CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần, đến mức có thể nghe thấy hơi thở nóng bỏng rõ ràng của đối phương..

Thật là sai lầm nha!

Người đàn ông vừa đẹp trai, dáng người lại anh tuấn đến vậy, trên thế giới này nhiều mỹ nữ xinh đẹp như thế sao cứ một hai phải quấn lấy một thai phụ bụng phệ như cô chứ?

Cố Hề Hề rất gian nan mà cố gắng rời mắt khỏi anh, vành tai đã đỏ hồng, khẩu khí vẫn mạnh mẽ: "Thuyền trưởng, nếu không có chuyện gì khác để nói thì tôi đi trước."

Vị thuyền trưởng duỗi tay nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn, ngăn cản Cố Hề Hề, nở một nụ cười rất xảo quyệt: "Tôi chỉ là muốn giúp em lau chút kem trên mặt thôi, nhưng đột nhiên nhớ tới kem này vốn ăn rất ngon, cho nên liền.. Tất cả mọi người đều là người yêu thích mỹ thực, cho nên Cố tiểu thư có thể thông cảm cho tôi đúng không?"

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Thông cảm cái em gái nhà anh!

Không nỡ để bỏ phí kem ngon cho nên đành bỏ thân mà.. hôn cô sao?

Nhưng dù sao thì chủ đề du lịch lần này đúng là mỹ thực, người ta quý trọng đồ ăn như vậy cũng không phải sai..

A a a, không đúng không đúng, sao tự nhiên cô lại biện minh cho đối phương như vậy!

Anh ta rõ ràng tán tỉnh cô!

Cô tuyệt đối không thể để mình bị sắc đẹp của người đàn ông này dụ dỗ được!

Cố Hề Hề mạnh mẽ ho khan một tiếng, trong giọng nói mang theo sự run rẩy nhè nhẹ: "Thôi được rồi, anh về chỗ của mình đi. Anh cũng không phải loại người đó."

"Loại người gì cơ?" Trong mắt đối phương hiện lên nhưng tia rất thành thật như vô tội.

Thật đúng là biết cách bắt nạt người khác mà!

Anh có vẻ bề ngoài hoàn mỹ tuyệt luân đến như thế, lại vô cùng am hiểu nhược điểm của phụ nữ, chỉ cần muốn vây hãm một người phụ nữ thì gần như là sẽ thành công tuyệt đối rồi.

Thuyền trưởng thấy vẻ mặt cô có vẻ mất tự nhiên, lúc này mới nở nụ cười hài lòng.

"Được rồi, anh nói cho tôi biết đi, tôi đã cùng anh ăn tối rồi, anh cũng nên thực hiện lời hứa hẹn của mình." Cố Hề Hề nghiêng mặt, không dám nhìn thẳng vào đối phương nữa.

"Bà nội em đúng là đang ở trong tay tôi. Nhưng muốn tôi thả người hay là giao cho cảnh sát thì điều kiện em đưa ra còn chưa đủ." Ngón tay thon dài của thuyền trưởng gõ nhẹ lên mặt bàn, nghe lại giống như một giai điệu kỳ lạ, âm thanh đó phảng phất rơi vào trong lòng Cố Hề Hề, cô bỗng thấy lòng dường như có điều gì đó bất ổn.

"Anh muốn gì nữa?" Cố Hề Hề tận lực kiềm chế mà duy trì bình tĩnh, thực chất thì trong lòng cô đang dậy sống.

"Tôi còn chưa nghĩ ra. Không bằng cứ coi như bây giờ em nợ tôi đi?" Thuyền trưởng cười tươi như hoa, cùng với gió biển nhu hòa lại thành cảnh đêm mị hoặc đến cực hạn.

Cố Hề Hề suýt nữa đã buột miệng thốt ra cái tên quen thuộc kia..

Nếu không phải đã chắc chắc điều cô hoài nghi là không thể xảy ra, cô thật sự sẽ cho rằng người trước mặt chính là Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần hiện tại còn đang ở thành phố K, mà nơi này là thành phố X, hai thành phố cách nhau hơn hai ngàn cây số, sao anh có thể ở đây chứ? Huống chi, trước giờ Doãn Tư Thần không phải kiểu đàn ông chủ động đi tiếp cận phái nữ.

