Hề Hề bước ra bên ngoài, đưa mắt nhìn một vòng khung cảnh bao quát của thành phố S, chỉ mới ba năm ngắn ngủi mà thành phố này đã phát triển vượt bậc, cực kỳ cường thịnh, hiện tại đã trở thành thành phố đứng đầu đất nước về đóng góp GDP hằng năm, ngang ngửa với toàn bộ khu vực phương Bắc của Trung Quốc.
Nắm quyền kiểm soát mạch máu kinh tế của thành phố S chính là tổng bộ của tập đoàn Doãn thị, đồng thời đã xây dựng nên cả một con đường phồn hoa nhất chuyên tập trung các cao ốc văn phòng thương mại tài chính, được xem là Wall Street của thành phố S!
Hề Hề đã sống ở Pháp nhiều năm, tiếng Pháp là ngôn ngữ cô nghe hằng ngày, giờ đây nghe xôn xao quanh mình là tiếng quốc ngữ của quê hương, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng thật sự thân thiết gần gũi.
Cô vừa ra khỏi sân bay thì thấy một chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đã chờ sẵn?
Bóng dáng Mặc Tử Hân cao ráo đĩnh bạt tựa vào cửa xe, mỉm cười nhìn Hề Hề.
Hề Hề hoàn toàn không nghĩ đến, người đầu tiên cô gặp khi về nước lại là Mặc Tử Hân, cô bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.. Chỉ mới mấy ngày trước, anh còn mở lời muốn cô cùng trở về với anh, nhưng cô vẫn một mực cự tuyệt. Kết quả là bây giờ, cô lại lén đi về một mình!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Dĩ nhiên Mặc Tử Hân nhận ra ánh mắt hoảng loạn bối rối của Hề Hề, đôi mắt màu lam mang theo ý cười nhợt nhạt, anh đứng thẳng người lên, chủ động mở cửa xe cho Hề Hề: "Cô bé ngốc, không chuẩn bị gì đã chạy về đây, không sợ không có chỗ ở hay sao?"
Hề Hề cúi đầu, không dám nhìn đối phương: "Tử Hân, em.."
"Được rồi, không cần giải thích, anh hiểu." Mặc Tử Hân hơi hơi mỉm cười: "Nhưng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Hề Hề, nếu em đã lựa chọn về nước, vậy thì có thể cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng chứ? Đừng như thời gian ở nước Pháp, luôn trốn tránh anh, cả một cơ hội cũng không chịu dành cho anh.."
Hề Hề cắn môi, ngượng ngùng gật gật đầu.
Mấy năm qua ở Pháp, dù cho Mặc Tử Hân làm gì hay nói gì, cô đều chưa một lần nhận lời mời của anh, thậm chí cả việc dùng cơm với nhau đều là ăn cùng người khác, trước giờ chưa từng có một bữa cơm riêng tư giữa hai người.
Hiện giờ cô đã đuối lý, không thể tiếp tục từ chối đối phương, nếu không thì cô không biết phải giải thích như thế nào với gia đình mình.
Nhận được cái gật đầu của Hề Hề, Mặc Tử Hân liền vui vẻ bước đến giúp cô ngồi lên xe, sau đó quay trở lại ghế lái chính và lái xe rời khỏi sân bay.
Nhìn thấy Hề Hề cúi đầu bộ dáng áy náy, Mặc Tử Hân bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa đầu cô.
"Sao anh lại biết em về nước?" Hề Hề cẩn thận liếc nhìn Mặc Tử Hân một cái.
"Biết em trở về xem ra không chỉ có mình anh." Mặc Tử Hân vừa lái xe vừa nói: "Bất quá thì anh hiểu khá rõ về em, anh tin em sẽ đến thành phố S trước, nên đã ở sẵn nơi này chờ em."
Hề Hề thầm líu lưỡi.. Mặc Tử Hân quả nhiên là người đàn ông thông minh nhạy bén, nhưng anh luôn thâm trầm ẩn giấu bản thân, hoàn toàn trái ngược với nét khí phách tỏa ra bên ngoài như Doãn Tư Thần.
"Đói bụng không? Đi ăn cơm trước đi!" Mặc Tử Hân tự hỏi và tự trả lời: "Em vừa đáp máy bay, có lẽ trái ngược múi giờ nên nhịp sinh học chưa quen đâu, ăn cơm trước rồi hãy nghỉ ngơi một chút, thức dậy rồi đến thành phố N sau. Từ giờ đến ngày đại thọ của Doãn lão phu nhân cũng chưa gấp gáp, em có rất nhiều thời gian."
Hề Hề không nói gì, Mặc Tử Hân là người thông minh như vậy thì sao lại không biết lý do cô trở về là vì cái gì.. Tham dự tiệc đại thọ của Doãn lão phu nhân chỉ là cái cớ, gần gũi bên con trai và tìm hiểu sự thật trong quá khứ mới là nguyên nhân!
Mặc Tử Hân thấy Hề Hề không khước từ sự sắp xếp của anh, khoé miệng tức thì nhếch lên ý cười dịu dàng. Anh lập tức lái xe đến trung tâm thành phố S, chọn một nhà hàng có tiếng để hai người dùng cơm.
"Em gọi món đi." Mặc Tử Hân đưa thực đơn cho Hề Hề: "Phải vất vả lắm để về nước, vậy thì phải chọn món thật ngon, các nhà hàng Trung Quốc ở nước ngoài sẽ không bao giờ có được hương vị thuần túy như quê nhà đâu."
"Vâng." Hề Hề cười tủm tỉm: "Giờ ở đây là địa bàn của anh rồi, em sẽ không khách khí đâu!"
"Được." Gương mặt tuấn tú nở nụ cười thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, hai người có một bữa cơm riêng tư cùng nhau.. Anh đã chờ đợi thời khắc này suốt ba năm.
Hề Hề nhanh chóng gọi vài món đặc trưng của nhà hàng, sau đó hàn huyên về hành trình của Mặc Tử Hân tại Châu Úc. Mặc Tử Hân không hỏi lý do vì sao cô về nước, càng không truy vấn cô đã gặp Doãn Tư Thần hay chưa, đề tài nói chuyện giữa hai người chỉ xoay quanh vài chủ đề thường nhật, cho nên bữa cơm này rất thoải mái vui vẻ.
Sau khi dùng cơm xong, Mặc Tử Hân đưa một thẻ phòng cho Hề Hề: "Anh đã đặt một phòng ở khách sạn Hilton, em đến đó nghỉ ngơi trước, sau đó hãy tính đến những chuyện khác. Cần gì đều có thể nói với anh, anh sẽ nói trợ lý chuẩn bị cho em. Em vừa về nước thì hẳn là chưa có chỗ ở, khi đến thành phố N thì hãy ở biệt thự của anh, trước giờ anh rất ít khi ở đó nhưng đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, trong nhà luôn có người giúp việc chỉ làm vào đúng một khung giờ nhất định trong ngày, sẽ không quấy rầy em nghỉ ngơi."
Nói xong câu này, Mặc Tử Hân tiếp tục đưa một xâu chìa khóa cho cô: "Đừng từ chối anh, Hề Hề, mặc kệ giữa chúng ta có hôn ước hay không, mặc kệ cho chúng ta có thể ở bên nhau sau này hay không, anh chỉ muốn được chăm sóc em. Vả lại dựa vào mối quan hệ của hai gia đình Vân Mặc thì anh càng không thể đứng yên nhìn em lạc lõng khi về nước, Vân gia đã không còn sản nghiệp gì ở Trung Quốc, nếu cứ ở khách sạn mãi sẽ rất bất tiện."
Hề Hề trầm mặc không nói gì.
Mặc Tử Hân đưa thêm một chùm chìa khóa khác: "Đây là xe Lamborghini đứng tên anh, em cứ dùng, nếu không thích thì anh sẽ đổi xe khác cho em. Không thích những xe có ở thành phố S này cũng không sao, các mẫu xe còn đang có ở tỉnh Y có thể chuyển đến đây rất nhanh."
Hề Hề rốt cuộc không nhịn được nữa, tức khắc lên tiếng: "Tử Hân, đừng đối xử tốt với em như vậy.."
"Còn nữa, anh đã cho người bố trí sẵn quần áo, giày dép và một ít trang sức cho em, em nhìn mình xem, trở về chỉ mang theo một vali nhỏ, nếu mua sắm lại các món đồ cần thiết sẽ rất mất thời gian." Đôi mắt màu lam bình tĩnh nhìn Hề Hề: "Đừng nói lời khách khí với anh, được không? Nếu muốn cảm ơn anh thì hãy nhận lấy đi, em cũng biết anh luôn muốn chăm sóc em, chỉ là em chưa từng cho anh cơ hội."
Ánh mắt Hề Hề loé lên, bỗng dưng thời điểm này trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh của Doãn Tư Thần? Không biết bây giờ anh đang làm gì, ở đâu? Bọn nhỏ đang ở bên cạnh anh sao, hai đứa đã khoẻ lại hẳn chưa?
Hề Hề biết đem so sánh Mặc Tử Hân với Doãn Tư Thần thì thật không công bằng với Mặc Tử Hân.
Khách quan mà nói, Mặc Tử Hân là một người ưu tú xuất sắc.
Chỉ là, có vẻ cô lại bị hấp dẫn bởi người đàn ông như Doãn Tư Thần?
Cô càng hiếu kỳ không biết ba năm trước khi lần đầu gặp Doãn Tư Thần, lúc đó tâm tình cô như thế nào? Nhưng cô biết, từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Doãn Tư Thần ở Pháp, khoảnh khắc đó tâm cô đã rung động.
Trước nay cô luôn giữ khoảng cách với Mặc Tử Hân, chính là vì không muốn tổn thương anh. Nhưng giờ anh cứ làm như vậy, thì chuyện tổn thương là không thể tránh khỏi..
Mặc Tử Hân tựa như đoán ra tâm tư của Hề Hề, nở nụ cười ung dung, đôi mắt mau làm mang theo sự sủng nịch yêu chiều: "Không cần lo lắng anh bị tổn thương, anh không phải người yếu đuối đến vậy. Anh chỉ muốn đường đường chính chính được theo đuổi em mà thôi."
Hề Hề yên lặng gật gật đầu, coi như ngầm đồng ý nhận lấy các món đồ Mặc Tử Hân chuẩn bị cho cô.
Lát sau, Mặc Tử Hân đưa Hề Hề đến khách sạn, không có ý định bước vào mà chỉ tiễn chân cô đến tận cửa phòng: "Em nghỉ ngơi sớm đi, có gì cần cứ gọi cho anh, bất cứ lúc nào cũng được." Nhìn thấy quầng thâm nơi hốc mắt của cô mà anh cảm thấy đau lòng.
"Cảm ơn anh." Hề Hề ngước mắt nhìn Mặc Tử Hân.
"Anh chỉ hy vọng có một ngày, em sẽ không nói hai từ cảm ơn với anh nữa." Mặc Tử Hân dịu dàng đưa tay xoa đầu Hề Hề, đôi mắt màu lam thoáng giãy giụa: "Thôi được rồi, em vào đi."
Hề Hề rũ mắt, gật gật đầu, lấy thẻ phòng mở cửa, sau đó xoay người đóng cửa để lại Mặc Tử Hân đứng bên ngoài. Một cánh cửa ngăn cách hai người, đồng thời ngăn cách hai thế giới, ngăn cách hai trái tim..
Cô chậm rãi bước vào, ở phòng khách quả nhiên có sẵn mấy cái vali lớn, bên trong toàn là quần áo mới do Mặc Tử Hân dặn dò trợ lý chuẩn bị. Một người đàn ông ôn nhu tinh tế như anh, không phải nên xứng đáng với người phụ nữ tốt sao?
Sắc mặt Hề Hề vô cùng phức tạp, cô bước đến cạnh cửa sổ nhìn xuống góc đường, thấy Mặc Tử Hân sắp lên xe rời đi, ngón tay cô khẽ chạm vào cửa kiếng đang phản chiếu rõ ràng hình ảnh bản thân.
Phảng phất dường như cảm nhận được ánh mắt của Hề Hề, Mặc Tử Hân đột ngột dừng lại, xoay đầu hướng nhìn lên phòng của cô một chút, sau đó mau chóng rời khỏi.
Không lâu sau thì Mặc Tử Hân đã gặp Mặc Tử Huyên.
Mặc Tử Huyên một thân phong trần mệt mỏi tiều tụy, chật vật trước mặt Mặc Tử Hân.
"Anh hai, anh đã gặp Hề Hề rồi đúng không?" Mặc Tử Huyên vội vàng hỏi.
"Ừ, đã sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy." Mặc Tử Hân gật gật đầu: "Em làm gì mà thành bộ dạng này?"
"Cảnh Dung đòi đến Trung Quốc!" Mặc Tử Huyên thở dài một tiếng, mệt mỏi gục đầu dựa vào vai Mặc Tử Hân: "Anh hai, em đột nhiên hiểu ra, cái gọi là hôn ước thật sự chính là kiểu tra tấn người khác. Giống như em và Cảnh Dung, anh và Hề Hề."
Mặc Tử Hân không nói gì.
"Chỉ là em cũng hiểu, hoàn cảnh chúng ta khác nhau. Chuyện của em và Cảnh Dung chỉ là do trưởng bối trong nhà thuận miệng nói vui đùa, còn hôn ước của anh và Hề Hề lại là ước định của tổ tiên hai gia tộc. Dù hai người không có tình cảm thì vẫn phải tuân thủ tổ huấn, huống chi anh hai lại yêu Hề Hề như vậy!" Mặc Tử Huyên tiếp tục nói: "Em linh cảm sắp tới sẽ có nhiều biến cố xảy ra.."
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng lên tiếng: "Đã yên lặng ba năm, đến lúc nên có chút sóng gió."
"Đúng vậy." Mặc Tử Huyên than nhẹ một tiếng: "Lần này nhiều thế lực đều tề tụ tại thành phố N và thành phố S, xem ra sẽ ngày càng náo nhiệt."
Mặc Tử Hân điềm đạm cười cười: "Loạn cũng tốt, phải rối loạn mới có cơ hội."
* * *
Hề Hề nằm trong phòng rất lâu nhưng chưa ngủ được, nên muốn ra ngoài đi dạo.
Vừa ra khỏi phòng, Hề Hề đã chạm mặt một người đàn ông trung niên ở trước cửa thang máy, theo phản xạ tự nhiên thì cô liền giữ khoảng cách với đối phương. Nhưng chưa kịp bước vào thang máy, đối phương bỗng dưng xoay người nhìn cô, ánh mắt sáng lên, mở miệng nói: "Vị tiểu thư này, trước kia có phải chúng ta từng gặp nhau?"
Hề Hề mờ mịt khó hiểu nhìn đối phương, sau đó mỉm cười lắc đầu.
Cô định bỏ đi thì ông ta lập tức ngăn cản, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn thật lâu: "Không đúng, rõ ràng chúng ta đã từng gặp mặt trước đây một lần! Chính là trong bữa đấu thầu hạng mục xây dựng cảng biển của thành phố S, chồng cô đã đoạt lấy hạng mục của tôi, tôi là Vương tổng đến từ đế đô, cô còn nhớ đúng không?"