CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 479

Nam Liêu đã ra lệnh cho người liên lạc với Chu Yên, nói cho cô ta Vân Thư đã có thai, truyền nhiễm như nào, xem họ phát huy.

Mà Chu Yên và Vương San đã gia nhập làng giải trí nhiêu năm, thủ đoạn rât cao minh.

Ở trên bàn, Đàm Trung ngồi vào chỗ, Chu Yên và Vương San đang cạnh tranh bí mật.

Một là để bảo vệ địa vị mà mình khó lắm mới bò lên được, người kia như đang thấy thứ giành vào tay là thứ tốt nhật.

Vương San: “Cô Chu, ở trong làng giải trí nhiều năm, từng là nữ thân quốc tế, sao giờ không mua được nhà mà phải tới nơi nghèo nàn của chúng tôi ở.”

Đàm Trung: “Chu Yên là ta bạn học của anh, cũng là khách, em đừng khó chịu”

“Chồng, không phải, do em thấy cô Chu. ở trong nhà chúng ta bắt tiện thôi mà.

“Em không tiện, em có thể đi, không ai giữ em lại.”

“Anh…” Vương San hung hăng liếc nhìn Chu Yên, “Hơi Đàm Trung không có ở nhà, Chu Yên chịu đủ.

Chu Yên nhếch khóe môi, he he, không tự lượng sức.

Cuộc điện thoại của Nam Liêu không nhận được phản hồi như cô ta mong đợi, Nam Liêu quyết định gọi trực tiếp: “Chu Yên, cô đôi xử với ân nhân cứu mạng mình như này?”

“Công chúa, tôi không thích nói “

chuyện với những người ngu ngốc, cô cứu tôi là vì cô cân tôi. Cô tìm một người hầu tới nói chuyện với tôi, đây chính là thái độ câu xin tôi làm việc cho cô?”

Nam Liêu nheo mắt lại: “Tôi đánh giá thấp cô rồi, không thê phủ nhận CÔ rất thông minh, Chu Yên, tôi không thể tới nước Bắc, tôi muốn Vận Thư và Tạ Mẫn Hành có xích mích, tôi muốn họ ly hôn, nếu mắt con thì càng tốt.”

Chu Yên bò ra từ nhà tù của nhà họ Tạ, cô ta không còn coi trọng tính mạng của mình nữa, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để mọi người không vui, để mình được hạnh phúc.

“Động vào con cháu nhà họ Tạ, tôi sẽ chêt.”

Nam Liêu như nghe thấy chuyện cười, sau đó cười lớn: “Chu Yên, cô Sợ chết? Được, cô sẽ không để cô chết. Chỉ cần cô giúp tôi, kim bài miễn tử của nước tôi, tôi sẽ tạo cho cô một tắm.”

Kim bài miễn tử của nước Nam, dù có phạm tội ác tày trời cũng không chết, được luật pháp các nước bảo vệ.

Chu Yên: “Đáng, tôi làm.”

Nam Liêu cúp điện thoại ở nước Nam, gọi cập dưới: “Mau phái người làm một kim bài miễn tử cho tôi.”

“Vâng.”

Một lúc sau, một đoạn ghi âm hiện lên trên điện thoại của Nam Liêu.

Nam Liêu ấn vào…

“Chu Yên, cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình như này?”

“Công chúa, tôi không thích nói ; chuyện với những người ngu ngồc, cô cứu tôi là vì cô cân tôi. Cô tìm một người hầu tới nói chuyện với tôi, đây chính là thái độ câu xin tôi làm việc cho cô?”

Đó là đoạn ghi âm cuộc gọi của họ vừa rôi.

Chu Yên chết tiệt.

Sau đó Chu Yên đã gửi. một tin nhắn: “Công chúa, mong cô giữ lời hứa, tôi đã sao lưu bản ghi âm, đặt thời gian cố định. Nếu tôi không hủy chúng theo cách thủ công, các bản ghi âm sẽ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn cũng như nhà họ IA”

Bình luận

Truyện đang đọc