Anh ấy căn bản chính là khinh thường những trò tán tỉnh, hành vi giống như loại công tử phong lưu đó chỉ dành cho loại đàn ông không đủ cường quyền mà thôi. Ví dụ như là Kiều Kỳ chẳng hạn..

Còn đối với Doãn Tư Thần mà nói, mấy loại biểu tình đong đưa ái muội này hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần một ánh mắt thì đã có vô số phụ nữ như con thiêu thân chủ động đến bên anh mà dâng hiến rồi.

Còn người đàn ông trước mặt cô rõ ràng là một cao thủ tình trường, hẳn là đã trêu ghẹo không ít người phụ nữ?

Cho nên, anh tuyệt đối không phải Doãn Tư Thần!

Cố Hề Hề lập tức đứng lên, thẳng thắn trả lời nói: "Vậy đa tạ thuyền trưởng. Tôi sẽ thực hiện ước định này. Nếu ước định đã nói xong, vậy tôi đành phải cáo từ!"

Nói xong câu đó, cô không có bất kỳ do dự gì, nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng của Cố Hề Hề, khoé miệng của thuyền trưởng lộ ra ý cười thâm trầm.

Cô trốn đi giống như một kẻ đào tẩu vậy!

Có thể không trốn sao?

Đối mặt với một cao thủ sát gái, lại là một người đàn ông có bề ngoại đỉnh cấp và khí chất mị hoặc như vậy, bất luận là người phụ nữ nào cũng khó lòng kiềm giữ lòng mình.

Nhìn Cố Hề Hề đã rời khỏi sân thượng, thuyền trưởng lúc này mới duỗi tay chậm rãi tháo mặt nạ và tóc giả xuống.

A, anh dường như có phần thích thú trò chơi này!

Tiểu A từ trong góc đã đi tới, đưa tay nhận lấy tóc giả cùng mặt nạ của Doãn tư Thần, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không mở miệng nói cái gì.

Doãn Tư Thần duỗi thẳng chân, lười biếng dựa vào ghế, liếc nhìn Tiểu A có vẻ như đang muốn nói cái gì mà lại thôi, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu không thấy chuyện này rất là thú vị sao?"

Trong lòng Tiểu A vang lên một trận chửi thầm.

Cả ngày hôm nay, tổng giám đốc đều ở trong phòng không ngừng xem các bộ phim thần tượng, học theo người ta làm thế nào để tán tỉnh.. Cũng được thôi, năng lực học tập của Tổng giám đốc quả nhiên là siêu cường mà.

Chỉ bắt chước một chút trong phim truyền hình, biểu hiện diễn xuất giống như công tử phong lưu đã đủ làm thiếu phu nhân chạy trối chết..

Đương nhiên, đây cũng do một phần ảnh hưởng từ mị lực quá cường hãn của tổng giám đốc.

Doãn Tư Thần duỗi tay chống cằm suy tư: "Cô ấy tuy rằng kích động nhưng vẫn còn có chút kháng cự. Có phải diễn xuất của tôi còn chưa đủ không? Haizz, đêm nay mang đến cho tôi mấy bộ phim truyền hình nữa đi, tôi muốn bồi thường cho cô ấy một quá trình theo đuổi."

Tiểu A thiếu chút nữa té lộn nhào trên mặt đất.

Tổng giám đốc, ngài kiên nhẫn ngồi xem phim tình cảm Hàn quốc để học tập kỹ thuật tán gái, hóa ra là muốn bồi thường cho thiếu phu nhân một lần được theo đuổi hay sao?

Tổng giám đốc, mạch não của ngài.. quả nhiên thật kỳ lạ!

"Tiểu A, tôi có phải chưa đủ đẹp trai? Bằng không thì vì sao hôm nay cô ấy lại không bị tôi mê hoặc chứ?" Doãn Tư Thần trăn trở suy nghĩ.

Tiểu A thật sự muốn đập nát dĩa ăn trên bàn mà.

Tổng giám đốc à, nếu ngài còn chưa đủ đẹp trai thì bọn dân thường như chúng tôi sống thế nào đây? Tất nhiên Tiểu A không dám đập dĩa nhưng mở miệng phản bác lại có thể.

"Tổng giám đốc, ngài rất tuyệt vời. Thiếu phu nhân không phải vẫn luôn đỏ mặt thẹn thùng đấy thôi."

Tiểu A kiên nhẫn giải thích: "Thiếu phu nhân rất ít khi đỏ mặt, cũng chỉ đỏ mặt khi đứng trước tổng giám đốc ngài đây. Nhưng vừa rồi gương mặt cô ấy vẫn luôn ửng hồng đó."

"Ồ, nói như vậy, kỹ thuật diễn xuất của tôi đã đạt tiêu chuẩn rồi sao.." Doãn Tư Thần hài lòng gật gù, ngay sau đó sắc mặt lại biến đổi: "Nhưng cô ấy căn bản không biết thuyền trưởng chính là tôi! Chẳng lẽ đây là nói cô ấy vì người đàn ông khác mà đỏ mặt sao?"

Tiểu A thấy đúng thật là bó tay rồi.. Tổng giám đốc này, mặc kệ là ngài hay thuyền trưởng, đó không phải đều là ngài sao? Thiếu phu nhân có cảm giác với ngài cũng là điều bình thường mà.

Nhưng bây giờ thấy Doãn Tư Thần đang ngồi chỗ kia tự ghen của chính anh, Tiểu A đột nhiên có cảm giác thật là ảo diệu.

Cố Hề Hề từ trên sân thượng đi xuống, thấy nhóm trợ lý vẫn còn đứng đó chờ cô, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Người đàn ông này thật là đáng sợ.. Chỉ cần ở bên cạnh anh ngây ngốc một phút đồng hồ thì một phút này sẽ bị đối phương công hãm không có lối thoát.

"Chúng ta trở về đi." Cố Hề Hề tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình xong mới đi cùng nhóm trở lý trở lại boong tàu.

Vừa đi được mấy bước, cô tò mò quay đầu nhìn lên phía sân thượng kia, anh đã không còn ở đó. Cũng đúng, giao dịch đã ước định xong, anh tất nhiên không có việc gì mà tiếp tục ở lại nữa.

Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề quay lại, tức khắc hô to một tiếng hứng khởi, nói: "Hề Hề, tôi rốt cuộc cũng thắng được Mặc Tử Huyên rồi! Hahaha!"

Cố Hề Hề trực tiếp vạch trần, trả lời không khách khí: "Là Tử Huyên nhường cậu đúng không? Tài năng chơi cờ của cô ấy thì đến Mặc Tử Hân cũng không phải là đối thủ. Không chừng là bị cậu làm phiền nhiều quá mới cố ý nhường cậu một ván để cho cậu cao hứng?"

Mộc Nhược Na hừ một cái: "Rõ ràng là tôi đánh cờ có tiến bộ đó chứ!"

Mặc Tử Huyên lại ôn nhu mở miệng: "Cậu vừa rồi đi lâu vậy, tôi còn tưởng cậu muốn xuống đáy biển đi hẹn hò cơ!"

A, đúng là hẹn hò, chẳng qua địa điểm không phải là đáy biển mà là trên sân thượng của du thuyền.

Cố Hề Hề cười cười, nhưng không giải thích.

Ba người để bàn cờ sang một bên, cùng nhau nằm trên ghế dài, thưởng thức bầu trời đầy sao, thật là nhãn nhã vô ưu. Đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy sẽ luôn bị một ít người phiền phức tới quấy rầy, đúng là không thể thanh tịnh được một chút nào mà.

Cố Hề Hề vuốt ve bụng như đang trấn án bé yêu.

Tức thì phía sau truyền đến giọng nói giận dữ chua ngoa: "Cố Hề Hề, cô đem Tư Thần giấu ở đâu? Cô mau trả Tư Thần lại cho tôi!"

Ba người đang nằm trên ghế đồng thời đứng dậy, quay đầu lại nhìn thấy bóng hai người từ xa vội vàng đi tới. Cầm đầu không phải ai xa lạ, chính là Nhiễm Tịch Vi!

Cô ta sao lại tới đây chứ?

Cố Hề Hề cau mày, nơi này là chỗ thuộc sở hữu công ty của Mạch Luân, cô ta lấy thân phận gì để tới đây? Sao cô ta lại biết cô ở trên thuyền?

Đi sau Nhiễm Tịch Vi cũng không phải người ngoài, là người luôn mực ủng hộ Nhiễm Tịch Vi: Thượng Kha. Mộc Nhược Na không nghĩ Thượng Kha cũng sẽ mò tới đây, liền lẩm bẩm kêu một tiếng đen đủi, muốn xoay người rời đi.

Thượng Kha lập tức chặn đường đi của Mộc Nhược Na, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

"Xin lỗi, nơi này không phải công ty, mời Thượng tổng tránh ra đừng cản đường tôi." Thanh âm của Mộc Nhược Na lạnh lùng như băng sương: "Điều nên nói cũng đã nói rõ ràng! Ngài không nên cản đường tôi."

Gương mặt Thượng Kha mang theo một tia mệt mỏi, nhìn thấy Mộc Nhược Na tức giận anh cũng chỉ có thể biểu hiện vẻ bất đắc dĩ.

"Nhược Na, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút đi." Thượng Kha mở miệng nói: "Rất nhiều chuyện không phải như em nghĩ đâu."

"Không cần!" Mộc Nhược Na lãnh đạm nói: "Tôi không muốn nói gì cả, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh."

"Nhưng tôi muốn nói." Thượng Kha vẫn lì lợm, không một lời giải thích đã lấy tay lôi kéo Mộc Nhược Na rời đi.

Cố Hề Hề muốn đi giúp Mộc Nhược Na nhưng cô còn chưa kịp di chuyển thì đã bị Nhiễm Tịch Vi chặn lại.

"Cô có ý gì?" Cố Hề Hề nhíu mày: "Cô đuổi theo đến nơi này là muốn gì?"

"Cố Hề Hề, cô đừng giả ngu với tôi nữa! Một mình cô đi rồi thì thôi đi, lại còn câu dẫn muốn dụ dỗ Doãn Tư Thần tới đây nữa có phải không? Cô không biết xấu hổ sao?" Hai ngày nay Nhiễm Tịch Vi bị dồn nén đến điên rồi, hoàn toàn không màng đến việc giữ gìn hình tượng nữa, trực tiếp chửi ầm lên: "Cô đã đi rồi, vì sao không thể đi cho dứt khoát chứ? Vì sao còn muốn chúng tôi phải biết cô đang đi đâu?"

Cố Hề Hề tức khắc cười, là tức quá mà hóa cười.

"Nhiễm Tịch Vi, cô đủ chưa?" Cố Hề Hề lạnh băng nói: "Tôi nói với cô là tôi đến đây khi nào? Chỉ có cô luôn nhìn chằm chằm theo dõi tôi mà thôi, đây là có ý gì? Doãn Tư Thần đi đâu thì cô tự đi tìm mà hỏi anh ta, chạy đến đây hỏi tôi làm gì? Còn nữa, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ? Tôi hiện tại vẫn là vợ hợp pháp của Doãn Tư Thần!"

Nhiễm Tịch Vi nghiêng mắt nhìn thấy Thượng Kha đã rời khỏi, cô ta không cần phải giả vờ nhu nhược thanh bạch làm một đóa sen trắng ngây thơ nữa.

Cho dù Mặc Tử Huyên ở đây cũng không đáng là gì, cô gái gầy yếu như vậy thì lúc đánh nhau căn bản là không có sức chiến đấu.

"Đương nhiên là không thể để yên!" Nhiễm Tịch Vi hầm hừ nói: "Cô vừa đi thì Tư Thần cũng biến mất sau đó, còn nói cái gì mà công ty bận việc, đi mất dạng không trở về nhà. Kết quả đến ngày thứ ba anh ấy đem toàn bộ công việc đều ném lại cho Mặc Tử Hân, rồi mất tích không thấy! Cô còn nói anh ấy không phải là đi tìm cô sao? Hai người đều đã muốn ly hôn, cô vì sao còn bám lấy Tư Thần chứ? Cố Hề Hề, cô đừng có quá đáng như vậy!"

Rốt cuộc là ai quá đáng đây?

Bình luận

Truyện đang đọc