CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 105

Về đến nhà, Tạ phu nhân nghe được chuyện này, luôn trách cứ Vân Thư.

Nếu như lỗ tai có thể xuất côn trùng thì chỉ sợ lỗ tai Vân Thư sẽ xuất ra rất nhiêu.

Vân Thư cầu xin tha thứ: “Mẹ, công ty không làm việc hai ngày này hoàn toàn không có gì đáng nói, chi bằng sớm nghỉ phép.”

Tạ phu nhân còn nói với Vân Thư: “Con chính là đứa trẻ tâm tính, Mẫn Hành cũng đi theo lung tung. Người khác đều nghỉ thời gian đó, nhân viên quốc gia cũng nghỉ mây ngày đó, công ty chúng ta đặc biệt sao?”

Vân Thư muốn thoát khỏi móng vuốt của Tạ phu nhân: “Được được được, me, chúng ta đặc biệt.”

Vừa nhìn thái độ có lệ này của Vân Thư, Tạ phu nhân lại lên miệng: “Con còn bĩu môi.”

Vân Thư khóc không ra nước mắt: “Mẹ ơi, con sai rôi.

Tạ phu nhân cảm thấy rất giận Vân Thư, trong mắt cô không phân biệt lớn nhỏ. Xem ra, giáo dục bọn nhỏ phải nghiêm khắc một chút, đặc biệt là đứa trẻ lanh lẹn như Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành nhìn đủ rồi, lập tức chen ngang, kéo Vân Thư qua ngồi bên cạnh: “Mẹ, con và ba có chừng mực. Một nha đầu nhỏ như cô ây sao có thể chỉ phối chúng ta được?”

Khóe miệng Vân Thư nhếch lên nụ cười giả mang tính biểu tượng, lập tức chọc cười Tạ phu nhân: “Mẹ, mẹ nghe đi, con là một nha đầu nhỏ, không có mặt mũi lớn như vậy.”

Lúc này điện thoại của Tạ Mẫn Hành vang lên.

“Alo.”

“Mẫn Hành.” Một giọng nói của phụ nữ truyền đến.

Vân Thư nghe được âm thanh, lập tức yên tính lại, bám lấy cánh tay Tạ Mẫn Hành, kiếng mũi chân, ghé vào lỗ tai muốn nghe là ai.

m thanh còn lại vẫn chưa nghe được, cô đã tiến lên đầu, lập tức bị móng vuốt vô tình của Tạ Mẫn Hành đè xuông.

Không cho tôi nghe thì tôi sẽ giở trò.

*“ y da, anh làm gì vậy?” Vân Thư cố ý lớn tiếng.

Hừ hừ, điện thoại của phụ nữ, chắc chắn là có gì đó.

“Em còn nghe lén, cần thận tôi đánh em.” Tạ Mân Hành giả vờ trừng mắt, dọa Vân Thư.

Vân Thư thè lưỡi: “Lêu lêu lêu, em không sợ anh chút nào cả.”

Âm thanh của Cao Duy Duy bỗng nhiên dừng lại, là giọng nói của Vân Thư, không phải là em gái anh mà là vợ mới cưới của anh.

“Mẫn Hành có thời gian không, cùng ăn bữa cơm?”

Tạ Mẫn Hành xoay mặt qua nói vói Cao Duy Duy, biểu cảm lạnh lùng: “Tôi đã nói rât rõ rôi.’ “Lần cuối cùng.” Cao Duy Duy cầu xin.

Sau khi Tạ Mẫn Hành suy nghĩ thì đồng ý.

Vân Thư ngồi trên bàn ăn, đến gjò ăn cơm rõ ràng cô rất kích động, mắt chớp chớp nhìn đồ ăn người giúp việc đang bưng lên, hôm nay lại ăn thịt gì vậy?

Lúc này, Tạ Mẫn Hành mặc áo khoác đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Tôi ra ngoài ăn. Mọi người dùng cơm đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc