CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 507

“Tại sao lại có nhiều phóng viên thế này?”

Phòng 808 bị bao vây chật cứng, Giang Quý vừa mới đảo mắt qua, trời đất ơi, tại sao hai người này lại đến đây?

Giang Quý chen vào đám đông bước đên trước mặt Vân Thư và Tạ Mẫn Tây, không nói lời nào, nhân lúc chưa dân đên sự náo động, môi tay năm lầy một người, vào lại thang máy rôi đi xuông dưới.

Đến tầng một, Vân Thư được đưa ra khỏi thang máy, cô lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Giang Quý, trong mắt có những tia máu đỏ khiên người khác cảm thây thương xót, cô hỏi Giang Quý: “Ảnh làm gì thế?”

Tạ Mẫn Tây vẫn đang ở trong vòng tay của Giang Quý: “Chị dâu, chị hãy bình tính trước đã.”

Giang Quý chặn Tạ Mẫn Tây sau lưng mình rồi tiến lên trước: “Tiểu Thư, nói cho anh biết, tại sao em lại xuất hiện ở đây?”

Điều này rõ ràng là một sự tính toán.

Bây giờ Vân Thư không thể nói nên lời, cô vẫn muôn bước vào thang máy đi lên tâng tám.

Tạ Mẫn Tây kịp thời mở miệng nói: “Chị dâu, chị vẫn đang mang thai đứa bé, nêu như chị lên đó, một Xhí bị lộ thân phận thì càng nguy hiểm.”

Vân Thư đưa tay lên dụi mắt không ngừng: “Chị còn đang mang thai mà.

Hu hưu.”

Cô đang mang thai, tại sao Tạ Mẫn Hành lại làm ra những chuyện như thế này chứ?

Nhìn người em gái trong lòng đang ôm bụng và đau lòng rơi lệ vì cuộc hôn nhần, Giang Quý không muôn nói đỡ cho Tạ Mãn Hành nhưng ‹ cuối cùng cũng mở miệng: “Tạ Mẫn Hành bị người ta gài bây, hôm nay anh đã ở đây.”

Chỉ có Tạ Mẫn Hành xuất hiện mới có thê xoa dịu cảm xúc bây giờ của Vân Thư.

Cho dù Giang Quý có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng.

Trong phòng 808, Tạ Mẫn Hành tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.

Cao Duy Duy vẫn đang hôn mê.

Tạ Mẫn Hành nhìn thấy tình thế trong phòng, anh không mặc áo, Cao Duy Duy cũng như thê.

Nắm tay của Tạ Mẫn Hành kêu “rắc rác”, bên ngoài còn có tiếng phóng viên đang gõ cửa.

Anh mặc lại chiếc áo sơ mi đã bị dính bần của mình, nhặt điện thoại dưới sàn nhà lên, ánh mắt hiểm độc ánh lên tia khát máu, dường như nuốt trọn tất cả mọi thứ cũng khó xoa dịu sự tức giận của anh.

Giang Quý một tay kéo lầy một người, đưa bọn họ vào trong xe.

Điện thoại đổ chuông, là Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư nhanh tay nhanh mắt định giành lấy điện thoại nhưng đột nhiên Giang Quý lại giơ lên cao khiến Vân Thư không với tới được: “Em đừng lên tiếng, anh bật loa ngoài.”

Giang Quý bắt máy, ấn mở loa ngoài.

“Cậu tỉnh rồi?”

“Tìm được cô ta chưa?” Giọng nói chết chóc của Tạ Mẫn Hành giông như đến từ địa ngục, Tạ Mẫn Tây thân là em gái nhưng cũng sợ đến nỗi phải lùi lại một bước.

“Chưa.”

“Để tôi tìm. Anh đến Tử Kinh Sơn một chuyến, ở cùng Tiểu Thự, giúp tôi chăm sóc cô ấy trước, tốt nhất là đưa theo Lâm Khinh Khinh.” Tạ Mẫn Hành lúc nào cũng nghĩ đến Vân Thư.

Trên xe, Giang Quý nhìn Vân Thư một cái rôi đưa điện thoại cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc