CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Mẹ Cố xếp chăn gối, cho Cố Hề Hề nằm trên giường thoải mái hơn. Nhìn mẹ tỉ mỉ quan tâm chăm sóc mình, Cố Hề Hề cảm thấy lòng mình ấm áp.

Cho dù từng người Cố gia đều lòng lang dạ sói thì sao, ít ra mẹ rất thương yêu cô. Mẹ chỉ trừ tính tình hiền lành nên luôn bị lợi dụng, đối với cô đã dốc hết lòng hết sức yêu thương.

Cố Hề Hề thuận theo nằm lên giường, dưới eo còn lót gối, mệt nhọc cả ngày trong nháy mắt tiêu tan rất nhiều.

Mẹ Cố ngồi bên cạnh bóp chân cho Cố Hề Hề, vừa bóp vừa nói: "Mang thai thân thể sẽ ứ nước dễ bị phù, để mẹ bóp chân cho con. Hề Hề đừng lo, mấy ngày nay mẹ luôn đọc sách về cách chăm sóc phụ nữ mang thai. Mặc dù đời này mẹ không có may mắn sinh con, nhưng mẹ nhất định sẽ chăm sóc con và đứa bé thật tốt."

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Nghe lời nói ấm áp của mẹ, hốc mắt Cố Hề Hề ướt ướt.

"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi. Chúng ta cùng trò chuyện." Cố Hề Hề kéo tay mẹ, cho bà cùng mình nằm trên giường, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tại sao mẹ biết ba không thể có con?"

"Lúc con bốn tuổi, ba con gặp phải biến cố. Chính là lần tai nạn ba con phải phẫu thuật tốn hết bốn trăm ngàn, cũng vì số tiền này mà chú thím con luôn gây khó dễ cho ba mẹ gần hai mươi năm qua." Mẹ Cố than thở nói: "Mẹ và ba con kết hôn vài năm vẫn không có đứa bé nào, mỗi ngày bà nội con đều thúc giục đòi cháu. Cho nên mẹ từng kiểm tra, thân thể mẹ bình thường, Nhưng bà nội con một mực không tin, nói là mẹ đi khám bác sĩ giả, hồ sơ bệnh lý là giả."

Cố Hề Hề nghiêm túc nghe.

Mặt mẹ Cố bất đắc dĩ: "Chính là lần phẫu thuật đó, bác sĩ sẵn tiện kiểm tra t*ng trùng của ông ấy, kết quả là chết tinh yếu tinh, không dục không cầu. Kết quả này, nếu ba con biết nhất định sẽ rất khó chịu. Hơn nữa lúc ấy còn có cuộc phẫu thuật quan trọng, mẹ lo ba con biết tin này sẽ không chịu nổi, nên dặn bác sĩ che giấu. Sau đó không nhắc lại, nhiều năm qua mẹ và ba con cũng đã sống đến tuổi này, cái gì có đời sau hay không có đời sau, đều đã phai nhạt. Mẹ có con đã mãn nguyện rồi."

Cố Hề Hề lập tức ngồi thẳng người. Sự thật là vậy!

Uổng công mẹ chịu tiếng xấu không thể sinh con hơn hai mươi năm, ba lại muốn lén lút bên ngoài, còn muốn tái hôn.

Hừ, chỉ có mẹ có ý định không cần đời sau, nhưng ba chưa từng bỏ qua ý định này. Chỉ là tất cả chuyện này đều quá buồn cười. Người có thể sinh con thì bị mắng chửi hơn hai mươi năm, người vô sinh lại tìm vợ để kiếm con nối dõi.

Đây xem như là ông trời có mắt.

Mẹ Cố thấy sắc mặt Cố Hề Hề suy tư, còn tưởng cô lo lắng cho thân thể của ba Cố, lập tức cười nói: "Đừng lo lắng, không thể sinh con thôi mà, cũng không có gì quan trọng. Ba mẹ vẫn có con gái mà."

Cố Hề Hề quay đầu nhìn mặt mẹ. Gương mặt bà vì làm nhiều việc nặng nhọc và lo liệu việc nhà khiến nhan sắc từng như hoa, giờ đã già nua theo thời gian. Bà luôn ủy khuất nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, rốt cuộc đổi lấy sự phản bội, nghĩ vậy cô không khỏi cảm thấy đau lòng cho bà.

"Mẹ, mẹ xem nhan sắc của mẹ này." Cố Hề Hề đau lòng đưa tay chạm mi mắt mẹ: "Dù sao ăn no bụng cũng không có chuyện gì làm, lại chưa buồn ngủ. Đi, để con dẫn mẹ đi thẩm mỹ viện."

"Aiya, mẹ lớn tuổi rồi, còn đi thẩm mỹ viện gì chứ. Mất mặt lắm, không đi không đi!" Mẹ Cố đỏ mặt nói.

Cố Hề Hề giả vờ tức giận nói: "Mẹ, không cho mẹ nói như vậy. Mẹ không già, mẹ chỉ vì cái nhà này mà bận tâm quá nhiều. Hơn nữa sau khi sinh đứa bé, nó sẽ hỏi con tại sao bà ngoại già như vậy? Mẹ nói, con giải thích thế nào đây?"

Quả nhiên, mẹ Cố lập tức im lặng.

Cố Hề Hề nhìn biểu tình của mẹ có chút giãn ra, lập tức ôm vai bà nói: "Mẹ, phụ nữ nhất định phải tốt với chính mình. Mẹ ăn mặc đẹp, ba cũng thích, không phải sao?"

Quả nhiên, nghe Cố Hề Hề nhắc tới chồng mình, mẹ Cố lập tức không chút do dự gật đầu đồng ý.

Cố Hề Hề thở dài trong lòng: Mẹ, nếu mẹ biết thật ra ba đã sớm phản bội mẹ, mẹ sẽ làm gì?

Cố Hề Hề thu dọn đồ đạc, không nói lời nào kéo mẹ ra ngoài. Cô nhất định phải chăm sóc mẹ, cô phải bù lại tất cả những gì mẹ đã mất đi. Cố Hề Hề mang theo suy nghĩ như vậy, kéo mẹ chạy thẳng tới trung tâm thẩm mỹ lớn nhất.

Doãn Tư Thần đứng trước cửa sổ, tầm mắt rơi vào trên người Cố Hề Hề và mẹ Cố. Anh không biết cô muốn làm gì, nhưng dù là gì thì anh đều ủng hộ đến cùng.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu A đi vào: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân cùng Cố phu nhân đi đến trung tâm thẩm mỹ."

"Ừ." Doãn Tư Thần rũ mắt, ánh trăng chiếu lên dung nhan tuấn tú của anh, trùm lên người anh một tầng hào quang không rõ là mông lung hay mập mờ.

Tiểu A chỉ ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần một lát, rất nhanh liền cúi đầu. Dung nhan tổng giám đốc thật sự có tính hấp dẫn mạnh, đừng nói là khác phái, cho dù cùng phái cũng dễ bị thu hút tầm mắt.

Doãn Tư Thần luôn nhận thức được về dung nhan của mình, cho nên anh đặc biệt không thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Dĩ nhiên, đây là nguyên tắc trước kia.

Hiện tại, nguyên tắc này đã bị phá vỡ, mà người phá vỡ không ai khác chính là thiếu phu nhân của anh!

"Đi theo, bảo vệ cô ấy cẩn thận." Ngón tay Doãn Tư Thần khẽ lướt qua ly thủy tinh: "Bất kể tối nay cô ấy làm gì cũng được, cứ để cô ấy khuây khỏa đi."

"Dạ, tổng giám đốc." Tiểu A lập tức khom người, xoay người rời đi.

Tiểu A vừa tới cửa chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy có người từ bên ngoài vào, thấp giọng nói bên tai mình một câu. Tiểu A lập tức ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.

"Chuyện gì?" Doãn Tư Thần nheo mắt.

Tiểu A cung kính trả lời: "Tổng giám đốc, Cố Chân Chân.. đang đi chung quanh tìm ngài."

Cố Chân Chân?

Khóe miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười châm chọc, khoát tay ra hiệu Tiểu A rời đi. Tiểu A dẫn theo vài người đi ra ngoài.

Người Cố gia quả nhiên có chung một kiểu liêm sỉ.

Doãn Tư Thần xoay người thay quần áo, định ngồi ở quầy bar một chút. Cố Hề Hề không ở bên cạnh, đột nhiên anh cảm thấy không có chuyện gì làm.

Cố Hề Hề phấn khởi kéo mẹ để tài xế đưa đến trung tâm thẩm mỹ. Vừa xuống xe, lập tức có một đám người vây lại, giới thiệu các gói dịch vụ. Cô không thích kiểu giới thiệu này, lấy tay chỉ một gói dịch vụ rồi nói với quản lý: "Lấy gói này, làm cho mẹ tôi."

"Nhưng gói này giá cả.." Quản lý của trung tâm thẩm mỹ nhìn mẹ Cố mộc mạc nên nghĩ giá cả gói này bà không trả nổi.

Cố Hề Hề vì thói quen ăn bận thoải mái, quần áo hôm nay cô mặc rất nhẹ nhàng, cũng không phải trang phục sang trọng mà là may thủ công, cho nên trên áo không có logo nào. Nhưng cô không nghĩ tới vì điều này mà khiến đối phương xem thường mình.

Cô không muốn mẹ bị bất kì ủy khuất gì, trực tiếp lấy ví tiền ra: "Cà thẻ trả tiền được không?"

Tầm mắt quản lý lập tức rơi vào ví tiền của Cố Hề Hề, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Đây là ví kiểu mới.

Quản lý nở nụ cười nói: "Aiya, xem cái miệng tôi này, không biết nói chuyện, cô đừng để ý. Tôi sẽ sắp xếp lịch phục vụ tốt nhất cho cô."

Cố Hề Hề sao có thể không biết đối phương là vì kiếm ăn. Cô chỉ cười một tiếng, nói: "Được, dẫn mẹ tôi đi, tôi ở bên ngoài chờ."

"Không bằng cô cũng cùng làm thẩm mỹ một chút đi." Quản lý nỗ lực mời chào khách hàng.

"Không cần, tôi có chuyên gia thẩm mỹ riêng, hơn nữa tôi không dùng sản phẩm bên ngoài." Cố Hề Hề mỉm cười từ chối: "Tôi đang mang thai nên hơi kén sản phẩm, tôi chỉ sử dụng sản phẩm của công ty mình sản xuất."

Quản lý nghe Cố Hề Hề nói, miệng há thật to, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Chuyên gia thẩm mỹ riêng. Sản phẩm công ty mình sản xuất? Tuyệt đối cao cao tại thượng!

Cố Hề Hề xoay người cầm một quyển sách lên, chuẩn bị ngồi giết thời gian. Nhân viên thẩm mỹ bên cạnh vẫn không phục, muốn thử mời chào vị khách này. Quản lý lập tức kéo nhân viên không có mắt này vào phòng bên cạnh.

"Quản lý, sao cô kéo tôi?" Nhân viên nhỏ giọng hỏi: "Khách hàng này nhìn rất có tiền, nên mời chào nhiều chút."

"Cô mù à? Cô không thấy ví tiền của cô ấy sao, là hàng cao cấp đó." Quản lý hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên: "Tích cực mời chào là chuyện tốt, nhưng cũng phải nhìn người. Thân phận người này tuyệt đối không đơn giản."

Nhân viên đành câm như hến.

Mẹ Cố lần đầu tiên tới trung tâm thẩm mỹ, ở trong mắt bà, đây quả thật là nguy nga lộng lẫy. Cho nên bà luôn có chút không thoải mái, câu nệ nằm trên giường, tay chân cũng không biết để đâu.

Nếu không phải Cố Hề Hề chọn cho bà gói đắt tiền nhất, nhân viên thẩm mỹ sẽ cho là đối phương muốn quỵt tiền.

Vì để cho mẹ Cố thả lỏng, nhân viên bắt đầu tán gẫu với bà: "Vừa rồi là con gái cô sao? Dáng vẻ thật đẹp nha."

Nghe có người khen con gái mình, mẹ Cố vui vẻ hơn nghe bất kỳ lời khích lệ nào, cười nói: "Đúng vậy, con gái tôi rất đẹp."

"Thấy dáng vẻ con gái cô rất có tiền, cô ấy làm gì thế?" Nhân viên tò mò hỏi.

Có thể tùy ý chọn gói phục vụ ba trăm ngàn, tuyệt đối không phải người nghèo.

"Nó.. nó làm nhân viên tập đoàn Doãn thị." Mặc dù mẹ Cố được người khác thổi phồng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, thân phận con rể không thể tùy tiện nói ra.

Nhưng chỉ cần nói vậy thôi, nhân viên đã thán phục: "Trời ạ, cô ấy là nhân viên tập đoàn Doãn thị. Khó trách, có thể làm việc trong tập đoàn Doãn thị đều là người có tiền."

Bình luận

Truyện đang đọc