Tưởng Huy Âm đương nhiên biết loại mị dược này đáng sợ đến mức nào!
Cô ta chỉ nghiền nhỏ và hòa tan ba viên thuốc vào ly nước cho Tưởng Dật Hải uống, đã khiến một người kiên cường như anh thiếu chút nữa mất đi ý chí và bị phá hủy hoàn toàn!
Vậy mà Doãn Tuyết Mạt cho cô nuốt trọn đến năm sáu viên thuốc?
Tưởng Huy Âm cảm thấy tuyệt vọng tột độ!
Vì cái gì mà mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Hiện tại thân thể cô ta đã suy yếu đến mức không thể phản kháng!
Một khi những viên thuốc này phát tác, vậy thì cô ta.. vạn kiếp bất phục..
Doãn Tuyết Mạt hả hê nhìn vào vẻ mặt tuyệt vọng của Tưởng Huy Âm, cô ta vỗ vỗ tay nói: "Tôi thích điệu bộ này của cô! Tưởng Huy Âm, đây là do cô đã dám chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi! Không ai được phép đoạt đi người đàn ông của tôi! Cả cô cũng không thể!"
Doãn Tuyết Mạt hung hăng đẩy Tưởng Huy Âm ra.
Tưởng Huy Âm mặc kệ bản thân trông chật vật ra sao, một mực nhìn Doãn Tuyết Mạt với ánh mắt cầu xin van nài. Vào thời khắc này, mọi tôn nghiêm đều không là gì cả! Quan trọng là cô ta không thể thất thân!
"Doãn Tuyết Mạt! Cô đừng đi! Xin cô, làm ơn tìm bác sĩ giúp tôi! Mị dược này là lấy từ chợ đêm, dược hiệu mạnh gấp nhiều lần so với bình thường.. tôi sẽ không chịu đựng nổi!" Tưởng Huy Âm tuyệt vọng nhìn Doãn Tuyết Mạt: "Chỉ cần cô buông tha tôi, tôi thề, tôi sẽ không bao giờ nói một chữ với Tiêu Hằng! Tôi tuyệt đối sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cô!"
"Quá muộn rồi!" Ánh mắt Doãn Tuyết Mạt trở nên lãnh khốc: "Người tôi chuẩn bị cho cô, đều đã tới!"
Doãn Tuyết Mạt mở cửa phòng, đã thấy bốn năm tên đàn ông đứng ngoài cửa.
Doãn Tuyết Mạt nở nụ cười tàn khốc: "Tưởng đại tiểu thư, cứ thoải mái hưởng thụ đi! Đây là kết cuộc cho việc dám quyến rũ Tiêu Hằng! À đúng rồi, tôi quên nói, đây chính Cố Hề Hề tính kế bày mưu cho cô! Nếu muốn hận thì đi mà hận cô ta!"
Nói xong, Doãn Tuyết Mạt xoay người rời khỏi.
Tưởng Huy Âm nhìn những gã đàn ông kia hướng về thân thể cô ta với đôi mắt đỏ ngầu, sự tuyệt vọng của cô ta đã lên tới cực điểm!
Xong rồi, xong rồi, tất cả thật sự đã xong rồi!
Tưởng Huy Âm vừa định mở miệng, đột nhiên cảm nhận được dưới vùng bụng của mình tựa như có một ngọn lửa bùng nổ, toàn thân nóng ran! Chính là dược hiệu phát tác!
Một người đàn ông lập tức cởi quần, lộ ra hạ thân gớm ghiếc, rõ ràng trong lòng Tưởng Huy Âm thật sự cảm thấy ghê tởm, nhưng thân thể cô ta lại không tự chủ mà hướng về đối phương!
Trong tích tắc khi sự đau đớn xâm chiếm cơ thể, nước mắt của Tưởng Huy Âm trào ra mãnh liệt!
Cô ta xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
* * *
Cùng thời điểm này ở trong phòng của Cố Hề Hề, Tiểu A bước vào nói nhỏ bên tai Doãn Tư Thần vài câu.
Khoé miệng Doãn Tư Thần nở một nụ cười lạnh: "Nếu Doãn Tuyết Mạt đã xuống tay trước, cứ để cô ta chơi cho đã đi. Dù cho Doãn Tuyết Mạt không hạ thủ, thì hôm nay vẫn là ngày chết của Tưởng Huy Âm."
"Vâng, tổng giám đốc." Tiêu A đáp một tiếng, sau đó lùi lại đứng một bên, trong đáy mắt mang theo ý cười.
Dám tính kế Tiêu Hằng, chết chưa hết tội!
Ở trong lòng Tiểu A và nhiều trợ lý khác của Doãn Tư Thần, thì Tiêu Hằng không chỉ là đồng nghiệp mà còn là ân sư, tất cả bọn họ đều do một tay Tiêu Hằng đào tạo huấn luyện. Thành tựu ngày hôm nay có được, chính là công lao của Tiêu Hằng!
Thân là thủ tịch trợ lý của tổng giám đốc mà lại dính phải tai bay vạ gió!
Đối phương đúng là đáng chết!
Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần và Tiểu A nói nhỏ với nhau, bèn thuận miệng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề, tức thì nét lãnh khốc đã tiêu tan, đôi mắt trở nên nhu hòa. Anh đứng lên bước đến, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô: "Không có gì, em có thích các món lễ vật đó không?"
Cố Hề Hề không suy nghĩ nhiều, liền nở nụ cười tươi rói: "Thích chứ! Anh xem, quần áo mẹ may cho em có phải rất đẹp không? Đồ của em từ nhỏ đến lớn đều là do mẹ may, lúc nhỏ nhà nghèo, bà nội lại luôn ức hiếp mẹ, mẹ thấy em đến trường hay bị bạn bè cười nhạo nên bà đã lén lút tích cóp tiền mua vải, mua sách dạy may vá, rồi tự học để may quần áo cho em. Khi lên tiểu học, trung học thì phải mặc đồng phục theo quy định của trường, nên em không có nhiều cơ hội mặc đồ mẹ may nữa. Không ngờ mẹ vẫn may đồ cho em rất vừa vặn!"
"Em thích là được." Doãn Tư Thần hoàn toàn không có cảm giác chê bai tay nghề thô ráp của Giản Tiếu, anh mỉm cười nhìn Cố Hề Hề. Chút quần áo này xác thật không đáng giá trong mắt anh, nhưng nhìn đôi mắt hạnh phúc và ý cười trong đáy mắt của cô, anh cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
Chỉ cần Cố Hề Hề thích, nghĩa là anh sẽ thích!
Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần, nở một nụ cười ngọt ngào, cô nhẹ nhàng nắm tay anh đặt lên bụng của mình, thanh âm mềm mại: "Bác sĩ nói con trai chúng ta phát triển rất tốt, thậm chí ngang ngửa một đứa bé đã đủ chín tháng mười ngày. Nói cách khác, nếu giờ con được sinh ra cũng không tính là sinh non. Bất quá, bác sĩ nói nếu em bé ở trong bụng mẹ càng lâu, thì sau này càng có lợi cho việc phát triển thể chất và trí tuệ. Mẹ đưa dược tề cho em chính là muốn bồi bổ cho việc này, có thể giúp cho con hấp thụ được nhiều chất miễn dịch mà không làm cơ thể em mệt mỏi."
"Ừa." Đáy lòng Doãn Tư Thần dâng lên cảm giác hạnh phúc khi được làm cha, anh dịu dàng ôm lấy cô: "Hề Hề, cảm ơn em!"
"Sao tự nhiên lại nói lời khách khí vậy?" Cố Hề Hề nhìn anh bằng đôi mắt đầy mật ngọt: "Chúng ta là vợ chồng mà!"
Một câu cuối cùng đã mãnh liệt vây lấy trái tim Doãn Tư Thần, anh siết chặt Cố Hề Hề vào lòng, hôn cô đến quên hết mọi thứ. Nụ hôn này không mang ý nghĩa sắc dục, chỉ một nụ hôn biểu đạt sự hạnh phúc và cảm kích.
* * *
Lúc này người của Tưởng gia đã nhận được tin tức.
Sắc mặt Tưởng phu nhân trở nên âm trầm lãnh đạm, đáp lại người đưa tin: "Không cần lo cho nó! Từ nay trở đi, Tưởng Huy Âm không phải con gái của tôi, càng không phải Tưởng gia đại tiểu thư!"
Một câu này đã định đoạt sinh tử của Tưởng Huy Âm!
Vào thời khắc cô ta tính kế Tưởng Dật Hải thì số phận đã quá rõ ràng, chính là bị xóa tên khỏi Tưởng gia! Tưởng Dật Hải là giới hạn cuối cùng của Tưởng phu nhân, cô ta dám ngoan cố đụng chạm, vậy thì chỉ có thể là tìm đường chết!
Cùng thời điểm thì Mặc Tử Hân đã nhận được tin tức của thủ hạ hội báo, đôi mắt màu lam hơi nhíu lại, căn dặn trợ lý: "Chuyện này chúng ta xem như không biết."
Trợ lý hiểu ý tứ của Mặc Tử Hân, quay sang dặn dò những người khác giữ khoảng cách xa so với phòng của Tưởng Huy Âm!
Sau khi hạ dược Tưởng Huy Âm xong, tâm tình của Doãn Tuyết Mạt quả thật sảng khoái hả hê. Khoái cảm trả thù quả nhiên đã lấn áp hết lý trí của cô ta!
Thời gian ở Na Uy thì Doãn Tuyết Mạt chẳng phải người thiện tâm gì, cô ta luôn ỷ lại dòng họ Doãn thị mà coi khinh những gia đình khác. Cả nhà chú hai vốn là người không biết trời cao đất dày, luôn cho rằng người khác sợ mình, cho nên đã dạy dỗ Doãn Tuyết Mạt trở thành người kiêu ngạo cuồng vọng.
Vốn dĩ lúc gia đình chú hai và Doãn Tuyết Mạt về nước còn tính ẩn mình để hành động sau, kết quả Doãn Tuyết Mạt gặp gỡ Tiêu Hằng, thì chẳng còn quan tâm việc có cần ẩn mình hay không nữa. Doãn Tuyết Mạt ra sức thể hiện bản thân để lôi kéo Tiêu Hằng.
Bây giờ nghe nói Tưởng Huy Âm dám ngang nhiên câu dẫn Tiêu Hằng, quả thật là chạm đến điểm nghịch lân của cô ta. Không nói hai lời, nhân dịp không ai chú ý đến thì cô lập tức đi trừng phạt Tưởng Huy Âm.
Sau khi rời khỏi phòng của Tưởng Huy Âm thì Doãn Tuyết Mạt cũng có phần hơi sợ hãi, nói thế nào thì Tưởng Huy Âm vẫn là Tưởng gia đại tiểu thư, chỗ này lại là sơn trang suối nước nóng của Tưởng gia, và còn có hai vị đại tôn thần đang ở đây!
Doãn Tuyết Mạt tất nhiên không cho rằng hành động của mình sẽ qua mắt được hai vị đại tôn thần kia, bất quá xem dường như cả người họ đều không có ý ngăn cản, tức thời làm cho cô ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Xem ra, kết cuộc ngày hôm nay chính là xứng đáng với Tưởng Huy Âm.
Doãn Tuyết Mạt đã đoán đúng!
Bởi vì dù cô ta không ra tay, thì Doãn Tư Thần và Tưởng phu nhân đều không bỏ qua cho Tưởng Huy Âm! Cho nên hiện tại họ chỉ ngồi chờ xem náo nhiệt.
Tầm khoảng buổi tối, lúc đến giờ dọn bữa cơm tối cho các vị khách ở sơn trang, đột nhiên nghe tiếng hét kinh hoàng từ phía hành lang: "Ahhh! Tôi không có thấy gì cả!"
Tiếng thét chói tai của cô gái này tức khắc khiến một nhóm người sôi nổi chạy đến.
Lúc này cửa phòng của Tưởng Huy Âm mở rộng, toàn bộ thân thể trần truồng đang cùng mấy gã đàn ông dây dưa với nhau, những gã đó trên người cũng không mảnh vải che thân, không khí trong phòng phảng phất một hương vị kỳ quái!
Tình huống này làm mọi người ngây ngẩn!
Giây tiếp theo khi nhìn rõ ràng khuôn mặt nữ nhân vật chính của màn hoan lạc này, họ liền kinh hoảng kêu lên: "Trời ơi! Cô ta là Tưởng gia đại tiểu thư!"
Vốn dĩ người đến xem không bao nhiêu, nhưng sau câu nói này thì chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đã vây quanh cửa phòng xem náo nhiệt.
Tưởng Huy Âm hoảng loạn muốn che chắn cơ thể mình, cô ta biết không thể tiếp tục như vậy nhưng bản thân không có cách nào khống chế được nhục dục đang phát tiết, cô ta chỉ muốn không ngừng hưởng thụ sự hoan ái đê mê này.. Mặc cho bao nhiêu người đang vây quanh nhìn chằm chằm, thì cô ta vẫn không thể cưỡng lại sự dụ hoặc của ma quỷ!
Vậy nên Tưởng gia đại tiểu thư vẫn tiếp tục diễn cảnh nóng trước mắt mọi người, xung quanh có người thì xấu hổ, có người thì lấy di động ra bắt đầu quay lại một màn hay ho..
"Xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Tưởng Dật Hải vang lên từ phía sau. Thân thể anh vừa khôi phục lại, tuy còn mệt mỏi nhưng có thể đi đứng bình thường.
Tưởng Dật Hải nghe được tiếng hét bên ngoài nên gắng gượng đứng dậy bước ra khỏi phòng, đương nhiên đi cùng anh là Tiêu Hằng.
Trên đời này có chuyện gì mà Tiêu Hằng chưa thấy qua, với vóc dáng cao ráo thì không cần phải chen chân vào trong, chỉ một cái liếc mắt thì anh đã thấy được tình huống trong phòng.
Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hằng nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Chẳng biết chuyện hay ho này do ai làm đây?
Đám đông liền tránh qua một bên, ánh mắt nhìn Tưởng Dật Hải một cách phức tạp.
Tưởng gia xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết Tưởng đại thiếu gia sẽ xử lý như thế nào?
Chính Tưởng Dật Hải cũng không nghĩ anh tới đây lại chứng kiến một màn như thế này, đứa em gái mít ướt hay lẽo đẽo chạy theo anh giờ đây đang phơi bày thân thể dưới sự tấn công hung hãn của những gã đàn ông vai u thịt bắp, không những vậy mà còn trường ra bộ dạng thỏa mãn sắc dục.
Tưởng Dật Hải dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, anh nhận ra được cả đám người bọn họ đều bị hạ dược, hơn nữa dược hiệu rất mạnh, dường như là cùng loại dược mà anh đã bị hạ.
Đáy lòng Tưởng Dật Hải bỗng nhiên trầm xuống.
"Tất cả mọi không cần đứng vây quanh nơi này!" Thanh âm anh trở nên trầm thấp: "Người đâu, đưa các vị khách về phòng nghỉ ngơi, bữa tối hôm nay sẽ được đưa đến tận phòng các vị. Do vị trí sơn trang hẻo lánh nên vì an toàn thì mong mọi người không nên ra ngoài."
Tất cả mọi người biết Tưởng Dật Hải đang muốn xử lý việc xấu trong nhà, tức khắc hiểu chuyện và chủ động rời khỏi, nhưng hiển nhiên trong đáy mắt mỗi người không giấu được vẻ hưng phấn hóng chuyện.
Loại gièm pha của hào môn như thế này sao có thể dễ dàng nhìn thấy nha..
Thật không ngờ Tưởng gia đại tiểu thư luôn một bộ dáng cao cao tại thượng, thế nhưng lại có ngày như vậy!