CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN


Ngày hôm sau, Tạ Mân Hành xuât hiện ở phòng khách nhà họ Vân, lúc này, Văn Thư vẫn chưa tỉnh.

Hơn nữa, Vân Thư đang phóng thích bản thân ở trong phòng nhỏ của mình, ngủ còn khỏa thân! Bởi vì thoải mái, còn có tác dụng giảm cân.
Ông Vân không biết, bà Vân lại biết nhưng bà ây đang ở trong bếp, ông Vân phàn nàn với Tạ Mẫn Hành: “Đã gân chín giờ rồi, con đã đợi hai tiếng rôi mà Tiêu Thư vân chưa tỉnh.” Sau đó lại nói: “Mẫn Hành, con lên lầu gọi con bé đi.

Sắp đến giờ ăn cơm luôn rôi.
Tạ Mẫn Hành: “Được, ba.”
Quả thực Vân Thư dậy rất muộn, cô chưa bao giò dậy muộn như vậy ở nhà họ Tạ.
Ở nhà mình, Vân Thư cảm thấy ngủ không đủ giắc, cho nên Tạ Mẫn Hành trực tiệp tiên vào phòng của Vân thư.
Vân Thư giờ phút này đang nằm lộ hai tay, hai chân ra bên ngoài, mặc dù không có xuân quang chọt tiệt ra, nhưng lộ ra cũng đủ đề Tạ Mẫn Hành nhìn thấy.

Tạ Mẫn Hành nhìn ra ngoài cửa số thầm nghĩ: „Vợ mình, nhìn chút cũng chẳng sao.”
Tạ Mẫn Hành đi qua, dùng chăn bọc Vân Thư thành một con sâu.

Khiên cho cô không thể lăn trên giường được nữa.

Vân Thư bị bó chặt cuối cùng cũng tỉnh lại: “Hả?”
Tạ Mẫn Hành tức giận hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Vân Thư lắc đầu: “Chưa tỉnh!” Lại năm trên giường nhắm mắt giả ngủ.
Lúc đang tiệp tục ngủ, đột nhiên đôi mắt trừng ra, mình đã nhìn thấy gì vậy? Đông tử Vân Thư phóng đại, khiệp sợ lập tức ngôi dậy từ trên giường: “Tạ Mẫn Hành, anh, sao anh lại ở đây?” Nói xong, vội vàng câm chăn che ngực: “Đây là nhà tôi, anh làm gì ở đây vậy.”
“Đón cô.” Tạ Mẫn Hành trả lời: “Nếu cô không vệ nhà, tôi sẽ trở thành tội nhân đó.


Mọi người đều nghĩ là tôi bắt nạt cô nên cô tức giận rời khỏi nhà, cô mau rời khỏi giường, ăn cơm sau đó về nhà với tôi.”
Vân Thư nuốt nước bọt, như có điều chỉ: “Cái đó, lúc anh vừa mới tiến vào, chính là… Anh có thấy điều gì không nên nhìn không?”
“Không có.” Tạ Mẫn Hành không suy nghĩ trực tiếp trả lời: “Hai chúng ta là vợ chồng, xem của cô .chẳng phải là điều bình thường sao.”
Vân Thư nắm chặt tay đập vào chăn bông: “Anh…”
Nhưng lúc này, dưới lầu truyền đến âm thanh của bà Vân: “Mẫn Hành bảo Tiểu Thư cùng xuống lầu ăn cơm.”
Bữa sáng bắt đầu lúc chín giờ, cũng là nhờ Vẫn Thư làm biếng ngủ đến giờ.
Vân Thư ăn mặc chỉnh tề bước xuống lầu, đứng chung với Tạ Mẫn Hành, trai tài gái sắc, cùng với việc môn đăng hộ đối khiến ông Vân có dự định tương lai sẽ giao tập đoàn Vân Thị với Vân Thư cho con rẻ Tạ Mẫn Hành này.

Bởi vậy trên cơ sở, ông Vân càng coi trọng Tạ Mẫn Hành hơn.
Bà Vân là mẹ vợ, lúc này nhìn con rễ càng hài lòng, vẻ ngoài đẹp trai, có đâu óc, biệt kinh doanh, xuât thân cao quý, mặc dù tuôi hơi lớn nhưng sẽ biệt cưng chiều.

Tóm lại, Tạ Mẫn Hành vừa đến, đoàn sủng nhà họ Vân lập tức do Tạ Mẫn Hành đón đi, Vân Thư tức giận bắt bình: “Sau này anh đừng đến nữa, anh đến thì em không được cưng chiều nữa.
Vân Thư nói nhanh, quên cũng nhanh, khiến Tạ Mẫn Hành cười nhạo cô ở trước mặt ông bà Vân: “Ký ỨC ba giây, chẳng bằng cá vàng.” Dù nói như vậy, nhưng: anh vần gặp đủ loại thức ăn mà cô không thẻ tiệp cận được cho Vân Thư: “Ăn chậm chút, uông chút cháo đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc