh nói: "Giờ bà nội chỉ ở nhờ một chút thì sao? Con còn có lương tâm không? Cố gia nuôi con lớn đến chừng này, con báo đáp Cố gia vậy sao?"

Cố Hề Hề càng cười lớn.

Người Cố gia đúng là cực phẩm, cô vốn đã biết. Chỉ là cực phẩm đến mức vô liêm sỉ như thế này, thì lại không tưởng tượng được!

Cố Hề Hề gằn từng chữ một, nói: "Tôi nhớ đã dùng tiền trả đứt cái gọi là công ơn nuôi dưỡng của các người. Mặc khác, tôi cũng cảm ơn ông đã nhắc nhở, đúng là tôi nên đi sửa họ lại nhỉ? Tôi không ngại đổi sang họ Giản, Giản Hề Hề nghe cũng rất êm tai."

Lời nói cứng rắn của Cố Hề Hề khiến Cố Gia Cường cứng họng, không còn gì để nói.

Giờ ông ta đành khép nép van xin: "Hề Hề, con đừng nói vậy. Con nói giúp với mẹ con đi, để phòng trống như vậy rất phí, chúng ta suy cho cùng vẫn là người một nhà, chỉ là xin một phòng để bà nội con ở tạm, cũng không làm ảnh hưởng đến ai cả."

"Ai nói không ảnh hưởng?" Cố Hề Hề cười lạnh: "Bà nội không phải thích người vợ mới cưới của ông lắm sao? Sao còn muốn tìm người con dâu cũ đã ly hôn? Sao nữa đây? Khi mẹ tôi còn là vợ ông, các người hành hạ chưa đủ, còn muốn sau khi ly hôn tiếp tục ức hiếp mẹ tôi sao? Ba à, ai cho ông sự tự tin lớn đến như vậy? Ai cho ông quyền tự quyết định? Căn nhà của mẹ tôi, các người thử bước chân qua một bước xem! Các người đừng hòng!"

Nói xong câu này, Cố Hề Hề lập tức cúp điện thoại.

Lúc này, giọng nói của Giản Tiếu truyền tới từ đằng sau: "Là ba của con gọi tới ư? Sao tự nhiên lại gọi tới đây?"

"Mẹ?" Cố Hề Hề nhẹ nhàng xoay người, kinh ngạc nhìn Giản Tiếu.

Giản Tiếu xua xua tay nói: "Được rồi, đừng giấu mẹ, mẹ sao lại không biết. Thật ra mấy ngày trước ba của con có đến xin mẹ, nói muốn cho bà nội con qua ở nhờ với mẹ."

Cố Hề Hề ngẩn ngơ.

"Thật ra mẹ cũng cảm thấy căn nhà lớn như vậy mà một mình mẹ ở cũng lãng phí. Nhưng mẹ quả thật sẽ không đấu khẩu lại bà ấy, bà nội con.." Giản Tiếu cười khổ: "Thôi không nói nữa, nói ra chỉ khiến người ta chê cười!"

"Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cố Hề Hề cảm giác có chuyện không ổn, nhịn không được liền hỏi: "Mẹ nói đi! Con muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà làm người ta chê cười!"

Giản Tiểu kéo Cố Hề Hề ngồi xuống, nói: "Cũng không có gì, nhưng chuyện mà Cố gia dám làm thì con cũng có thể tưởng tượng được. Ba của con trước mặt mẹ nói để bà nội con qua ở vài ngày, bà nội của con sau lưng mẹ thì đi nói với mọi người căn nhà là tài sản của Cố gia, chỉ vì Cố gia thương tình mẹ nên dù ly hôn vẫn không đuổi mẹ đi. Rồi sau đó bà nội sẽ chiếm căn nhà.."

Cố Hề Hề nghe xong trợn mắt há mồm kinh ngạc!

Đúng là chuyện này chỉ có bà Cố mới nghĩ ra được!

"Thật may mắn có người hàng xóm giúp đỡ giải thích với mọi người về quyền sở hữu ngôi nhà." Giản Tiếu bất đắc dĩ nói: "Bà nội con thấy người hàng xóm giúp mẹ, liền chỉ thẳng vào chúng ta mà nói mẹ làm bại hoại gia phong.. Mà con cũng biết miệng của bà nội con rồi, nói ra là đổi trắng thay đen. Cũng may con để lại giấy tờ nhà làm bằng chứng, nếu không mẹ thật không biết tính sao.."

Cố Hề Hề nghe xong tức giận đến khó thở.

"Sau đó thì sao?" Cố Hề Hề vẫn quan tâm đến kết quả.

"Sau đó nghe nói vào buổi tối, người vợ mới của ba con và bà nội gây nhau lớn tiếng, người vợ mới đó ỷ tuổi còn trẻ còn sức lực đánh đuổi bà nội con ra ngoài đường, nhất quyết không cho vào nhà." Giản Tiếu bất đắc dĩ nói: "Chuyện sau đó quả thật không ai ngờ đến. Lúc bà nội con bị đuổi ra đường, ở bên ngoài gặp được một người, chính là vị bác sĩ ngày xưa làm phẫu thuật cho ba con. Trùng hợp, vị bác sĩ đó có ấn tượng về bà nội con nên vẫn nhớ, ông ấy lại nói ra bí mật Cố Gia Cường bị vô sinh."

"Phốc.." Cố Hề Hề đột nhiên bật cười khoái trá, vội vàng nói: "Mẹ kể tiếp đi, phần sau chắc chắn lại càng thú vị!"

Giản Tiếu cũng nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, bà nội con ban đầu không tin, cãi nhau to tiếng với vị bác sĩ đó, thậm chí còn muốn dẫn ông ấy đến đồn công an. Bác sĩ kia tức giận nên đem kết quả kiểm tra đến chứng thực Cố Gia Cường bị vô sinh. Chuyện này làm bà nội con sốc nặng, chợt nhớ người vợ mới của ba con đã mang thai hơn sáu tháng. Lúc này bà ấy mới biết Cố Gia Cường sớm đã bị người ta cắm sừng, đứa bé kia vốn không phải con cháu Cố gia."

"Ha ha ha!" Cố Hề Hề cười phá lên, cô cảm thấy trong lòng thật hả giận.

"Bà nội con liền về nhà bắt người con dâu mới đến bệnh viện làm kiểm tra DNA xem phải con của Cố Gia Cường hay không. Cố Gia Cường kẹt giữa hai người đàn bà nên đành đi theo tới bệnh viện. Nhưng tới nơi thì các bác sĩ bảo việc xét nghiệm phải đợi đứa bé chào đời mới giám định được. Lúc đó bà nội con kêu gào nói không cần đứa bé này, nhưng người vợ mới của Cố Gia Cường không phải người dễ ức hiếp, bà ta cũng gào lên nói là bà nội con vì ghét con gái nên buộc bà ta bỏ đứa bé. Người trong bệnh viện nghe đến việc trọng nam khinh nữ thì lên án bà nội con, bà ấy không nói lại, càng không dám nói ra sự thật Cố Gia Cường bị vô sinh nên chỉ ngậm quả đắng mà quay về."

"Sau khi trở về từ bệnh viện, quan hệ hai người họ vốn không tốt thì bây giờ còn tệ hơn, suốt ngày đánh nhau cãi nhau như cảnh gà bay chó sủa. Toàn bộ khu phố nhìn vào chê cười, thậm chí còn có người đến trước mặt mẹ hỏi chuyện." Giản Tiếu cười nói: "Mẹ đột nhiên thấy mình thật may mắn, đã sớm ly hôn với Cố Gia Cường trước đó, nếu không cả đời này mẹ đều sống trong cảnh bị chì chiết ở Cố gia."

Cố Hề Hề kinh ngạc, cảm thán nói: "Con thật ra cũng nể ông ta, thời điểm khi đang bị cắm sừng mà còn dám gọi điện thoại để xin ở nhờ! Dũng khí này người bình thường không thể có nổi đâu!"

Giản Tiếu cũng không nhịn được cười: "Đúng vậy, mẹ cũng bội phục ông ấy. Nghĩ lại cũng có may có Mạch Luân, nếu không thì.."

Mạch Luân? Là chú hàng xóm dễ mến sao?

Mà sao cô cảm giác khi mẹ nhắc tới chú Mạch Luân, thần thái của mẹ liền khởi sắc, mang theo nét vui vẻ?

Không lẽ mẹ và chú ấy..

Nhưng chuyện này với mẹ mà nói là một chuyện tốt! Chú Mạch Luân giúp đỡ mẹ như vậy, nếu chú ấy ở bên cạnh mẹ thì cô cũng an tâm.

"Hề Hề, nếu sau này họ gọi điện thoại làm phiền con, thì con đừng nghe, mọi chuyện cứ để mẹ lo." Giản Tiếu nói tiếp: "Hai chúng ta đã bị Cố gia cầm tù nhiều năm như vậy, không lẽ cả đời vẫn còn để họ quấy nhiễu?"

Cố Hề Hề cười: "Con biết rồi, nhưng cũng không có gì đâu mẹ, chỉ cần mẹ không sao là được! Nếu không, con sẽ bán căn nhà đó, kiếm một căn nhà ở nơi khác cho mẹ! Dù sao giá cả cũng không khác nhau."

Giản Tiếu lập tức nói: "Không cần phiền phức như vậy, ở đó khá tốt, hơn nữa còn có Mạch Luân.."

Ánh mắt Cố Hề Hề thâm thúy nhìn Giản Tiếu: "Mẹ.. Mẹ và chú Mạch Luân.."

Gương mặt Giản Tiếu liền ửng đỏ, ấp úng nói: "Cái con bé này, nghĩ vớ vẩn thôi! Mẹ và chú ấy không phải quan hệ như con nghĩ đâu. Mẹ thấy ông ấy ở một mình không có người nấu cơm, nên mẹ thuận tiện làm cơm dư một phần.."

"Phải vậy không?" Giọng nói Cố Hề Hề cố ý kéo dài cuối câu, trêu ghẹo Giản Tiếu: "Nhưng con lại thấy chú Mạch Luân đối xử với mẹ rất tốt.."

Gương mặt Giản Tiếu càng trở nên đỏ gắt, ánh mắt lúng túng. Vừa lúc Cố Hề Hề định nói lời trêu mẹ mình, thì điện thoại cô vang lên. Cô liền bắt máy: "Alo.."

"Cần tôi đi đón hai người không?" Giọng nói Doãn Tư Thần vang lên trong điện thoại: "Tôi vừa xong việc."

Nghe Doãn Tư Thần nói, Cố Hề Hề liền trả lời: "Không cần đâu, tôi và mẹ sẽ về ngay. Sao hôm nay anh xong việc sớm vậy?"

Tầm mắt Doãn Tư Thần dừng ở một tấm thiệp đỏ thẫm trên bàn, tâm tình anh bỗng dưng cao hứng.

Bình luận

Truyện đang đọc