CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 347

Vân Thư lập tức trở lại dáng vẻ nhát gan như vừa nãy, đứng trong lòng Tạ Mẫn Hành vô cùng khuôn phép: “Mẹ, sao mẹ lại đề lộ điểm yếu của con.

Mẹ không thê làm như thế được.”

Tạ Mẫn Hành nhìn vợ của mình, anh luôn cảm thây ‘ bản thân đã lấy được một bảo vật sống.

“Ông nội, Tiểu Thư đã giải thích rồi, ông còn muôn phạt không?” Tạ Mẫn Hành trực tiếp hỏi ông lão đang ngồi ở đó.

Phản ứng của Vân Thư rất thú vị, ngay cả người nghiêm khắc như ông nội Tạ cũng nhịn không nỗi.

Chỉ thấy Vận Thư trong nháy mắt đã nhảy ra khỏi vòng tay Tạ Mẫn Hành, chật vân anh: “Em đã giải thích hết rôi, tại sao anh còn bảo ông nội trừng phạt em.”

Vân Thư nhảy!

Nhảy không quan trọng, quan trọng là cô nhảy không vững nên bị ngã xuông sàn, chỉ ngón trỏ vào Tạ Mẫn Hành, dáng vẻ trông rất buồn cười.

Thế là trong bầu không khí nghiêm túc, chỉ có mình Vân Thư sững sò, còn cả bốn người nhà họ Tạ bao gồm cả ông Tạ đều bật cười thành tiếng.

Vân Thư cảm thấy vô củng xấu hồ, bà Tạ nói: “Lớn thê này rồi, sao lại không biết vững vàng một chút.”

Tạ Mẫn Hành mỉm cười bé Vân Thư lên, nói với mọi người: “Nếu như không, phạt, thì con bê cô ấy về trước.”

Vân Thư vẫn cứ dùng hai tay che mặt, trách móc Tạ Mẫn Hành: “Anh.

thả em xuông, em cân giữ mặt mũi.’ Ông nội Tạ nhìn một cái, thây môi quan hệ của cháu trai và cháu dâu ngọt ngào như thế, không còn thầy sự nghiêm túc của ông ây nữa “Được rôi, nhanh đi đi. Con bé Tiểu Thư cũng không sai, do trường học cầu thả. Con xử lý những lời bàn luận trên mạng một chút, cơ bản cũng không có chuyện gì to tát cả.”

Trong thành phố A, ở một góc tối bốc mùi hôi thối, và lũ chuột không muôn ở lại thêm một phút giây nào. Hai kẻ mặc đồ đen đang âm mưu làm một số điều gì đó.

Vân Thư trở về nhà mình, trong chốc lát lập tức được giải thoát. Cô quay vòng vòng ở trong phòng khách: “Ha ha, được cứu rồi, được cứu rồi. Cảm ơn ông trời đã cho tôi té ngã. Cảm ơn vì đã không làm tôi bong gân.”

Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác ra đặt ở trên tủ, nhìn cô gái đang ‘ phát điên”

hỏi: “Buồn ngủ chưa, em có muôn ngủ một giâc không?

Bỗng nhiên Vân Thư nhớ tới những lời mà Tạ Mẫn Hành nói trên xe lúc nãy, bây giờ chỉ cần nói những thứ liên quan đên ngủ hoặc giường, Vân Thư sẽ cảm thấy nhạy cảm.

“Sao? Muốn ngủ chung với anh?”

“Không không.” Nói xong, Vân Thư: vội vàng chạy vào phòng ngủ với tốc độ ánh sáng và khóa chất cửa lại.

Chặn cửa băng một chiếc tủ mới yên tâm bước vào phòng tắm tắm rửa, sau đó chui vào trong chăn và đi ngủ.

Một tháng nghỉ phép, muốn làm gì thì làm.

Tạ Mẫn Hành đi tới phòng đọc sách, sau khi trả lời một vài email thì lái xe rời khỏi nhà của Vân Thư.

Trong phòng ngủ, Vân Thư không buôn ngủ chút nào, cô nằm trong chăn, nhớ tới sự trả giá mà Tạ Mẫn Hành nói, bồi thường bằng thịt! Vân Thư lắc đầu, cô đã trải qua hai lần, lần nào cũng đau đến thấu tim gan, cho dù đêm nay có bị đánh chết, cô cũng sẽ không mở cửa cho Tạ Mẫn Hành.

Bình luận

Truyện đang đọc